Annie bỗng nhiên không nói gì.
Không, không phải là không nói.
Ả bỗng nhiên bị tắt đài.
Hệt như bị ngoại lực nặng nề chặn đứng cả biểu cảm, động tác, âm thanh.
Annie quay lưng về phía Lauren, hắn thấy ả hồi lâu chẳng nói năng gì thì cảm thấy có chút kì lạ. Trong phút ngơ ngác, không chỉ quanh người như chìm xuống, cũng có thể là do lòng sụ hãi vô danh quấy rối khiến khóe miệng Lauren run rẩy vài lần mà vỗ nhẹ vai Annie.
Ngay sau đó, vẻ mặt hắn bắt đầu vặn vẹo.
Đấy là một loại lực, cũng có thể một dòng khí lạnh lẽo, chết chóc mà êm dịu. Sau khi chạm vào Annie thì từ tay bắt đầu truyền lại toàn thân, lan thẳng đến tận tim!
Hắn thậm chí còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì dòng khí lạnh quỷ dị kia đã xâm nhập vào cơ thể hắn, lúc Lauren thấu hiểu được cảm giác của Annie thì cũng đã rơi vào trong mảnh hỗn độn.
Tự như cơ thể bị dùng hồ dán dính chặt lại giữa khe hở thời gian, dù cho ngũ giác vẫn loáng thoáng cảm nhận được nhưng thân ảnh lại chìm trong hư vô hệt đầm lầy. Ngay sau đó là cảm giác sợ hãi đến mức khiến người hít thở không thông lại kéo dài vô tận, cảm giác đau đớn, co rút từ mỗi cơ quan của thân thể, mỗi một góc đều vây lấy hắn trong vũng lầy.
Bùi Ngôn thở một hơi dài, vừa thong thả vừa nhanh chóng mở nút thắt dây thừng trên cổ tay. Ngón tay mảnh khảnh quệt đi vết máu trên môi, trắng nõn hòa cùng đỏ sẫm xen lẫn với nhau.
Trong con hẻm lớn sâu thẳm, hai cơ thể lạnh lẽo đứng trong dòng thời gian ngưng đọng. Biểu cảm trên gương mặt cứng đờ một cách kì lạ, lộ ra vẻ tuyệt vọng chết chóc.
"Lauren, lúc tao 5 tuổi mày đã đưa cho tao một ổ bánh mì đen, nên một đấm này xem như trả lại cho ổ bánh mì đó nhé."
"Annie, mặc kệ cô có thật lòng hay không, lúc ấy tôi thực sự cũng đã an ủi được chút đỉnh. Chẳng phải dân khu ba luôn thiếu thốn tình thương sao? Cho nên chuyện giữa chúng ta coi như đã thanh toán xong."
Anh bước đến trước mặt Lauren, không mấy hứng thú đạp bọn họ mấy cú cho hả giận. Đối với anh thì chuyện ấy là vô nghĩa, ngược lại còn giúp hắn sửa lại cái nơ bị lệch, dù cho mặt mày Lauren thoạt nhìn vừa bầm dập vừa hung ác."
Anh nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tao sẽ không hỏi bọn này vì sao, cũng chẳng muốn nghe bọn mày quỳ xuống sám hối với tao, tha thứ là việc của thần linh Tao cho bọn mày một cơ hội, kể từ bây giờ tao thề không tha thứ cho bọn mày, chỉ có thể đưa bọn mày đi gặp thần linh."
"Nhưng trước hết bọn mày có lẽ sẽ phải ở lại đây chịu đựng cái cảm giác bức bối này hết 10 năm đến 20 năm. Tất nhiên nếu may mắn thì sau 4 năm bọn mày sẽ bị làm thịt rồi, dù gì hiện tại so với cái chết bọn mày còn khó chịu hơn không phải à?"
"Có tri giác, có cảm quan nên bọn mày có thể tự mình cảm giác được tay chân xơ cứng thoái hóa dần, rất giống cương thi nhỉ? Tao chỉ mới nghe nói thôi, dù sao thì tao cũng chưa từng trải qua chuyện này."
"Ha", anh cười, "Đừng quá sợ hãi, ít nhất bọn mày còn có thể bầu bạn với nhau Không như tao ngày xưa, cô đơn quá cũng chẳng dễ chịu gì mấy."
"Huống hồ là bốn năm cô độc."
Bốn năm nằm trên giường ấy đủ để anh héo tàn từ tuổi xuân xanh mơn mởn nhất. Dù cho anh vốn chẳng nhiệt tình yêu thương mạng sống gì nhiều, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc người khác có thể tùy tiện cướp nó đi.
