Một đại thẩm tốt bụng nhỏ giọng nói với Cố Tranh: "Việc này đáng ra, ngươi nên bằng lòng mới phải."
Cố Tranh mắt điếc tai ngơ không thèm nghe.
Hai trăm lượng bạc hắn cũng không đồng ý.
Nhưng tình cảnh như vậy hắn có chút đau đầu.
Lưu Thị và Nhạc nhị thúc, là người nhà mẹ đẻ của Linh Chi, hắn không tiện ra tay với bọn họ, cho phép bọn họ ồn ào, lại không cách nào kết thúc.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tâm tĩnh khí: "Toàn bộ chuyện này để Linh Chi làm chủ, nàng muốn từ hôn, ta không cần một xu, nàng không chịu rời đi, các ngươi đừng mơ tưởng mang nàng đi!"
“Ta dẫn nó đi, xem ngươi có thể thế nào!” Nhạc nhị thúc ngang ngược muốn kéo Nhạc Linh Chi đi.
Nhạc Linh Chi " A... A a a” một trận.
Cố Tranh thoáng sững người, lập tức lạnh lùng nói: "Vừa rồi Linh Chi nói, nàng không về, nếu các ngươi còn náo loạn, cũng đừng trách nàng nói ra vài chuyện, là chuyện gì các ngươi trong lòng biết rõ!"
Sắc mặt Lưu Thị thay đổi, Nhạc nhị thúc cũng biến sắc.
Nhạc Linh Chi hừ trong lòng, thật đúng là bị nàng đoán trúng.
Hai người này trăm phần trăm có gian tình!
Chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Nhạc Linh Chi, Lưu Thị có chút hoảng hốt, nếu chuyện bà ta và Nhạc nhị thúc làm bị vạch trần ra, không chết chìm bởi nước bọt của mọi người, cũng sẽ bị vợ của Nhạc nhị thúc đánh chết.
Bà ta đưa mắt qua Nhạc nhị thúc, sau đó thanh âm không còn phách lối như vậy nữa.
"Nếu Linh Chi không chịu về nhà, vậy ngươi mau chóng bổ sung sính lễ..."
Lời còn chưa dứt, bị Nhạc Linh Chi "A... A a a" ngắt lời.
Lưu Thị lập tức đổi giọng: "Không cần năm trăm lượng bạc, ý nghĩa chút là được."
Nói xong kéo Nhạc nhị thúc rời khỏi nhà Cố Tranh.
Cố Oánh vẫn luôn nín thở, bọn họ vừa ra khỏi cửa lớn, cô bé liền đóng cửa lại, còn cài chốt cửa.
Nếu lần sau Lưu Thị trở lại, cô bé nhất định sẽ không mở cửa cho bà ta.
Người dân trong thôn bị nhốt ngoài cửa thì nghị luận sôi nổi.
Lúc Lâm Thiếu Nam tới đã có người vây quanh xem náo nhiệt, lúc này gộp hai chuyện lại với nhau, đều nghĩ được mục đích Lưu Thị làm như vậy.
“Không ngờ Lưu Thị hèn hạ như vậy!”
"Cũng không ngờ Nhạc Linh Chi lại có một cữu cữu vừa có tiền, lại vừa có tình có nghĩa như vậy, đáng tiếc nàng ngu xuẩn, thiên kim tiểu thư không làm, muốn làm nha đầu thôn quê ăn không đủ no mặc không đủ ấm."
"Cái này ngươi không hiểu rồi, chủ yếu là Cố Tranh đẹp trai, lúc này nàng mới không nỡ rời đi."
"A, đẹp có thể làm cơm ăn không? Có thể thi tú tài trở về còn tạm được, đáng tiếc hắn xui xẻo liên tục, nghe nói nghỉ học cả rồi, đời này cũng thi không được.”
*
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Linh Chi nấu thêm ba chén thuốc thang.
Gần trưa, Cố Oánh bắt đầu căng thẳng.
"Linh Chi tỷ, có phải lát nữa sẽ kéo giun ra ngoài không?"
Cô bé một ngày rưỡi rồi không dám đi đại tiện, lúc này nhịn không được nữa.
Nhạc Linh Chi nhịn cười, gật gật đầu.
Nàng đã kéo qua một lần, giun theo ra cũng không nhiều, nhưng Cố Oánh khẳng định nhiều, bởi vì bụng dưới của cô bé lồi ra.
Lúc giun kéo ra còn chưa chết, nếu không có người lớn đi cùng Cố Oánh, đoán chừng cô bé sẽ bị dọa khóc, Cố Tranh bọn họ đều là nam, việc khổ sai này, khẳng định không ai khác ngoài nàng.
Cố Oánh rốt cục nhịn không được xông về phía nhà vệ sinh, Nhạc Linh Chi đi theo phía sau cô bé, đúng lúc con dâu thôn trưởng Lâm thẩm đi qua, hỏi rõ tình huống, liền đi vào theo.
Cố Oánh thấy giun còn sống quả nhiên bị dọa khóc.
Lâm thẩm lại cười ha ha cả quá trình.
Đây là một nụ cười yên tâm.
Linh Chi nha đầu không lừa bọn họ, giun kéo ra còn chưa chết, không giống những đại phu khác kê thuốc, giun kéo ra đều chết hẳn, người cũng xụi lơ ỉu xìu.
Cố Oánh lại không biết, tiếng khóc tràn đầy tức giận.
Sau khi giúp Cố Oánh làm sạch mông, Lâm thẩm lại kéo những phụ nhân khác đi xem giun kéo ra, giải thích cho bọn họ bệnh giun sinh ra như thế nào, còn có thuốc diệt giun của nha đầu Linh Chi thần kỳ ra sao.