Tạ Uyển Nghi ngủ trong chốc lát đã tỉnh, tinh thần khá hơn so với trước khi ngủ một chút. Cô lấy thuốc nhỏ mắt trong ví ra nhỏ mắt, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Cảm ơn.”
Một câu khó hiểu, Diệp Thanh Huyền khẽ nhấp môi: “Không có chi.”
Mặt hắn giống mẹ, sinh ra đã có bảy tám phần lạnh nhạt cự người ngàn dặm, thân phận cháu đích tôn của nhà họ Diệp cho hắn tư cách kiêu ngạo, mặt vô cảm, quanh thân đều quanh quẩn khí tức người sống chớ gần.
Trước nay Uyển Nghi không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn tự làm mình mất mặt, sau khi nói cảm ơn xong thì cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả đường không nói chuyện.
Tới linh đường, có lẽ đều ý thức hôm nay là đầu thất cho nên hai người chưa nhắc tới việc nghỉ ngơi, cùng quỳ canh xong đêm cuối cùng.
Giữa trưa hôm sau, thi thể được đưa ra khỏi quan tài bằng băng vào lò thiêu, những giọt lệ vẩn đυ.c tràn ra trên mặt Diệp Hạo, Diệp Thanh Huyền vẫn mặt lạnh thờ ơ, nhưng còn Tạ Uyển Nghi bên cạnh hắn, vừa thấy cửa lò thiêu đóng lại thì đột nhiên cảm xúc mất khống chế, che mặt khóc rống thất thanh.
Vốn Diệp Thanh Huyền không đau khổ gì, nhưng thấy dáng vẻ cô sắp hỏng mất thì không biết sao ngực bỗng chua xót, hắn xoay đầu đi không nhìn cô nữa.
Nhất định cô ấy đã đau lòng tới cực điểm.