Sau đó anh lấy từ trong tay Annie ra viên đạn dù có mang theo cũng chẳng gây ra vết thương gì. Tác dụng của cây súng này không nằm ở viên đạn mà là những "liều" bôi trên trên bề mặt.
"Nhìn này, không phải tao đã cho bọn mày cơ hội rồi sao? Chỉ cần bọn mày đừng đυ.ng vào nó thôi."
Anh rũ mắt sưng đỏ, đễ dàng giải quyết hai tên ấy cũng chẳng đem lại cho anh mấy vui sướиɠ, ngược lại còn làm anh cảm thấy trống rỗng.
Có lẽ vì lần sống lại trước kia, ý nghĩ báo thù đã ăn sâu bám rễ trong đầu anh. Cho nên anh mới thuận theo kế hoạch của bọn chúng, diễn lại một màn chủ yếu để xâm nhập vào kế hoạch định. Anh đã hoàn toàn hết hứng thú với bọn chúng, nên giờ phút này cũng chẳng cảm thấy thống khoái bao nhiêu.
Xử lý hai vũng bùn lầy thì có ý nghĩa gì đâu.
Đau đớn nơi khóe miệng nhắc nhớ anh mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Trước hừng đông, trước khi cái ánh mặt trời nhân tạo chết tiệt kia nhô lên, anh muốn đem hai tên đó giải quyết xong xuôi.
Hơn nữa Vứt cho cá ăn, thế mà lại là một ý hay.
Anh nhướng mày, dù biết rằng bọn chúng chẳng thể trả lời nhưng vẫn là hỏi một cách nghiêm túc: "Vứt cho cá ăn thì sao? Cho bọn mày được ra đi một cách thống khoái?"
Nếu Annie và Lauren có thể nói chuyện thì bọn họ thà rằng được vứt cho cá ăn còn hơn.
Nếu như phải trải qua đau đớn vô tận như vậy trong 10 năm hoặc 20 năm, e rằng so với địa ngục cũng chẳng khác là bao.
Anh nhìn thật kỹ hai kẻ từng là bạn tốt và người yêu, quơ tay làm một cái động tác Hẹn gặp lại.
"Hẹn gặp lại, 'những người bạn' của tôi."
Anh thở dài, đang định xoay người thì bỗng dưng sau gáy bị một vật khống chế. Cái thứ ấy hôm nay anh đã cảm nhận rất nhiều lần, chắc chắn không nhận sai.
"Ồ, may mà tôi đi một chuyến, nếu không thì thật sự xảy ra chuyện lớn rồi."
Một giọng nói trung niên đầy từ tính của đàn ông vang lên sau lưng anh. Trong lòng Bùi Ngôn ngạc nhiên, anh thế mà hoàn toàn không chú ý đến tên đàn ông này, dù là ở một ngõ nhỏ vắng lặng như vậy.
Cảm giác bị kề nòng súng sau đầu thật không dễ chịu, cái cảm giác không nắm quyền sinh tử trong tay này làm anh nhíu mày, gần như chỉ trong phút chốc anh đã biết người sau lưng là ai. Kế hoạch của Annie và Lauren quả thực hoàn hảo, nhưng dựa vào địa vị dưới đáy xã hội thì bọn họ không chắc chắn rằng chúng có thể thắng được tấm thẻ đen của anh, tất nhiên phải có mánh khóe gì đó, sau lưng cũng phải có kẻ chống lưng.
Đáng tiếc anh bị hai người kia thu hút toàn bộ lực chú ý, nhất thời không để ý.
Phía sau cổ truyền đến cơn đau kịch liệt, lập tức trở thành cảm giác vô tri đen tối.
Đầu trướng đau đến mơ màng, có cảm giác choáng váng buồn nôn. Bùi Ngôn khó khăn trợn mắt, trước mặt là một mảnh tối tăm, hiển nhiên là bị người bịt mắt. Anh cử động tứ chi, nhận ra mình bị trói gô quỳ trên mặt đất.
Đi, tháo bịt mắt hắn ra.
Vẫn là giọng nam trầm thấp quen thuộc kia, sau đó lập tức có người ngang ngược tháo bịt mắt anh xuống. Anh nhíu mày, ánh sáng bất chợt làm mắt anh khó chịu.
Chờ đến khi anh quen với ánh sáng kia mới thấy rõ người đàn ông trước mặt dù bận vẫn trông rất ung dung ấy.
Ngoài ý muốn, nhưng lại có cái lý của nó.
Mặt Bùi Ngôn không có biểu tình gì, không hề vì chuyện sống chết mà sợ sệt, cũng không vì mạng sống mà chân chó nịnh nọt.
