Diễn Viên Đóng Thế

Chương 15

15: Là tôi chưa chuẩn bị tốt, đừng trách cô ấy

Trans: Vivians2

***

Phỉ Lệ Sanh nhanh chóng lăn ra khỏi cơ thể Đường Ninh. Dươиɠ ѵậŧ dày màu tím nảy lên dữ dội giữa hai chân anh.

Cây gậy phồng lên thành màu đỏ tím, những đường gân xanh chằng chịt nổi đầy trên thân gậy, như thể sẽ bung ra ngay trong những giây tiếp theo, trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ.

Anh ngồi ở mép giường, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Mang theo khăn tắm đến đây."

Trợ lý của anh nhanh chóng chạy đến tủ lạnh nhỏ bên cạnh, lấy ra chiếc khăn lạnh đã chuẩn bị sẵn bên trong, lon ton chạy lại, vội vàng đưa cho Phỉ Lệ Sanh.

Phỉ Lệ Sanh vô cảm ấn chiếc khăn lạnh lên thẳng cây gậy đang cương to của mình.

Shhhh...

Đường Ninh thấy các cơ trên cơ thể anh ngay lập tức căng lên thành từng khối, khuôn mặt đẹp trai của anh cũng theo đó nhăn nhó.

Cô dường như có thể nhìn thấy cây gậy cương cứng, nóng ran của anh phả ra làn khói trắng dưới lớp khăn lạnh.

Tay anh đặt ở mép giường làm tấm đệm bị biến dạng, mạch máu trên mu bàn tay hoàn toàn giãn ra, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi.

Rốt cuộc phải khó chịu đến mức nào?

Sử dụng khăn lạnh để ngăn chặn ham muốn sắp bùng nổ của mình.

"Diễn viên đóng thế kia! Cô bị sao vậy? Đây có phải là lần đầu tiên cô làm việc không? Đã bôi trơn và kí©ɧ ŧɧí©ɧ mở rộng huyệt trước khi quay phim chưa? Ngay cả chuyện này còn phải..."

"Là vấn đề của tôi." Giọng nói của Phỉ Lệ Sanh vẫn còn mang theo chút đau đớn, cau mày nhìn bộ đàm đang phát ra tiếng: "Là tôi chưa chuẩn bị tốt, đừng trách cô ấy."

Đạo diễn béo trong máy bộ đàm đột nhiên thất thanh, một lúc lâu sau mới yếu ớt nói: "Vậy thì... Mọi người nghỉ ngơi trước mười phút."

"...Xin lỗi."

Đường Ninh quỳ xuống bên cạnh Phỉ Lệ Sanh, xin lỗi anh như một cách ăn năn hối lỗi. Đôi mắt cô đỏ hoe, trông chẳng khác nào thỏ con sợ hãi và bất lực.

Nếu Phỉ Lệ Sanh không tốt với cô, có lẽ cô sẽ không cảm thấy tội lỗi như vậy. Rõ ràng đó là vấn đề của cô, cô khiến anh cảm thấy khó chịu, vậy mà anh còn ra mặt vì cô.

Đây là lần đầu tiên Đường Ninh gặp một người tốt như vậy trong suốt hai năm cô làm việc trong lĩnh vực này.

"Không sao đâu, đó thật sự là vấn đề của tôi." Phỉ Lệ Sanh biết anh có tài, khán giả thích nhìn thấy cây gậy to lớn của anh, nhưng trong quá trình quay phim, các nữ diễn viên lại phải chịu đựng điều đó.

Phỉ Lệ Sanh càng an ủi, Đường Ninh càng cảm thấy áy náy, buồn bã, cô còn muốn nói thêm điều gì đó nữa nhưng chuyên viên trang điểm đã đi tới: "Diễn viên đóng thế kia, đạo diễn muốn cô mở rộng trước, cô tự mình làm hay để tôi giúp cô?"

Chuyên viên trang điểm cầm một cây gậy mát xa trên tay.

Đường Ninh nhận lấy: "Tôi sẽ tự làm."

Chuyên viên trang điểm có lẽ cũng không muốn giúp cô làm mấy chuyện như vậy, cho nên vội vàng tránh đi.

Khi Đường Ninh quay lại, thấy Phỉ Lệ Sanh đang nhìn mình chằm chằm, cô lập tức đỏ mặt.

Thật ra thì không nên như vậy, đây là công việc, nhưng không hiểu sao tình cảm của cô dành cho Phỉ Lệ Sanh dường như đã thay đổi.

Cô vậy mà cảm thấy rất xấu hổ với anh.

"Có muốn anh giúp em không?" Có lẽ là biểu hiện của cô khiến anh hiểu lầm, vậy nên chủ động đề nghị giúp đỡ.

Đường Ninh không dám, cô nhanh chóng lắc đầu: "Không cần đâu... Em tự mình làm được..."

Cô nằm ngửa ra giường, co chân lại rồi từ từ đẩy chiếc gậy mát xa màu hồng vào trong khe huyệt của mình.

Đây là cây gậy mát xa đa năng. Phần thân không dày lắm, đầu gậy có một lưỡi nhỏ nhô ra, sau khi đưa hết phần thân vào trong lỗ nhỏ thì phần cong bên ngoài vừa đúng lúc có thể dí vào âm đế.

Đạo diễn đã gọi Phỉ Lệ Sanh đi, bây giờ có một nhóm người khác đang quan sát xung quanh chiếc giường lớn không có vật cản này.

Đường Ninh không có thời gian để nghĩ về chuyện khác, cô không thể để lần nào cũng phải dựa vào người khác nhận lỗi thay cho mình.