Người công tác liên tiếp xin lỗi, Diệp Linh Ngân quay người rời đi.
Vốn chỉ là ngoài ý muốn, cô không muốn có thêm rắc rối.
Ngược lại là Hoắc Cẩn Hành, sau khi che chắn cô đứng vững liền đi mất, nếu không phải câu “cẩn thận” còn ở bên tai cùng cái ôm ấm áp quen thuộc như vậy, cô còn tưởng mình sinh ra ảo giác.
Lúc nào quay về?
Rồi tại sao lại xuất hiện ở đây?
Nhìn theo bóng dáng thẳng đứng cao vυ't biến mất ở chỗ ngoặt, Diệp Linh Ngân quay đầu nhìn một cái.
Tiểu Ngư đến bên cạnh cô, Đoạn Văn còn chưa phản ứng kịp.
“Trời ơi.” Đoạn Văn thấp giọng cảm thán, hồi tưởng lại một màn chính mắt mình nhìn thấy kia, miễn cưỡng sắp xếp từ ngữ: “Vừa rồi là…”
“Là Hoắc Cẩn Hành à?” Chị có chút không dám tin, ngược lại xác nhận với hai người bên cạnh, không đợi các cô trả lời lại bắt đầu tự hỏi tự trả lời: “Phải là anh ta, chị nhìn thấy tràng hạt rồi.”
Tràng hạt bằng gỗ đàn hương từ lúc Hoắc Cẩn Hành mười tám tuổi vẫn luôn là ký hiệu đặc biệt của anh, dựa vào tràng hạt nhận người, còn có gương mặt kia, tuy ít xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng lại khiến người khác vừa nhìn thấy đã kinh diễm khó quên.
Diệp Linh Ngân bình tĩnh chiêm ngưỡng biểu cảm thay đổi phong phú trên mặt người đại diện, không hiểu hỏi: “Có khó tin vậy không?”
“Đương nhiên!” Đoạn Văn trả lời không chút do dự, nói ra từng cái trọng điểm:
“Anh ta ôm eo em.”
“Còn ôm em.”
Diệp Linh Ngân: “Cho nên?”
“Hoàn toàn là chuyện lạ trong giới đó được không?” Thanh âm Đoạn Văn quá to, thiếu chút nữa không khống chế nổi.
Diệp Linh Ngân không nói gì kéo cao khẩu trang đè thấp vành mũ lưỡi trai, che đậy trạng thái hưng phấn.
Ba người quay về xe bảo mẫu, Đoạn Văn triệt để mở ra bát quái, nhìn chằm chằm Diệp Linh Ngân, quan sát một lượt từ trên xuống dưới.
Diệp Linh Ngân bị chị ấy dùng ánh mắt kỳ quái kia nhìn đến run rẩy, hai tay đan vào nhau để phía trước: “Chị làm gì đấy.”
Đoạn Văn nắm quyền trên không trung: “Sao hai người một chút phản ứng cũng không có vậy?”
“Em có nói cảm ơn anh ta.” Diệp Linh Ngân trả lời.
“Chị không nói cái này, ý của chị là….” Thông tin về người kia đồng loạt hiện lên trong đầu, Đoạn Văn cắn chặt răng hít một hơi thật sâu: “Đó là Hoắc Cẩn Hành đó.”
Giá trị bản thân hơn tỷ, có được xí nghiệp gia tộc to lớn, sau khi tiến quân vào giới giải trí đã nhanh chóng trở thành công ty giải trí hàng đầu đại lục, thậm chí cả Hoắc thị chiếm vị trí dẫn đầu.
Với địa vị hiện tại của họ ở trong giới, còn một khoảng cách khá xa để tiếp xúc với một đại lão* như vậy, hôm nay lại có thể trong nguy hiểm được Hoắc Cẩn Hành cứu giúp!
(*): người có địa vị cao
Đây là duyên phận máu chó gì chứ.
“Bình tĩnh.” Diệp Linh Ngân cố gắng xoa dịu.