Cựu Thần bài Ngài Asmoro.
Asmoro vẫn áo mũ chỉnh tề như cũ, cái tẩu thuốc kim ngọc vẫn không rời tay, mặt đầy ý cười. Dù cho hắn thua dưới một tay lính mới không tên, mất đi tín ngưỡng của giới cờ bạc nhưng hắn lại không hề nóng nảy, thậm chí cứ như đây là chuyện hắn muốn thấy vậy.
Người phương Đông các cậu, có phải có câu là, ờm, để tôi nhớ lại, à đúng rồi, là bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng.
Đúng vậy, ngài có cần tôi đổi xưng hô thành ngài Chim Sẻ không?
Bùi ngôn nhướng mày.
Asmoro không hề để ý hắn xúc phạm, cũng có ý nói mọi người phải đối xử tốt với Bùi Ngôn.
Đừng đánh nó, nãy bọn mày không thấy à? Thiếu niên yếu ớt đáng thương bị bắt mắt này, lúc nãy trên sòng bài sao ta lại không phát hiện ra nhỉ? Bọn mày cũng biết nhiều lão quý tộc rất thích cái trò đấy, muốn tiền boa thì đừng có động thủ với nó.
Nhóm du côn đáng khinh xung quanh cùng hiểu rõ trong lòng không nói ra miệng đều cười xòa vài tiếng, Bùi Ngôn vừa chán ghét vừa buồn lòng, nghe âm thanh này, số người có vẻ không ít.
Trong đầu Bùi Ngôn nhanh chóng liệt kê qua động cơ của Asmoro, một Thần bài ba lần liên tiếp vì sao lại hao tâm tổn sức để bại dưới tay một tên vô danh tiểu tốt, từ đấy thân bại danh liệt chứ?
Hầu như là trong chớp mắt, Bùi Ngôn lỡ lời: Ông tự cược bản thân mình thua cuộc?
Chà, Ngài Bọ Ngựa Nhỏ của chúng ta thật sáng suốt, nhanh như vậy đã có thể đoán ra được. Đúng vậy, thẻ đen của Thần bài có giá trị là 999 vạn, mà tiền cược ở chợ đen lại giúp tao kiếm được ba trăm triệu, ờ, tao cũng chẳng có cách nào, ai bảo tao.
Asmoro nói mà trong mắt hằn lên tia oán hận, nhưng gã cũng không định để lộ chuyện của chính mình nên chuyển chủ đề lên người Bùi Ngôn.
Được, chúng ta trở về vấn đề chính, trước tiên là xử lý mày, tao có mấy chuyện cần hỏi mày một chút, khiêng bọn nó ra đây.
Lauren và Annie bị khiêng lên, bọn chúng tay chân mềm nhũn, mặt mày cứng đờ, đau khổ, sâu trong ánh mắt là nỗi tuyệt vọng không thể chạm đến được.
Annie, ôi, cục cưng bé nhỏ của ta. Vốn dĩ lần này con đã làm rất tốt, ta vốn đã định rằng nếu chuyện này thành công sẽ chia cho con lẫn nhân tình một trăm vạn, dù sao thì ta cũng thật có lỗi với mẹ con. Hầy, Annie đáng thương, ta thật sự rất thương con, con lớn lên giống mẹ con hồi trẻ y như đúc Được rồi, quay lại vấn đề chính, ngài Bùi vô cùng tài giỏi này, không biết mày có nguyện ý nói cho tao biết là mày đã dùng cách nào không?
Miệng Asmoro nói xót thương cho Annie mà mặt lại chẳng có biểu cảm gì, rõ ràng thì Annie và Ellen cũng chỉ là quân cờ của gã mà thôi. Có lẽ gã vốn định thả cho Annie một đường lui, giống như đời trước thì bọn chúng ban đầu trải qua cuộc sống không tệ. Nếu như không phải do nhân cư xâm chiếm thì có lẽ chúng đã có thể dựa vào đống tài sản kia sống hết một đời.
Nhưng hiện tại thì bọn chúng có tác dụng lớn hơn.
Thứ đồ khiến người không sống lại chẳng chết này đối với Asmoro não to hiển nhiên là vô cùng hữu dụng.
Bùi Ngôn không nói gì nhưng anh là đang châm chước lời nói, rốt cuộc thì anh cũng chẳng muốn chết ở cái nơi này.
Sao đấy, không chịu nói à? Asmoro cười xòa, Tao có thể tha cho một con bọ ngựa như mày, chỉ cần mày nói tao biết phương pháp thôi.
Bùi Ngôn do dự trong chốc lát, nói: Đấy là một loại thuốc thử.
