Nóng hổi, giống như toàn thân đều rơi vào biển lửa.
Lại phảng phất bị rơi vào băng đá, mỗi một cái băng vụn đâm sâu vào trong xương tuỷ, vừa lạnh buốc, vừa đau nhói...
Đây là, phát sốt sao?
Thượng Quan Huệ Văn muốn giãy dụa thân thể một cái, như bất luận làm thế nào cũng không có tác dụng.
Thân thể này, giống như căn bản không còn nghe theo sự khống chế của cô nữa.
Đừng nói là nhúc nhích, ngay cả muốn mở to mắt ra cô cũng không làm được.
Trong đầu cô, vô số ý nghĩ về biển lửa hiện tới, sau đó lại bị một sợi tơ máu thay thế.
Tư duy của Thượng Quan Huệ Văn cứng đờ tại chỗ, ý thức của cô thất thần, nhìn 'chằm chằm' vào sợi tơ máu kia, sau đó cô nhìn thấy ——
Sợi tơ máu ấy, đang từ từ chậm rãi, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà mở rộng ra, kéo dài.
Mãi cho đến khi nó chiếm giữ toàn bộ tâm trí của Thượng Quan Huệ Văn.
Máu, cả thiên địa đều là được máu bao phủ!
Thượng Quan Huệ Văn tưởng tượng thấy, cổ của cô đang bị một thanh đao chặt đứt, từ trong lòng ngực phun ra toàn là máu tươi, nhuộm đỏ hết thảy bên mình...
Đột nhiên, có tiếng niệm kinh ở đâu đó vang lên, tiếng chuông khánh vang lên, tiếng mõ 'cộc cộc' liên tục, tất cả đều tràn hết vào đầu Thượng Quan Huệ Văn.
Như có như không, Thượng Quan Huệ Văn lại nghe được, dường như âm thanh niệm kinh đó lờ mờ ảo ảo, không thể nghe rõ, có cả một hình bóng đuổi mãi không đi được.
Thanh âm này làm cho sự đau nhức trên thân thể bắt đầu trở nên nhẹ đi.
Một cơn buồn ngủ dữ dội kéo tới.
Ý thức cuối cùng, Thượng Quan Huệ Văn cảm thấy mình bị một thân thể nữ tử mềm mại kéo lại, nép vào trong ngực.
Cái ôm kia ấm áp, rất quen thuộc lại rất lạ lẫm.
Trong lòng ngực của Thượng Quan Huệ Văn, căn bản cảm thấy mình không phải là một người trưởng thành mà hiện tại chỉ là một đứa trẻ mới sinh nhỏ bé...
Thượng Quan Huệ Văn bị một tiếng quát sắt bén đánh thức.
Lúc này, cô cảm thấy thân thể nặng nề đã khôi phục lại, không còn phát sốt nữa, những âm thanh kỳ quái kia cũng đều không thấy nữa.
Thế nhưng, âm thanh sắc nhọn kia lại làm cho nội tâm cô không thoải mái:
"Đây là Dịch Đình! Không phải nơi để ngươi nuôi hài tử bú sữa!"
Dịch... Đình?
Thượng Quan Huệ Văn nhíu mày.
Cô vừa mới tỉnh lại, còn chưa hoàn toàn khôi phục năng lực tư duy.
Nhưng không đợi cô có phản ứng, đã cảm giác được hơi ấm xung quanh đang rời xa mình.
Tiếp theo cô lại nghe được một tiếng "bịch", giống như là tiếng quỳ xuống nền đất giữa hai đầu gối: "Cầu xin Thạch công công thương tình cho!"
Công công?
Xưng hô này là...
Thượng Quan Huệ Văn cảm giác là lạ.
Chỉ là âm thanh sắc nhọn kia đã gắt gao đáp trả: "Thảo nào người ta nói Thượng Quan gia thật đáng đời! Quả nhiên là không hiểu quy củ!"
Một tên trẻ tuổi bên cạnh, giọng điệu cũng lanh lảnh không kém, lấy lòng nói:
"Ngài không cần phải chấp nhặt với đồ tội phụ này... Ngươi! Mở to mắt của ngươi ra mà nhìn đi, đây là Thạch đại nhân của Dịch Đình Thừa chúng ta, còn không mau gọi Thạch đại nhân?"
Câu sau cùng, hắn nhìn về người đang quỳ trên đất nói.
