Nhạc Linh Chi nhìn thấy vết sẹo trên đầu gối Cố Linh Chi, trên căn bản đã hiểu được nguyên nhân cậu không đứng dậy được.
Xương đầu gối bị thương vẫn có thể phát triển tốt, nhưng dây thần kinh chân lại bị hoại tử.
Nhạc Linh Chi không nói chuyện nữa, nàng nói cậu cũng không hiểu, trực tiếp động thủ dứt khoát.
Cố Linh tưởng rằng nàng muốn châm cứu cho cậu, nhưng lại nhìn thấy nàng chỉ đang xoa bóp giúp cậu.
Hai tay nàng ấn từ mắt cá chân cậu lên trên, mắt lại nhìn phản ứng của Cố Linh, quan sát xem cậu có cảm giác đau hay không.
Cố Linh giống như người đầu gỗ, khi ấn vào một huyệt ở bụng bắp chân, Nhạc Linh Chi tăng thêm lực đạo, cuối cùng Cố Linh cũng có cảm giác: “Đau!”
Khi ý thức được cảm giác thật sự đau, Cố Linh rất kích động, hét toáng lên: “Chân trái của ta có cảm giác rồi, chân trái của ta có cảm giác rồi!”
Tất cả những người đang bận rộn trong sân đều xông vào phòng.
“Thật sao?”
“Thật không?”
Cố Linh mừng đến phát khóc: “Thật! Đại ca! Chân của ta có cảm giác rồi! Vừa rồi ta thật sự cảm thấy đau!”
Lão đại phu đã từng nói, chỉ cần dưới đầu gối chân trái của cậu có một chút cảm giác, liền có hy vọng chữa khỏi, cảm giác đau vừa rồi của cậu mãnh liệt như vậy.
Hơn nữa, nàng cũng không dùng kim châm.
Cố Tranh bình tĩnh hỏi Nhạc Linh Chi: “Chân của hắn, nàng có thể chữa trị, đúng không?”
Nhạc Linh Chi gật đầu, trong mắt toàn là sự tự tin, hơn nữa còn đưa ra hai ngón tay.
Cố Tranh hiểu được ý của nàng: “Hai tháng sau, tam đệ của ta có thể đứng lên sao?”
Nhạc Linh Chi lại gật đầu lần nữa.
Mặc dù Cố Tranh không tin một trăm phần trăm lời của nàng, nhưng chắc chắn là muốn để cho nàng thử một lần.
“Muốn chữa trị như thế nào, nàng chỉ cần phân phó, bất luận có khó khăn như thế nào, bọn ta đều sẽ làm theo yêu cầu của nàng!”
Lão Đại Phu dùng kim châm rất dài cũng không thể làm cho tam đệ cảm thấy đau, còn nàng chỉ dùng tay ấn, liền có thể khiến cho tam đệ có cảm giác đau, sự khác biệt giữa hai người chỉ cần liếc mắt là thấy được.
Nhạc Linh Chi khẽ cười.
(Cũng không khó, mỗi ngày kiên trì xoa bóp, châm cứu, đắp thuốc là được, ngày mai huynh đưa ta đến hiệu thuốc mua thuốc.)
Cố Tranh gật đầu, kéo Nhạc Linh Chi đến thư phòng: “Cần phải dùng dược liệu gì, viết xuống trước.”
Nhạc Linh Chi rất phiền muộn.
Nguyên chủ biết ít chữ đến mức đáng thương, gần như có thể dùng mù chữ để hình dung nàng.
Mà chữ phồn thể cổ đại, mặc dù nàng có thể biết không ít, nhưng khổ nỗi là không thể viết được!
Nàng lại không muốn viết chữ giản thế, nàng lo sẽ có phiền phức.
Nàng chỉ đàng bày ra vẻ mặt đáng thương nói với Cố Tranh.
“Mặc dù ta viết một ít chữ, nhưng đa số là không thể viết được.”
Cố Tranh lập tức tỏ ý: “Không sao, nàng nói, ta viết.”
Thế nhưng, sau khi Nhạc Linh Chi nói tên dược liệu, những chữ Cố Tranh có thể viết chính xác không đến một phần ba.
Đọc khẩu hình, ngôn ngữ dùng trong cuộc sống bình thường khá dễ hiểu, nhưng khi gặp phải tên dược liệu lạ thì cũng khá khó khăn.
Nhạc Linh Chi nhanh trí, khoa tay múa chân nói với hắn.
“Ngày mai huynh đưa ta đến hiệu thuốc, thuốc ở trong hiệu thuốc đều có tên thuốc, đến lúc đó ta chỉ cho ngươi xem.”
Cố Tranh gật đầu, chỉ có thể như vậy thôi.
Nhạc Linh Chi đã sớm phát hiện bức tranh chữ trong thư phòng, còn có thuốc màu chưa dùng hết, nhìn chữ ký liền biết những bức tranh chữ này là kiệt tác của Cố Tranh.
Nàng thầm tán thưởng trong lòng, tiểu tử Cố Tranh này rất có tài hoa, những bức tranh chữ này hoàn toàn có thể so sánh với danh gia, nếu như bán, chắc chắn sẽ kiếm được không ít bạc.
Chẳng trách hắn dám cam đoan rằng sẽ không bỏ đói nàng.
Thấy Nhạc Linh Chi đang xem tranh chữ, Cố Tranh nói: “Ngày mai dùng tiền bán linh chi trước, đợi ta đi huyện thành bán những bức tranh chữ này rồi lại…”
Nhạc Linh Chi ngắt lời hắn.
“A…aa!”
(Ta ăn và sống ở nhà huynh, bạc kiếm được vẫn phải phân chia với nhau sao?)
“Không chia với nhau.” Trong lòng Cố Tranh vô cùng vui mừng, thầm quyết định, sau này nhất định phải kiếm được thật nhiều bạc, toàn bộ đều cho tiểu tức phụ quản.