Nghĩ đến đây, Lưu thị quay sang cảnh cáo mấy người Tam đường thúc: "Các ngươi không ai được mang nó về, ai mang về thì để nó ở nhà người đó luôn đi."
Nhạc tam thẩm lắc lắc đầu, cảm thấy Lưu thị này không thể nói lý, nhưng bà cũng không nói thêm gì nữa, bà không dám mang con bé về thôn, trong nhà còn một đám đang chờ bà nuôi.
Bên này A Hùng nhìn thấy Cố Tranh bò lên đến nơi, lập tức quay đầu dẫn đường: "Ở ngay đằng trước."
Bọn họ chỉ đi một lát đã tới nơi, nghe thấy tiếng Cố Minh đau đớn kêu: "Đại ca..."
A Hùng nói: "Ta vừa kiểm tra qua, miệng vết thương không thể nặn máu độc ra được, phát hiện ra thì đã quá muộn ..."
Cố Minh mười bốn tuổi đang ngồi dựa lưng vào một gốc cây lớn, hơi thở yếu ớt, một chân sưng phù, miệng vết thương đã được cắt ra, bên cạnh là xác một con rắn đầu dẹt.
Cố Tranh nhìn tình cảnh này, ngũ lôi oanh đỉnh.
Con rắn đầu dẹt chết tiệt, ngàn phòng vạn phòng vẫn là không phòng được ngươi!
Hắn lập tức ngồi xổm xuống: "Đại ca cõng đệ xuống núi tìm đại phu!"
Cố Minh tuyệt vọng chống đỡ, đầu lưỡi đã hơi thắt lại: "Ca... Không kịp rồi..."
Bị rắn đầu dẹt cắn chính là mất mạng ngay lập tức, hắn sống đến bây giờ là vì đã dùng nội công đè lại xà độc lan ra, chỉ vì muốn gặp mặt đại ca lần cuối. Cố Minh thật sự sắp không chịu được nữa, gặp đại ca lần cuối xem như đã mãn nguyện, chỉ muốn tranh thủ thời gian trăn trối mấy lời.
"Đại ca, sau khi đệ chết, ca không được phép suy sụp....... Ca còn phải nuôi đệ muội.........Còn phải cho Tam đệ đứng lên......"
Cố Tranh toàn thân run rẩy ôm đệ đệ, hắn cũng biết giờ có cõng Nhị đệ xuống núi cũng không kịp, không bằng nghe đệ ấy nói thêm mấy câu.
"Đại ca .........Giấc mộng của ca thật chuẩn........Chỉ trách đệ không có tin ..........”
Cố Tranh cố nén thống khổ an ủi hắn: "Không trách đệ.....Tất cả là tại đại ca!"
Trách hắn mệnh cách quá cứng, khắc phụ khắc mẫu khắc đệ muội!
Cố Minh lắc lắc đầu, môi giật giật, nhưng lúc này hắn thật sự khó thở, rốt cuộc không nói ra lời.
Cố Tranh đau đớn khóc rống lên: "A!"
Ông trời ơi! Sao người phái đối xử với ta như vậy!
Hắn khổ sở một đời, chẳng lẽ còn phải đi theo con đường kiếp trước?
Kiếp trước, Cố Tranh là thiên sát cô tinh danh xứng với thực, hắn đã khắc chết cha mẹ, khắc chết đệ muôi, thậm chí cả vị hôn thê mà hắn chưa từng gặp mặt cũng bị hắn khắc chết!
Nhưng hắn không chịu thua, ba năm sau hắn tham gia khoa cử đạt hạng nhất, được hoàng đế khâm điểm Trạng Nguyên, tiền đồ vô lượng ở ngay trước mắt, đột nhiên hắn lại bị người ta hại chết.
Cố Tranh trọng sinh vào bảy ngày trước, phụ thân đã chết bệnh, mẫu thân tái giá, hắn không có cách nào xoay chuyển càn khôn, chỉ còn bốn đệ muội bên người, Nhị đệ lúc này còn chưa có bị rắn độc cắn chết.
Hắn thề, đời này nhất định phải bảo vệ đệ muội thật tốt, nhất định phải nghịch thiên cải mệnh!
Sáu này trước là ngày Nhị đệ bị rắn cắn ở kiếp trước, hắn đã nghiêm cấm Nhị đệ ra khỏi nhà, càng không được đến khu đất kia, hắn còn mua rất nhiều hùng hoàng, trước nhà sau nhà đều rải rất nhiều, còn làm một túi hùng hoàng bắt đệ ấy lúc nào cũng phải mang theo.
Hắn giải thích là nằm mơ thấy Nhị đệ bị rắn cắn, nhất định phải cẩn thận.
Hắn ở nhà canh chừng đệ ấy năm ngày năm đêm, Nhị đệ rốt cuộc không chịu nổi, nằng nặng đòi vào núi săn thú, nếu như không đi, trong nhà đến cháo loãng cũng sẽ không có mà húp.
Có Tranh suy nghĩ, chỉ cần tránh xa khu đất kia, lại tránh đi ngày đó là có thể thay đổi được số mệnh bị rắn độc cắn chết của Nhị đệ. Nào biết tránh được khu đất có độc xà, lại không tránh được trên núi!
Sớm biết như vậy, đánh chết hắn cũng không cho Nhị đệ lên núi. Lúc Cố Tranh đang tê tâm liệt phế than khóc thì Nhạc Linh Chi vội vàng chạy tới nơi, nàng không giống Cố Tranh có võ công có thể đi nhanh như bay, nàng phải tránh bụi gai, còn phải cẩn thận để không rơi xuống vách núi.
Nhìn xác con rắn dưới đất, quả nhiên rắn đầu dẹt bọn họ vừa nói là rắn hổ mang chúa, tính mạng Cố Minh giờ đang rất nguy kịch, phải chữa trị ngay lập tức..