Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 27: Nàng Muốn Ta Trúng Trạng Nguyên

Nhạc Linh Chi đã sớm nhìn ra nữ tử này là ai.

Bà ta vứt bỏ một nhà con cái vị thành niên, tái giá với người khác, Cố Tranh hận bà ta là đương nhiên.

Nàng cũng không tiện khuyên hắn.

Rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, không tránh được nghị luận sôi nổi.

“Thật là, nếu đã nhẫn tâm tái giá, thì đừng giả mù sa mưa lại tới quan tâm con cái đã từng vứt bỏ!”

“Đừng nói những lời như vậy, người ta nói đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, làm nương cũng là lo lắng cho nhi tử của mình, biết rõ sẽ bị mắng, nhưng lời nên nói vẫn muốn nói.”

“Có điều, đau lòng cho khuê nữ của mình, đón đi chăm sóc cũng là nhân chi thường tình, làm nhi tử cũng quá hung dữ, nhìn dáng vẻ muốn đánh người.”

Nước mắt Thẩm Tú Lan ngăn không được rơi xuống.

Chỉ là bà ta không đành lòng tiểu nữ nhi sẽ ăn đói mặc rách, muốn đón cô bé tới cùng sinh sống, nhưng mà bộ dáng hung ác vừa rồi của Tranh Nhi, trước kia chưa bao giờ từng có, thật sự khiến bà ta đau đớn.

Cố Tranh kéo Nhạc Linh Chi bước nhanh rời đi, đi ra một cái phố, Cố Tranh mới dừng lại, nhưng bàn tay vẫn là nắm thành nắm tay, lửa giận trong mắt còn chưa tắt.

Nhạc Linh Chi vỗ vỗ tay hắn an ủi hắn.

(Thôi, bà ấy cũng là vì lo lắng cho các huynh.)

Lúc này Cố Tranh mới phát hiện mình thất thố, nắm tay chậm rãi buông ra.

Triều Đại Hạ cũng không yêu cầu khắc nghiệt với phụ nhân, bị hưu, thủ tiết, đều có thể tái giá với người khác.

Sở dĩ Cố Tranh hận nương thân hắn như vậy, là có nguyên nhân.

Năm ngoái cha hắn mới vừa bệnh chết, năm nay nương thân hắn liền tìm một người có thanh danh lộn xộn ở nhà mẹ đẻ bên kia để thân mật.

Nam nhân ở goá kia đã từng phạm kiện tụng, là kẻ không sợ trời không sợ đất, là loại người hung tàn trừ chết thì không có chuyện gì lớn.

Khi Cố Tranh biết mẫu thân muốn tái giá với hắn ta, cầu xin bà ta một đêm ở trước cửa phòng bà ta, cũng không làm bà ta hồi tâm chuyển ý.

Bởi vậy Cố Tranh trì hoãn thời gian khảo tú tài.

Những chuyện đó còn chưa tính, nguyên nhân lớn nhất khiến hắn hận bà ta, vẫn là bởi vì trải nghiệm của kiếp trước.

Kiếp trước nhị đệ bị rắn cắn chết, tam đệ tự sát thân vong, trong nhà mây đen mù sương.

Lúc ấy, nương thân hắn trở về mang Cố Oánh đi, hắn cũng không phản đối.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, nam nhân mà nương thân hắn gả kia là kẻ biếи ŧɦái!

Có một lần uống rượu say, trong nhà chỉ có Cố Oánh, hắn ta phát rồ làm hại Cố Oánh bảy tuổi đến chết, sau khi nương thân hắn về nhà nhìn thấy, cầm dao phay từ phòng bếp chém chết nam nhân của bà ta, sau đó nương thân hắn lại chém chết chính mình.

Vừa rồi nghe được bà ta lại muốn đón ngũ muội đến nhà bà ta, Cố Tranh không khống chế được bản thân, hận không thể đánh bà ta mấy cái bạt tay, làm bà ta thanh tỉnh lại, biết mình gả cho một tên nam nhân như thế nào!

Một đời này, dù như thế nào nữa hắn cũng sẽ không để bà ta đón ngũ muội đi.

“Chúng ta đến học viện trước.”

Cố Tranh áp xuống cảm xúc không tốt.

Nhạc Linh Chi rất kỳ quái.

(Đến học viện làm gì?)

“Đi tìm Trần viện trưởng, ta muốn tạm nghỉ học.”

Dọc theo đường đi, tâm tình Nhạc Linh Chi có chút phức tạp, nàng hiểu được nguyên nhân Cố Tranh muốn tạm nghỉ học, một nhà đệ muội phải nuôi lớn, không có dư tiền bạc cung cấp cho hắn đọc sách, hơn nữa hắn vừa mới biết có người muốn hại nhị đệ hắn, hắn không yên tâm muốn canh giữ ở bên cạnh bọn họ.

Dưới loại tình huống này, hắn chỉ có thể lựa chọn tạm nghỉ học.

Nhưng mà, cho dù là cổ đại hay là hiện đại, đường ra của con cháu nhà nghèo đều chỉ có một là đọc sách.

Nghĩ đến đây, Nhạc Linh Chi kéo ống tay áo Cố Tranh một cái.

(Huynh cũng có thể không nghỉ học, ta sẽ mang theo bọn nhị đệ của huynh đào dược liệu bán, bảo đảm có thể làm cho bọn họ ăn no mặc ấm, phí dụng để huynh đọc sách cũng có thể kiếm được.)

Cố Tranh yên lặng nhìn nàng, đôi mắt thanh lãnh tràn ra sáng rọi: “Nàng không muốn ta tạm nghỉ học, nàng muốn ta khảo tú tài, muốn ta trúng Trạng Nguyên ư?”

Một nữ tử, khẳng định hy vọng phu quân của mình trở nên nổi bật, thăng chức nhanh chóng, sau đó thê bằng phu quý.