Người kia cũng thông minh, liên tục kêu không ngừng: "Thạch đại nhân! Cầu xin ngài thương tình một chút!"
Họ Thạch kia dường như quan sát một hồi, trong mũi hừ lên một tiếng: "Tiểu nha đầu kia, ôm đi! Trong cung không có quy củ như vậy!"
Hừa vừa nói xong, người trẻ tuổi bên cạnh nhận lời, vội vàng 'Aizz' một tiếng.
Người quỳ dưới đất liều mạng ngăn lại: "Thạch công... Thạch đại nhân! Uyển Nhi được theo tiện thϊếp giáo dưỡng bên cạnh cũng là ân điển của bệ hạ ban cho! Ngươi không thể ——"
"Bệ hạ ân điển? Hừ! Cái này nghe ở đâu vậy? Ngươi nghe qua chưa?" – Họ Thạch kia khinh thường hỏi người hầu hai bên.
Hai bên đều lắc đầu.
"Chút vật nhỏ này không thể ở đây hao phí lương thực được! Tự nhiên sẽ có chỗ cho nàng thôi!" – Họ Thạch nói.
"Còn không mau ôm đi!" – Hắn ra lệnh cho hai bên người hầu.
Lập tức có một tên ân cần chạy tới.
Thượng Quan Huệ Văn cảm thấy tay hắn quả nhiên đem mình bế lên!
Trong nội tâm cô trở nên hoảng hốt.
Lúc này, cô đã có thể mở mắt to hơn, thấy rõ tình cảnh xảy ra quanh mình.
Nhưng mà, cho dù cô bất chấp suy nghĩ tỉ mỉ hoàn cảnh chung quanh thế nào, cũng không khỏi làm cho người ta kinh hãi, không thể tưởng tượng được. Nam tử trẻ tuổi trước mắt ôm lấy mình lại chẳng phải nam tử, cái này làm cho đầu óc cô đông cứng lại.
Người này, mặc trên người, lại là...
Thượng Quan Huệ Văn nghiên cứu lịch sử nhà Đường, sao lại có thể không nhận ra y phục mà hắn mặc, đây chẳng phải là phục sức của Nội giam cấp thấp trong cung của thời nhà Đường sao?
"Các ngươi không được mang nàng đi!" – Phụ nhân mặc áo vải giống như điên loạn xông lên, giành lại Thượng Quan Huệ Văn từ trong tay nội giam trẻ tuổi.
Phụ nhân này, chính là người vừa rồi quỳ xuống cầu xin kia.
Thượng Quan Huệ Văn nghe rất rõ ràng.
Cô còn chưa tưởng nhớ bao lâu, đã bị phụ nhân áo vải này tới đoạt lấy, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ lại hiện về.
Cái ôm ấm áp này, chính là cảm giác phát sốt trước lúc mất đi ý thức cô đã cảm nhận được.
Thượng Quan Huệ Văn trợn tròn đôi mắt, không chớp, nhìn chằm chằm vào người phụ nhân trước mắt.
Chắc hẳn nàng có xuất thân không tệ, nước da trắng nõn, trơn nhẵn, mặt mày dịu hiền, ngũ quan cực đẹp.
Chỉ là, có lẽ do trải qua biến đổi vận mệnh, trên mặt nàng bao phủ một lớp sầu bi buồn rầu, mà vốn dĩ mái tóc nên xanh đen kia lúc này đã trở nên xen lẫn hoa râm khá nhiều, một chút cũng không giống với độ tuổi hiện tại nên có.
"Phản rồi! Phản rồi!" – Họ Thạch hét ầm lên.
Vừa nói, hắn vừa ra lệnh cho tiểu nội giam bên cạnh: "Các ngươi mù hết rồi sao? Còn không mau đem nha đầu chết tiệt kia đoạt lấy!"
"Cái ngươi dám!" – Vị phụ nhân trẻ tuổi thê lương nói, vừa nói nàng vừa liều mạng ôm chặt Thượng Quan Huệ Văn: "Mấy đời Thượng Quan thị ta đều cao quý, há lại để cho loại yêm thụ (kẻ bị thiến) các ngươi làm nhục sao!"
"Ha!!! Vậy thì thế nào?" – Họ Thạch cười lạnh, "Thượng Quan Nghi đắc tội Hoàng hậu nương nương, Thượng Quan gia phải gánh tội cả nhà!"
Thượng Quan... Nghi?!
