Cố Tranh nói ý của Nhạc Linh Chi cho Vương quản sự.
Vương quản sự không cam lòng: “Nếu chê ít, còn có thể tăng giá lên.”
Nhưng Cố Tranh và Nhạc Linh Chi vẫn không dao động, mang gói thuốc ra khỏi Hoà Xuân Đường.
Nhạc Linh Chi rất vừa lòng với biểu hiện của Cố Tranh.
Hắn không có thấy tiền là sáng mắt, thậm chí không có một chút xíu do dự, đã nhận đồng quyết định của nàng.
Bọn họ mang theo bao lớn bao nhỏ, đến nơi đã hẹn ngồi xe bò.
Xe bò đã chờ ở giao lộ, có rất nhiều thôn dân đã ngồi ở trên xe bò, châu đầu ghé tai đang tám chuyện gì đó.
Thấy Cố Tranh thì bọn họ lập tức ngừng miệng.
Nhạc Linh Chi có dự cảm, nội dung những người này bát quái khẳng định có liên quan đến nàng.
Thấy bọn họ mua nhiều đồ như vậy, có một đại thẩm lộ ra thần sắc đau lòng trên mặt.
“Cố Tranh, có phải ngươi sợ tiểu tức phụ của ngươi bị đói hay không, vừa mua gạo lại mua thịt, lại còn bán tranh chữ đổi bạc?”
Một đại thẩm khác tiếp lời: “Tuy tranh chữ có thể đổi tiền, nhưng cũng không thể vẽ không biết ngày đêm, phải để ý cơ thể của mình có chịu nổi hay không nữa.”
Nhạc Linh Chi rất kỳ quái, bọn họ nói bên ngoài đều như là đau lòng Cố Tranh, thật ra là không quá hữu hảo với nàng, nàng mới đến, sao lại đắc tội bọn họ?
Cố Tranh giải thích nói: “Hôm nay ta không bán tranh chữ, tiền mua mấy thứ này, là dùng dược liệu tìm được trên núi để đổi, Linh Chi nàng biết rất nhiều dược liệu.”
Hắn không lỡ thời cơ mà cường điệu bản lĩnh của tiểu tức phụ.
Đại thẩm mở đầu nói chuyện đầu tiên thở dài trong lòng, dù là hiểu biết dược liệu lại có ích lợi gì?
Nàng là cái mệnh kia, giữ lại trong nhà trước sau cũng là tai họa.
*
Xe bò dọc theo đường đi xóc xóc nảy nảy, các thôn dân một đường nói nói cười cười, phạm vi bọn họ tám chuyện cũng thật rộng, có thể lớn đến đương kim hoàng thượng có mấy hoàng tử, cũng có thể nhỏ đến người một nhà nào đó nuôi chó con là bị mù.
Rốt cuộc tới nơi, xa xa ở cửa là Cố Vũ và Cố Oánh nhìn thấy thì chạy tới hỗ trợ lấy đồ.
“Đại ca, Linh Chi tỷ.”
Nhạc Linh Chi có chút ngoài ý muốn, vốn dĩ cho rằng hai tiểu gia hỏa này, nhìn thấy mua nhiều đồ ăn như vậy sẽ cao hứng đến nhảy dựng lên.
Nhưng trên mặt bọn nó cũng không có một chút vui mừng nào, ngược lại là bộ dáng có chút không vui.
Sau khi vào trong nhà, Cố Tranh nghiêm túc hỏi bọn họ: “Xảy ra chuyện gì?”
Huynh muội hai người không nói lời nào, lại quay đầu lại nhìn về phía Cố Minh đang bổ củi ở trong viện.
Cố Tranh hướng về phía Cố Minh hỏi: “Cố Minh, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Minh nói: “Không có chuyện gì lớn, chính là có mấy người ngứa miệng nói chút nhàn thoại, qua hai ngày sẽ không ai nói nữa.”
Nhạc Linh Chi nghi hoặc trong lòng, những nhàn thoại đó chẳng lẽ là hướng tới nàng?
Thấy Cố Tranh không định tiếp tục hỏi, Nhạc Linh Chi lại muốn biết rõ ràng.
“A… A a!”
(Ta muốn biết đến tột cùng người trong thôn nói nhàn thoại gì? Nếu là hướng về phía ta tới, ta phải biết bọn họ nói gì đó, là cố ý sắp đặt ta, hay là việc thật có căn cứ.)
Cố Tranh chỉ đành hỏi Cố Oánh: “Muội thuật lại nhàn thoại những người đó nói cho đại ca.”
Cố Oánh do dự.
Nhạc Linh Chi mang vẻ mặt không sao cả.
“A… A a.”
(Nàng không muốn nói cũng được, ta có thể tự mình đi nghe.)
Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Lần này Cố Oánh nghe hiểu, giữ chặt nàng một phen: “Linh Chi tỷ, tỷ không cần đi ra ngoài nghe bọn họ nói bậy! Muội nói cho hai người là được.”
Thì ra, sau khi về đến nhà cả người Vương Tiểu Phượng ngứa đến khó chịu, tắm giặt sạch sẽ từ trên xuống dưới một lần vẫn ngứa, nàng ta khóc lóc nói tình cảnh lúc đó cho nương nàng ta một lần.
Nương của Tiểu Phượng là người đanh đá, cũng là người không nói đạo lý, đứng ở cửa nhà bà ta mắng to về phía nhà bọn họ, nói nhà bọn họ rước một con quỷ xui xẻo vào thôn, khuê nữ của bà ta chỉ là ngồi cùng với nàng, liền trúng tà, toàn thân ngứa đến khó chịu không thể hiểu được.