Đoạn Văn lắc đầu liên tục: “Chị không bình tĩnh nổi.”
Tâm hồn bát quái của người đại diện bùng cháy hừng hực, một khi bùng phát thì không thể điều khiển được: “Em biết Tổng giám đốc Hoắc Thị chứ? Cuộc sống thành công không cần chị nói nhiều nữa, quan trọng là người ta vẫn giữ thân trong sạch.”
Có tiền có sắc, kiểu người này chỉ cần ngoắc tay, người trước người sau không biết bao nhiêu người muốn cái vị trí kia, nhưng bao nhiêu năm nay không có ai trong số họ là thành công.
Hoắc Cẩn Hành đơn giản là tránh mọi scandal, mỗi lần có tin tức gì đều được làm rõ, bao gồm cả việc hiện tại có người trên mạng nói Hướng Vân Sương đảm nhiệm vai trò người đại diện thương hiệu của Hoắc thị là vì thân phận đặc biệt, cũng chỉ là cư dân mạng phỏng đoán, không có ai phát ra thông tin thật.
Nhưng người như vậy, hôm nay chủ động cứu Diệp Linh Ngân, còn ôm vào lòng.
Diệp Linh Ngân sờ cằm, nâng má nói: “Dưới loại tình huống kia, kéo em một cái cũng là bình thường mà.”
“Ha ha, còn lâu đi, từng có nữ minh tình có ý đồ cởϊ qυầи áo ngã xuống trước mặt Hoắc Cẩn Hành, anh ta làm như không nhìn thấy, trực tiếp gọi bảo vệ đưa người ta đến đồn cảnh sát.” Đoạn Văn mô tả sinh động tỉnh cảnh lúc đó, như thể tận mắt nhìn thấy tất cả, “Còn có những người khác có tư tưởng câu dẫn anh ta, toàn là tự làm tự chịu.”
Diệp Linh Ngân cố gắp biện minh: “Chị cũng nói, đó là những người có chủ đích, em là tình huống ngoài ý muốn.”
“Vậy cũng không chắc nha, vừa nãy anh ta ôm em rất chặt!” Đoạn Văn thề với thị lực mười trên mười của mình, khoảng cách đó, hoàn toàn là thân mật thỏa thích cùng nhau.
Nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, chị thậm chí hoài nghi mình bị hoa mắt sinh ra ảo giác, Hoắc Cẩn Hành còn ôm khá lâu.
Nếu Hoắc Cẩn Hành không phải không gần nữ sắc, cô cũng nghi ngờ đối phương thuận tay sàm sỡ.
Diệp Linh Ngân mở mang tầm mắt, tự đùa với mình: “Chị nói cứ như anh ta có ý với em vậy.”
Đoạn Văn lắc đầu vẫy tay: “Nhưng lời này chị không dám nói.”
Cũng không dám nghĩ.
“Vậy nếu hai bọn em có cái gì đó?” Diệp Linh Ngân thăm dò hỏi.
Đoạn Văn rất nhanh liếc qua một cái: “Ha, nếu hai người có cái gì đó, chị chết ngay tại chỗ cho em luôn.”
Không có nguyên nhân khác, nhất định là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng làm cho sợ.
Diệp Linh Ngân nhấp nhấp môi, cảm thấy trong xe hơi nóng, búi tóc lại.
Chính là động tác này thu hút sự chú ý của Đoạn Văn, lập tức nhìn chằm chằm vào dây chuyền của Diệp Linh Ngân: “Nhưng mà hai người thật sự rất có duyên đó, em đeo dây chuyền ngọc phật, anh ta đeo vòng tay ngọc phật, em thích đọc kinh phật, anh ta cũng thích đi chùa chiền.”
“Em không thích đọc kinh phật.”
“Nói bừa, chị đã thấy em chép sách rồi.”
“Được thôi.” Cô đúng là có chép sách, nhưng điều đó không có nghĩa là thích.
Từng có lần trong lúc nghỉ ngơi ở đoàn phìm chép lại, người quay phim vừa hay chụp được một tấm, tò mò cô đang chăm chú học cái gì, không ngờ là một quyển tâm kinh.
