Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Niệm Dao bỏ nhà đi bụi.
Thế hệ nhân tài nhà họ Hứa xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Qua nhiều năm như vậy, trong từng ngành nghề đều có chiến tích, lĩnh vực có liên quan vô cùng rộng. Đặc biệt là ba nàng. Tuổi còn trẻ đã gây dựng nên tập đoàn Hứa thị tiếng tăm lừng lẫy như hiện tại, được nhiều người kính ngưỡng, phong quang vô tận.
Cho nên, mọi người cho rằng Hứa Niệm Dao cũng nên như vậy là chuyện đương nhiên.
Ai ngờ lại bị biến dị gen.
Thân là người sắp thừa kế tập đoàn nhà họ Hứa, Hứa Niệm Dao và ba nàng khác biệt như ngày và đêm. Từ nhỏ, tâm tư của nàng đã không đặt trên con đường đúng đắn. Người ta nói hướng đông, nàng nói không phải hướng tây, muốn bao nhiêu kỳ lạ thì có bấy nhiêu kỳ lạ. Chính là bùn nhão không thể trát tường.
Bởi vậy, từ nhỏ đến lớn, nàng bị ăn mắng không ít, có khi bị mắng dữ quá, tâm trạng không tốt, bỏ nhà đi bụi cũng là chuyện thường.
Vì vậy, đám bạn bè xấu kia của nàng đều đã rèn luyện ra được khả năng nằm vùng và năng lực phản trinh sát có thể gọi là tuyệt vời, chỉ cần ra tay thì sẽ không thất bại. Lần này cũng giống vậy. Bọn họ đón được Hứa Niệm Dao bỏ trốn dễ như trở bàn tay.
"Lần này là vì chuyện gì nữa đây?" Ninh Thanh đang ngồi ở ghế tài xế xoay vô lăng: "Hứa đại tiểu thư của chúng ta sao lại bỏ nhà đi bụi nữa rồi?"
"Đừng hỏi." Hứa Niệm Dao còn đang khó chịu, đầu cúi xuống, không có tâm trạng, cúi đầu ôm chặt chiếc túi nhỏ của mình: "Tập trung lái xe đi."
"Được thôi." Ninh Thanh gật đầu, bàn chân giẫm chân ga sâu hơn: "Đi đâu?"
Hứa Niệm Dao lên tiếng, mắt nhìn đồng hồ, sau đó thở dài nói: "Dạ Sắc đi."
Dạ Sắc là quán bar nổi tiếng nhất giữa trung tâm thành phố này, chiếm diện tích lớn, trang trí cũng tinh xảo, trình độ tiêu xài rất cao.
Xe lao nhanh trên đường, qua vài con phố, quẹo vài vòng, rất nhanh đã đến đích.
Hôm nay, tâm trạng của Hứa Niệm Dao không tốt, lười chào hỏi với người quen trong quán bar. Nàng mở miệng đuổi những người bạn bên cạnh đi, tiện tay kêu một ly rượu, sau đó cầm đi đến trước sô pha, ngồi xuống, vừa uống rượu vừa xem người khác ca hát.
Uống thỏa thích một lát, cách đó không xa, đột nhiên có người đi đến.
"Hứa đại tiểu thư đến rồi!" Người vừa đến là ông chủ của quán bar, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khi cười lên thì trên mặt toàn là nếp nhăn: "Đúng lúc rất lâu rồi cô chưa đến đây."
"Có chút việc." Hứa Niệm Dao nói, không muốn nói chuyện.
"Vậy à." Ông chủ cười cười, lấy điện thoại ra xem thử thời gian, sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Vậy thì cô đã bỏ lỡ không ít thứ rồi."
"Nhưng mà cũng không tính là quá muộn." Ông ấy ấy nói, giơ tay ra hiệu cho Hứa Niệm Dao nhìn về phía sân khấu: "Phần lợi hại nhất bây giờ mới bắt đầu."