Thượng Quan Huệ Văn kinh sợ.
Đây chẳng phải là tổ phụ (ông nội) của Thượng Quan Uyển Nhi sao?
Bởi vì Thượng Quan Nghi ngăn cản Đường Cao Tông tấn phong Võ Tắc Thiên làm hoàng hậu, bị Đường Cao Tông hèn yếu bán đứng, đến mức phải chém đầu cả nhà.
Vì Thượng Quan Uyển Nhi là nữ tử lại còn mới nằm trong tã lót cho nên đã giữ được mạng, cùng mẫu thân Trịnh thị cùng nhau làm nô dịch tại Dịch Đình.
Thượng Quan Uyển Nhi!
Trịnh thị!
Thượng Quan Huệ Văn sợ hãi nhìn người phụ nhân áo vải đang ôm mình, hô hấp càng trở nên đình trệ.
Cô hiện tại vẫn còn đang trong tã lót?
Vốn dĩ cô nên là người trưởng thành... Chỉ vì một loại sức mạnh đáng sợ nào đó ở viện nghiên cứu lịch sử, cô đã tiến vào mộ thất của Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Huệ Văn dùng lực lắc đầu, lại dùng sức nháy mắt.
Chuyện này nhất định là một giấc mộng!
Nhất định cô đang nằm mơ, bị bóng đè rồi!
Nhưng mà bất luận cho Thượng Quan Huệ Văn làm thế nào cô cũng không có cách thoát khỏi tình cảnh trước mắt mình.
Giống như mọi chuyện trải qua trước mặt lúc này mới chính là hiện thực của cô vậy!
Đôi môi Thượng Quan Huệ Văn run rẩy, sắc mặt tái nhợt đi.
Thân là một người nghiên cứu lịch sử theo chủ nghĩa duy vật, cô không có cách nào, cũng không thể tin được những thứ này là sự thật ——
Mình đã xuyên không!
Chính là xuyên không vào người của Thượng Quan Uyển Nhi!
"Uyển Nhi! Uyển Nhi con thế nào rồi?" – Trịnh thị nhìn thấy miệng nhỏ của Thượng Quan Huệ Văn run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên không bình thường, nhất thời luống cuống tay chân.
Nàng hô hoán như thế, càng làm cho Thượng Quan Huệ Văn thêm tuyệt vọng ——
Xem ra, thật sự là cô đã xuyên không trở thành Thượng Quan Uyển Nhi rồi!
Mà lại còn là một Thượng Quan Uyển Nhi còn nằm trong tã lót!
Thượng Quan Huệ Văn tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hiện giờ, cô ước gì một trong hai ba tên tiểu nội giam đó lập tức cướp cô từ trong ngực Trịnh thị đem đi, một mạch bóp chết, hoặc ném chết... Dù sao không quan tâm sẽ dùng biện pháp gì, chỉ cần làm cho cô chết ngay lập tức là được.
Chỉ cần cô chết, có phải sẽ có thể kết thúc cơn ác mộng này, một lần nữa trở lại Hàm Dương thế kỷ hai mươi mốt, vẫn còn ở trong mộ đạo của Thượng Quan Chiêu Dung hay không?
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, ông trời không cho cô toại nguyện.
Cho dù nhắm chặt hai mắt lại, cho dù Trịnh thị hoảng loạn la lên, cùng họ Thạch kia hô hô hoán hoán mấy tên tiểu nội giam động thủ cướp người, nhưng cũng không ngăn cản nổi một tiếng đẩy cửa vang lên.
Sau đó là đạo âm thanh nữ tử cất tiếng: "Thì ra Thạch đại nhân đang ở chỗ này, làm chúng ta tìm mãi!"
Một tiếng này, giống như lá bùa bất động dán tới, họ Thạch kia lập tức á khẩu, không nói thành thời.
Hắn quay người đi, khuôn mặt tươi như hoa: "Hạ Cẩm cô nương! Ngọn gió thơm tho nào thổi cô nương tới chỗ này vậy?"
Người cung nữ được gọi Hạ Cẩm kia, trên mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười: "Phụng mệnh nương nương chúng ta, đến để nói với Thạch đại nhân một câu."
"Không dám! Không dám!" – Họ Thạch liên tục tươi cười nói: "Nương nương có gì phân phó, phái người tới báo với lão nô là được, sao lại phiền động tới cô nương chứ!"
