Kiếp này, nếu như không phải Linh Chi cứu nhị đệ, tam đệ chắc chắn cũng sẽ đi vào đường cũ.
Cố Tranh quay người từ trong viện lấy cái gùi qua, đem hai đóa linh chi đỏ bên trong lấy ra ngoài.
Cố Minh biết hàng, ngạc nhiên hỏi: "Ca, huynh lấy chúng ở đâu ra vậy?"
Đại ca thật kín miệng, trên đường đi đều che giấu.
Cố Vũ Cố Oánh chạy qua.
"Đại ca, bọn chúng đáng tiền không?"
Cố Tranh: "Khẳng định đáng tiền, hai đóa có thể đổi năm sáu mươi lượng bạc."
"Oa! Năm sáu mươi lượng bạc! Quá tốt rồi! Chúng ta có thể ăn thịt!"
"Chúng ta có thể thỉnh thần y cho tam ca!"
Cố Vũ cùng Cố Oánh vui mừng đến thiếu chút nhảy dựng lên.
Bọn họ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết một lượng bạc có thể mua một trăm cân gạo, còn có thể mua mấy chục cân thịt!
Ngay cả Cố Linh trên mặt cũng lộ ra một tia ý cười.
Cố Minh lại truy hỏi một câu: "Ca, huynh mau nói, cái này ở đâu ra?"
Thứ này phải tại rừng sâu núi thẳm mới có.
Cố Tranh nói cho bọn họ: "Đây là Linh Chi tìm được, lúc chúng ta đang đào dược liệu, nàng gỡ cành khô lá cây ra thì phát hiện bọn chúng."
"A? Vận khí của nàng tốt như vậy?"
Cố Tranh gật gật đầu: "Đương nhiên, nàng là phúc tinh nhà chúng ta, ta dám khẳng định, sau khi nàng đến nhà chúng ta, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."
Hắn có năng lực thay đổi tình trạng của cái nhà này trong khoảng thời gian ngắn, nhưng hắn đem công lao này tính ở trên người Nhạc Linh Chi.
Cố Vũ có chút lòng dạ hẹp hòi, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, đồ tốt là nàng phát hiện, bạc nàng sẽ cho chúng ta dùng sao?"
Cố Tranh trả lời chắc nịch: "Sẽ!"
Hắn hỏi nàng có sợ liên lụy hay không, nàng khẳng định nói không sợ, chứng tỏ tâm nàng hướng về bọn họ.
Cố Tranh còn nói: "Chúng ta cũng có thể không dùng bạc của nàng, chờ đại ca đi huyện thành bán tranh chữ thì cũng sẽ có bạc dùng."
Chữ của hắn rất xinh đẹp, là khi còn bé ông nội dạy hắn.
Kiếp trước hắn không biết tranh chữ của mình đáng tiền, đều bán đổ bán tháo cho cửa hàng trên trấn, một bức tranh sơn thủy mới ba mươi đồng tiền, trừ tiền giấy cùng thuốc màu, kiếm không có bao nhiêu.
Về sau mới biết được, lão bản cửa hàng trên trấn cầm tranh chữ của hắn, đầu cơ trục lợi đến một cửa hàng ở huyện thành để bán, giá tiền tăng gấp mười lần.
Sau khi sống lại sáu bảy ngày, trong nhà trông coi nhị đệ, hắn liền họa hơn mười bức tranh tranh sơn thủy, cầm tới huyện thành, có thể đổi bốn năm lượng bạc.
Cố Minh nghi hoặc hỏi: "Gía tiền ở huyện thành đắt hơn trên trấn sao?"
Cố Tranh nhanh miệng: "Đương nhiên, đắt không chỉ gấp mười."
Cố Minh càng thêm nghi hoặc: "Làm sao huynh biết?"
Một tháng trước, đại ca là đi huyện thành một chuyến mời đại phu cho tam đệ, nhưng là bảy ngày trước, tranh chữ của đại ca còn bán cho lão bản cửa hàng trên trấn.
Cố Tranh giải thích: "Nghe người ta nói, nhà chúng ta thời gian, nhất định sẽ càng ngày càng tốt, tam đệ, đại ca nhất định có thể kiếm đủ bạc mời đại phu tốt cho đệ, đệ cũng phải tin rằng mình sẽ đứng lên được."
Hắn là cố ý nói cho tam đệ nghe, hắn biết ý nghĩ muốn tự sát của tam đệ, khẳng định không chỉ một ngày hai ngày, kiếp trước nhị đệ chết, chẳng qua là một cái kíp nổ.
Hắn phải khuyên bảo từ từ cậu.
Cố Linh ngồi ở trên giường, trên mặt gạt ra một nụ cười khổ.
Nhị ca quả nhiên là lừa cậu, nói cái gì mà đại tẩu có thể giúp cậu trị chân.
Đại ca cũng có thể là lừa cậu, cho dù mời đại phu tốt, cậu cũng chưa chắc có thể đứng lên được.
Nhưng mà, đại ca nhị ca dụng tâm lương khổ, cậu hiểu, cậu chính là luyến tiếc tình huynh muội, nếu không đã sớm không muốn liên lụy trong nhà rồi.
Nhìn thấy thần sắc của nhị đệ, Cố Tranh hoàn toàn có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, hắn quyết định lấy ví dụ của Nhạc Linh Chi ra khích lệ cậu.