Thuốc thử loại mới à? Là nguyên lý nào khiến bọn chúng sống dở chết dở như vậy? Bọn chúng nhìn sơ qua trông rất đau đớn.
Bùi Ngôn nhíu mày: Tao không biết, tao mua ở chợ đen.
Chợ đen? Chợ đen nào? Cặp mắt Asmoro lóe sáng, Có thuốc giải không? Mày không nên gạt tao đâu, vật nhỏ xinh đẹp.
Bùi Ngôn "được" khen mà cảm thấy ghê tởm, nhưng anh cũng không muốn bị bán cho mấy gã quý tộc đó. Trên người Lauren và Annie cũng không phải thuốc mới, Asmoro cũng chẳng dễ lừa, chủ yếu là do thân thế của anh có bí mật.
Thấy Bùi Ngôn do dự, hiển nhiên Asmoro cũng gấp theo. Gã bước đến nâng cằm anh: "Cục cưng, mày không muốn làm mồi cho cá đâu nhỉ?"
Bùi Ngôn trầm tư trong chốc lát, nghiêng đầu ngước mắt nhìn hắn.
Có thể tiên sinh, giữa việc nói ra bí mật và việc bị ném cho cá, ta chọn việc bị cá ăn.
Asmoro sắc mặt hạ xuống: Ranh con, ta không nhất thiết phải biết, ngươi không cần tính toán để khiêu chiến lòng kiên nhẫn của ta, ta có thể đến từng nhà ở chợ đen để tìm đấy,"
"Ừ thì tôi lừa ông đấy, loại thuốc thử này chỉ có tôi biết", Bùi Ngôn nhún vai, "Tôi thì chẳng sao cả, nhưng lẽ nào ngài thật sự không cần loại thuốc thử kỳ diệu này sao?"
Một phần vì tiền tài mà huỷ diệt chính mình hơn phân nửa sự vinh dự của con người, dĩ nhiên là càng bị ép bức lại càng trốn chạy.
Bất kể một tên đàn ông có địa vị lẫn đã tâm nào bị buộc phải giao nộp tất cả lại không có ý định trả thù.
Bùi Ngôn giả vờ đắn đo dường như dụ dỗ nói.
Nó là thuốc độc tốt nhất, không màu không vị, hơn nữa nếu không biết thì không có bất kì thứ gì có thể kiểm tra, đo lường được nó, không chỉ thế, ta có thể tuỳ ý thu hồi nó, không tin thì tao có thể thử cho mà xem.
Biểu cảm trên mặt Asmoro không đổi nhưng lòng lại trầm xuống.
"Chà, tao quả nhiên coi khinh ngươi rồi, Annie còn nói với ta ngươi hiểu rất rõ, hiển nhiên so với ả ngươi còn đáng sợ hơn nhiều."
Ngài quá khen.
Bùi Ngôn ngước cằm.
Asmoro thinh lặng mà đánh giá anh một lúc lâu, thiếu niên trước mặt bình tĩnh đến mức làm gã sợ hãi, cứ dường như vừa rồi anh giả vờ làm thanh niên phù phiếm trên sòng bài.
Điều kiện của mày vừa nghe đã thấy hấp dẫn, một lúc sau, Asmoro gật đầu, khóe miệng nở nụ cười sâu sắc, Nhưng tao từ chối.
Mày biết vì sao không? Vì mày vừa nhìn đã thấy nguy hiểm, tao đã điều tra thông tin của mày, nhưng mày hoàn toàn không giống vậy, mày vừa xinh đẹp lại vừa nguy hiểm, nếu hợp tác với mày, sợ sẽ giống mày nói, không biết sẽ chết lúc nào.
Bùi Ngôn mím môi: Tốt thôi, nhưng tao vẫn không muốn cho cá ăn, hãy để lại cho tao một cái xác toàn vẹn, trả lại cho mẹ tao.
Asmoro nhìn anh chằm chằm, như muốn chọc thủng tâm tư đối phương, điều này làm gã thấy vui và cũng cho gã cảm giác được làm chúa tể của vận mệnh người khác.
Ôi bảo bối, ta rất muốn, nhưng mày đáng sợ lắm. Cho cá ăn là thủ đoạn an toàn nhất.
Bùi Ngôn cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng cũng hiểu được nỗi sợ đến từ cái chết.
Sau đó giấu vào một góc mà đối phương không thể nhìn thấy, anh nhẹ nhàng đánh dấu một chút.
Ban đầu anh nghĩ thoát khỏi tay Anni và Lauren khá dễ dàng, nhưng hiện tại anh đã có một mục tiêu khác.