Hạ Cẩm mỉm cười: "Cũng chẳng phải chuyện đại sự gì. Chỉ là hôm trước, mấy người may vá thêu thùa không hợp tâm ý của nương nương cho lắm, hôm nay lại mời Thạch đại nhân tìm cho vài người khác."
Họ Thạch vội nói: "Cái này không khó! Không khó! Trong cung còn nhiều cung nhân may vá thêu thùa, rất nhiều..."
"Chuyện này không thể tìm một người bình thường." – Hạ Cẩm cắt ngang lời hắn: "Nương nương chúng ta cần tìm kiếm vài thứ tương đối tinh xảo, muốn dùng để dâng lên bệ hạ vào đêm thất tịch để được khen ngợi, Thạch đại nhân cũng biết mà."
"Biết biết! Tiệp dư là khéo tay nhất, Huệ chất cũng... Lan tâm, thanh lệ... ai cũng trang nhã, lúc tiến cung đều biết!" – Họ Thạch vội vàng khom người cười.
Tiệp dư?
Thượng Quan Huệ Văn nhắm chặt hai mắt, cuộc đối thoại của Hạ Cẩm và họ Thạch kia đều lọt vào tai cô.
Nếu như đã xuyên không trở thành Thượng Quan Uyển Nhi, như vậy "Tiệp dư" từ miệng bọn họ là người nào?
Thượng Quan Huệ Văn nhanh chóng lục soát toàn bộ ký ức trong đầu ——
Từ Tiệp dư!
Từ Huệ - muội muội của Thái Tông Hiền Phi, Tiệp dư thời Cao Tông họ Từ, có tài văn hoa, thiện xảo khéo kéo, cũng là người mà Cao Tông yêu thương.
Tất nhiên là nàng!
Lúc Thượng Quan Huệ Văn nhắm mắt suy tư, đột nhiên cảm thấy có một bóng người tiếp cận chính mình.
Bóng người này chạm vào trên người mình, giống như đang đánh giá vậy.
"Y phục tiểu oa nhi này là do ngươi làm?" – Là âm thanh của Hạ Cẩm.
Người được hỏi chính là Trịnh thị đang ôm chặt Thượng Quan Huệ Văn.
"Phải... là tiện thϊếp làm ra..." – Âm thanh Trịnh thị có chút run rẩy.
Thượng Quan Huệ Văn âm thầm nhíu mày.
Cho dù một lòng tìm chết, cô cũng không có cách nào không bị tâm tư của Trịnh thị lay động.
Có lẽ là vì trên người cô có cùng huyết mạch liên kết với Trịnh thị.
Thế gian không có thứ gì gắn bó bằng huyết mạch, sự gắng bó giữa mẫu tử lẫn nhau lại càng sâu sắc.
Thượng Quan Huệ Văn bỗng dưng mở to mắt.
Ít nhất cô cũng phải thấy cho rõ dáng dấp, điệu bộ của người kia, có thể người cung nữ này sẽ gây bất lợi cho Trịnh thị.
Nhưng cô cũng không ngờ, vừa mới mở mắt ra đã thấy người cung nữ tên gọi Hạ Cẩm kia đang đối mặt nhìn mình chằm chằm.
Không! Thứ mà Hạ Cẩm đang nhìn đăm đăm kia không phải là cô, vị trí đó hơi chếch lên một chút?
Thượng Quan Huệ Văn không hiểu, cô cũng đảo mắt vòng vòng theo.
Hạ Cẩm bắt gặp biến hoá nho nhỏ này của tiểu hài, không lấy làm ngạc nhiên, cũng không khác biệt, đáy mắt đột nhiên chuyển thành một tia ôn hoà.
Càng làm cho Thượng Quan Huệ Văn khó hiểu.
Ngay sau đó, Thượng Quan Huệ Văn liền nghe thấy Hạ Cẩm nói: "Thạch đại nhân, ngươi xem, vị tỷ tỷ này tay nghề không tệ nha!"
Vừa nói xong, tay của Hạ Cẩm liền quay sang hướng tới chỗ Thượng Quan Huệ Văn.
Thượng Quan Huệ Văn ảo giác nhận thấy có thể nàng muốn đâm mù mắt mình, cô vô thức nhắm mắt lại.
Sau đó, Thượng Quan Huệ Văn cảm giác được, tay của Hạ Cẩm đang xoa xoa vạt áo y thêu trên y phục của mình.