Lâm Thiếu Nam mừng thầm, nói: “Ta biết tình huống của nhà ngươi, nếu ngươi đồng ý để Linh Chi đến kinh thành, ta sẽ cho ngươi một trăm lượng ngân phiếu.”
Cố Tranh lạnh lùng nói: “Không cần!”
Nhạc Linh Chi bình tĩnh mà nhìn hết thảy những điều này.
Nhìn ra được, cữu cữu này thật sự muốn mang nàng đến kinh thành, hơn nữa không tiếc tiêu pha bạc.
Điều này hoàn toàn khác với tác phong chẳng hề quan tâm của bọn họ trước kia.
Là thật sự muốn bồi thường cho nàng, hay là có mục đích khác, hiện tại nàng cũng không xác định được.
Không phải lòng nghi ngờ của nàng nặng, mà là nàng vẫn nhớ kỹ có người muốn nàng chết.
Đôi mắt chớp chớp, nàng có chủ ý.
Nàng lắc đầu: “A…… A a.”
( Ta không muốn đến kinh thành. )
Cố Tranh có chút ngoài ý muốn, nói ý của nàng cho mọi người.
Lâm Thiếu Nam thì giật mình hỏi Nhạc Linh Chi: “Vì sao lại không đi? Có cuộc sống tốt lành, còn tình nguyện sống những ngày khổ sở ư?”
Nhạc Linh Chi giải thích nói: “A…… A a.”
( Đến kinh thành, không ai nghe hiểu được ta nói cái gì, nhưng Cố Tranh có thể. )
Lâm Thiếu Nam nghe xong, lại tận tình khuyên bảo nàng: “Cữu cữu đã nói, cữu cữu nhất định sẽ mời đại phu chữa khỏi giọng nói cho con, con hoàn toàn không cần lo lắng cái này.”
Đáy lòng Nhạc Linh Chi hừ một tiếng, cũng chưa từng mời đại phu xem bệnh cho nàng, đã kết luận nhất định có thể chữa được, gấp không chờ nổi như vậy, rất khiến người ta hoài nghi.
( Đại phu Hoà Xuân Đường đã xem bệnh cho ta, ông ấy nói thời gian qua lâu rồi, không thể chữa hết. )
Lâm Thiếu Nam phản bác nàng: “Đại phu ở nông thôn, sao có thể so sánh với kinh thành? Con chỉ là mất tiếng, lại không phải câm điếc bẩm sinh, con tin cữu cữu, đại phu kinh thành nhất định có thể chữa khỏi cho con!”
Nhạc Linh Chi vẫn lắc đầu, một bộ dầu muối không ăn.
( Ta không đi, ta đã quen cuộc sống ở nông thôn. )
Thật ra đây là lời trong lòng nàng, mặc dù cữu cữu không có vấn đề, nàng vẫn tạm thời không đến kinh thành.
Không phải nàng luyến tiếc Cố Tranh, mà là nàng cảm thấy lầu cao vạn trượng mọc lên từ đất bằng, thôn Cố gia sẽ là nền móng của nàng
Cuối cùng Lâm Thiếu Nam phát hỏa: “Ngươi nói là ngươi tình nguyện làm người câm, cũng không muốn đến kinh thành hưởng ngày lành, nhưng ngươi có biết hay không, bên ngoài những người đó nói ngươi như thế nào? Bọn họ nói ngươi là ngôi sao chổi! Sẽ mang đến xui xẻo cho một gia đình!”
“Nhà Cố Tranh đã xui xẻo như vậy, lỡ như ngày nào đó hắn tin những lời đó, lại đuổi ngươi đi, ngươi làm sao đây?”
Nhạc Linh Chi bình tĩnh nhìn ông ta, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, hay là người cố ý rải rác lời đồn, chính là ông ta?
Lâm Thiếu Nam phát hỏa xong, mới ý thức được mình thất thố.
Ông ta cũng bị Nhạc Linh Chi nhìn đến hoảng sợ trong lòng, đột nhiên cảm thấy thần sắc bình tĩnh mà nàng biểu hiện ra ngoài, không giống như là cô bé mười tuổi.
Ông ta thở dài một hơi: “Linh Chi, tha thứ cữu cữu phát hỏa với con, cữu cữu thật sự là lo lắng cho con, việc này con vẫn phải thận trọng, không cần lập tức từ chối.”
Nhạc Linh Chi hơi hơi mỉm cười, không nói cái gì.
Nàng muốn nhìn xem, có phải ông ta còn sẽ nghĩ các biện pháp khác mang nàng đi hay không.
“Hy vọng con suy xét rõ ràng.” Lâm Thiếu Nam đưa lễ vật mang đến cho nàng.
“Cữu cữu còn có chuyện khác, nên đi về trước, ngày mai lại đến thăm con.”
Lưu thị và Lâm Thiếu Nam, ngay cả một ngụm trà cũng chưa uống, liền rời khỏi nhà Cố Tranh.
Cố Tranh kéo Nhạc Linh Chi đến thư phòng hỏi rõ ràng.
“Có phải nàng thật sự không muốn đến kinh thành hay không, vì sao?”
Nhạc Linh Chi gật gật đầu.
( Ở chỗ này ta có thể đào dược liệu bán, còn có thể trị bệnh cứu người, đến kinh thành, ta sẽ thành một phế nhân, hơn nữa, những ngày làm thiên kim tiểu thư cơm tới há mồm, đồ tới duỗi tay, ta cũng không thích. )
Cố Tranh nhìn nàng thật sâu, thì ra trong lòng nàng nghĩ như vậy, mặc dù không thể nói, nàng cũng không muốn mai một y thuật mà gia gia nàng dạy cho nàng.