Nói xong, ca sĩ vừa mới ngồi nhịp chân hát hăng say trên sân khấu đúng lúc mang guitar đi xuống sân khấu. Ngay sau đó, một đám các cô gái ăn mặc xinh đẹp, trang điểm dày cộm chậm rãi đi lên sân khấu.
Màn biểu diễn kích động lòng người sắp bắt đầu.
"Không biết cô có thích không?" Xu hướng tính dục của Hứa Niệm Dao không phải bí mật trong đám bạn bè. Ông chủ thỉnh thoảng nghe thấy mấy lần cũng ghi nhớ kỹ: "Đây là do tôi bỏ rất nhiều tiền để mời đến đó, nhảy rất hay."
Ông ta nói, cố ý muốn lấy lòng Hứa Niệm Dao: "Nếu như cô thích, lát nữa..."
Ông ta còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy Hứa Niệm Dao mở to hai mắt nhìn, sau đó lại thấy nàng đột nhiên đứng lên.
Ông chủ ngơ ngác, mới nói được nửa câu, ngừng lại cũng không được mà nói tiếp cũng không xong. Ông ta ngu ngơ vài giây mới nhớ đến việc hỏi thăm, lớn tiếng nói: "Cô sao vậy?"
"Muốn ói!" Hứa Niệm Dao chạy đến phòng vệ sinh, quay đầu nhìn ông ấy một cái, nhíu mày, đóng sầm cửa lại.
Những nơi sinh hoạt về đêm như quán bar khó tránh khỏi sẽ có những màn biểu diễn như thế này. Hứa Niệm Dao đã ăn chơi, lăn lộn khắp nơi nhiều năm như vậy, sớm đã chẳng còn cảm thấy kinh ngạc, chưa bao giờ có phản ứng mạnh mẽ như thế này.
Vốc nước lạnh lên mặt, sau vài lần mới khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu một chút. Hứa Niệm Dao thở dài, ngẩng đầu nhìn vào bản thân trong gương, qua một lúc lâu mới hoàn hồn.
Lúc nãy, nàng thực sự rất muốn nôn, không biết là do uống quá nhiều rượu hay do mùi hương trên người mấy cô gái kia.
Mùi nước hoa đó quá nồng, ngửi vào vừa hắc lại vừa thấp kém. Đứng yên một chỗ thì vẫn ổn, chỉ cần hơi động đậy một chút thì mùi hương này sẽ hòa vào không khí nhanh chóng lan ra, xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Một tuần nay, Hứa Niệm Dao chẳng đi đâu cả, suốt ngày bị ép phải ở chung với Cố Thanh Ly, đã quen ngửi thấy hương oải hương nhàn nhạt, lúc này bỗng nhiên thay đổi đột ngột, thực sự chịu không nổi.
Lúc này vậy mà lại nhớ đến Cố Thanh Ly.
Hứa Niệm Dao thở dài, giơ tay xoa xoa mi tâm. Tâm trạng phức tạp bước ra khỏi toilet.
Không nhìn thấy ông chủ nữa, có lẽ do sợ Hứa Niệm Dao quay lại sẽ tức giận cho nên người không biết sớm đã chạy đến chỗ nào.
"Thêm một ly rượu, giống như lúc nãy." Hứa Niệm Dao vẫy vẫy tay kêu nhân viên phục vụ đến, muốn một ly rượu khác, tìm một nơi cách xa sân khấu một chút, ngồi xuống, lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Tâm trạng thực sự không tốt đẹp gì, dứt khoát uống một hớp rượu, mắt nhìn vào màn hình.
Trong lúc đang chán chường, cái mũi ngửi ngửi, đột nhiên trong không khí xuất hiện một mùi hương không thuộc về nơi này, giống như huân y thảo, mùi hương vừa sạch sẽ lại vừa thơm ngát, tốt đẹp đến cực điểm.
Sao lại uống rượu đến mức khứu giác cũng hỏng rồi?
Hứa Niệm Dao dừng một chút, tắt điện thoại di động, thuận theo hương thơm quay đầu nhìn lại, ánh mắt mông lung lướt qua một cái, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt của một người.
Nàng không tránh khỏi ngây ngẩn cả người, mất một lúc lâu mới hoàn hồn, đáy lòng không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác xấu hổ bị bắt tại trận. Bàn tay run rẩy khiến cho rượu trong ly đổ lên người, vội vã cầm lấy khăn giấy hốt hoảng lau lau: "Cố Thanh Ly, sao em lại đến đây?!"
"Trễ như vậy rồi mà chị vẫn chưa quay lại. Người trong nhà đều rất lo lắng cho chị." Cố Thanh Ly nói. Gương mặt ưa nhìn ẩn hiện dưới ánh đèn, biểu cảm mơ hồ không nhìn rõ: "Cho nên em và chú Trương đã cùng nhau ra ngoài tìm thử."
"Tiểu thư." Vừa mới nói xong, chú Trương ở phía sau thò đầu ra, vui vẻ nói: "Xe đang đợi ở bên ngoài. Khi nào thì chúng ta về nhà nhỉ?"
"Con không về!" Hứa Niệm Dao nghe thấy vậy thì lông mày nhíu chặt: "Hôm nay dù là ai đến đi nữa thì con cũng không về!"
Bởi vì uống có chút say cho nên không hiểu sao tính tình trẻ con lại bộc phát.
Một giây sau, xung quanh đồng loạt ném đến không ít ánh mắt.
"Đây là quản gia Trương lại đến đón Hứa đại tiểu thư về nhà đó." Có người nhìn thấu chân tướng, khiến cho người bên cạnh liên tục gật đầu hùa theo: "Cảnh này quen quá rồi, nhưng mà cô gái bên cạnh ông ấy là ai vậy?"
"Không biết." Một người tóc vàng ngồi giữa đám người lắc lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy, có thể là một người bạn mới quen của Hứa tiểu thư? Cũng có thể là... là loại quan hệ đó?"
"Tôi không dám nói, cũng không dám hỏi."
"..."
Cố Thanh Ly hít thở sâu. Giữa rất nhiều lời xì xào bàn tán, cô nhấc chân đi về phía trước.
Từ nhỏ, Hứa Niệm Dao đã lớn lên trong sự bàn tán của người khác. Đối với tình cảnh như thế này, nàng sớm đã không thèm quan tâm nữa, lúc này không chút mảy may bị ảnh hưởng, vẫn như cũ cầm lấy khăn giấy, cúi đầu muốn lau đi vết rượu.
Cố Thanh Ly nhìn theo tay nàng, thấy phần ngực của nàng bị rượu vang thấm ướt một mảng. Áo sơ mi trắng dính chặt vào da, loáng thoáng có thể nhìn thấy áo ngực màu sáng phía bên trong.
Ánh mắt lập tức tối sầm, cởϊ áσ khoác của mình ra, phủ lên người nàng. Cô cong môi mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ, chậm rãi lại dịu dàng.
"Chúng ta về nhà nhé, Dao Dao?"
Hứa Niệm Dao lại một lần nữa bị người kia mê hoặc, ậm ừ đi theo Cố Thanh Ly rời khỏi quán bar.
Lúc này, bên ngoài trời đã tối đen. Những ngọn đèn hai bên đường phát ra ánh sáng vàng ấm áp. Gió có chút lớn.
Hứa Niệm Dao hóng gió, đầu tóc tỉnh táo một chút, bỗng phát hiện bản thân sắp bị đưa về nhà thì lập tức không vui, lúc này bỗng quay đầu muốn chạy trốn.
Ai ngờ cổ tay không biết từ lúc nào lại bị Cố Thanh Ly ở bên cạnh kéo lấy, một mực nắm chặt chưa từng buông tay. Hứa Niệm Dao uống quá nhiều nên cơ thể không có chút sức lực, trong chốc lát không thể vùng ra.
"Buông tôi ra." Nàng không vui, nhíu mày uy hϊếp Cố Thanh Lý, mùi rượu phun khắp người của người ta: "Nếu không thì tôi sẽ tức giận đó!"
"Thực sự xin lỗi, em sai rồi." Cố Thanh Ly lên tiếng. Giọng nói giống như đang sợ hãi, nhưng động tác dưới chân cũng không hề dừng lại, thẳng tay nhét nàng vào trong xe: "Lần sau sẽ đổi."
Trước giờ chưa từng phát hiện cô gái vừa mới quen biết một tuần lại đáng ghét đến như vậy!
Hứa Niệm Dao bị cô chọc tức đến mức nói không ra lời, bắt đầu hối hận chuyện bản thân để lại cho cô phí bù đắp mấy triệu bạc. Biết hôm nay mình chạy không thoát, dứt khoát xoay người, tựa lưng vào ghế, từ từ nhắm mắt lại giả chết.
Cho đến khi trở về nhà, bị người ta đặt lên trên giường rồi thì vẫn còn giả vờ. Đôi mắt nhắm chặt, khoanh tay nằm uỵch xuống giường.
Cố Thanh Ly nhìn thấy, không tự chủ cong môi, lười tính toán với con ma men này, sau đó kéo tấm chăn đến, có lòng tốt nhẹ nhàng đắp chăn cho người kia.
Vừa mới quay người muốn đi, lại đột nhiên nghe thấy sau lưng bịch một tiếng. Quay đầu nhìn lại, con ma men trên giường kia cũng không biết nhớ ra chuyện gì đó, hệt như xác chết vùng dậy, bật người lên.
"Sao vậy?" Cố Thanh Ly mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái à?"
"Không có." Hứa Niệm Dao nhíu mày lên tiếng, mang dép xong thì nhanh chóng rời khỏi giường, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thanh Ly, vô cùng nghiêm túc đi xung quanh người ta ba vòng.
Không dễ gì mới dừng lại, lại nương theo đó hừ lạnh một tiếng: "Tôi hiểu ra rồi!"
"Hiểu ra chuyện gì?" Cố Thanh Ly đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, trên môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt.
Hứa Niệm Dao cười vừa lạnh lùng lại vừa vô tình: "Thật ra, em là đồng bọn của mẹ tôi."
"Khụ." Dáng vẻ này thực sự khiến cho người ta bất đắc dĩ muốn cười. Cố Thanh Ly không kiềm chế được, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Không có."
Có lòng muốn giải thích vài câu, nhưng cái người trước mặt lại không sẵn lòng nghe.
Cố Thanh Ly lắc đầu, trơ mắt nhìn con ma men này bước nhanh về phía giường, một lần nữa ngồi lại xuống giường, giơ tay cầm lấy cây bút trên chiếc bàn bên cạnh, cầm chặt trong tay, ngoắc ngoắc tay, nói: "Tôi muốn đàm phán với em!"
Tư duy của con ma men này sao lại nhảy vọt rồi.
Cố Thanh Ly bó tay, bất đắc dĩ đành phải bước trở về, đưa mắt nhìn chiếc bút trong tay nàng, gật đầu nói: "Được."
"Nhưng mà không có giấy, chị chuẩn bị viết vào đâu đây?"
"Chuyện này không cần em quan tâm." Hứa Niệm Dao hừ lạnh, nghĩ thầm khi mình nói ra những lời này sao lại không có chuẩn bị chứ, lúc này, lập tức đút tay vào túi: "Cái này nè!"
Nói xong, mấy tờ khăn giấy bất thình lình xuất hiện trước mặt Cố Thanh Ly, phía trên thậm chí còn in mấy chữ "Dạ Sắc", rõ ràng là thuận tay lấy từ quán bar về.
Còn khá nhẹ, Hứa Niệm Dao cứ thế hất lên, nhẹ nhàng bay phất phơ trong tầm mắt của cô mấy cái rồi mới rơi xuống. Cố Thanh Ly kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói: "Chị lấy... cái này để đàm phán với em à?"