Sau này, đến fans cũng cảm thấy cô thích học kinh phật.
“Ngân bảo, may mắn của em.” Đoạn Văn trực tiếp dựng thẳng ngón tay cái về phía cô, “Vận may bùng nổ.”
Debut thì hút hot search, quay phim thì được đạo diễn vừa ý, gặp phải tình huống bất ngờ còn có cấp bậc đại lão Hoắc Cẩn Hành anh hùng cứu mỹ nhân, phim máu chó cũng không dám viết như vậy.
Diệp Linh Ngân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuyện chùa chiền cô biết, là hai năm trước Hoắc Cẩn Hành đi chùa cầu nguyện cùng cô bị chụp được đăng lên mạng, trong thời đại phát triển của mạng xã hội, tấm ảnh được lưu truyền rất nhanh, có người nói Hoắc Cẩn Hành tín phật, cách xa mỹ sắc, còn có cư dân mạng nói anh thanh tâm quả dục có ý định xuất gia.
Đáp án đương nhiên không phải.
Nếu không có cô, Hoắc Cẩn Hành có lẽ đã sớm dựa theo kế hoạch liên hôn với một người phụ nữ có gia thế tốt ở độ tuổi thích hợp.
Lời nói vẫn ở bên tai, Diệp Linh Ngân thu hồi tâm trạng, cân nhắc có nên nói sự thật với Đoạn Văn.
Vốn định về Cảnh Thành sẽ thẳng thắn với Đoạn Văn, nhưng cứ không tìm được cơ hội thích hợp, công việc bận rộn, cô cũng không nhắc đến nữa.
Quay đầu nhìn sức sống bát quái của Đoạn Văn, Diệp Linh Ngân đã có quyết định.
Thôi, nếu bây giờ nói, cô đoán lát nữa không đi được mất.
Cứ để Đoạn Văn từ từ, chậm rãi từng bước chấp nhận sự thật.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần trở nên u ám, Diệp Linh Ngân quay đầu hỏi: “Tiểu Ngư, dự báo thời tiết có nói hôm nay có mưa không.”
“Để em xem.” Tiểu Ngư lập tức tra điện thoại, “Tối nay có mưa rào, có thể còn có sấm sét.”
Mùa này, sấm động.
Đoạn Văn nhớ ra: “Em sợ sấm, có cần chị ở cùng cô hôm nay không?”
“Không cần.”
Cô tự có chỗ đi.
Diệp Linh Ngân không về chung cư, trở về Lan Đình Thủy Tạ một mình.
Lan Đình Thủy Tạ là khu giàu có nổi tiếng ở Cảnh Thành, mà cô từng ở nơi này vài năm.
Hoắc Cẩn Hành mấy tháng xa nhà cuối cùng cũng về Cảnh Thành, Diệp Linh Ngân hận không thể chuyển về ngay lập tức.
Từ khoảnh khắc bước vào cửa cô đã không kiềm chế được tâm trạng vui sướиɠ, cho đến khi tận mắt nhìn thấy người đó, nụ cười càng xán lạn hơn: “Anh Cẩn Hành.”
Cô chạy bước nhỏ đến, ôm lấy cánh tay Hoắc Cẩn Hành: “Sao hôm nay anh lại ở đây nha?”
“Xem em thử vai.” Dư quang thoáng qua đôi tay đang ôm cánh tay mình, nội tâm Hắc Cẩn Hành giãy giụa, do dự lúc này có nên nhắc nhở cô giữ khoảng cách tiếp xúc thân thể không.
Diệp Linh Ngân mảy may không phát hiện ra tâm tư của anh, nhìn chằm chằm mắt anh tố cáo: “Anh cũng không nói với em.”
“Sợ em không tự nhiên.”
Khoảnh khắc tầm mắt chạm nhau, trong lòng Hoắc Cẩn Hành đã quyết.
Chỉ là níu cánh tay, chuyện giữ khoảng cách để lần sau nói cũng không muộn.
Cô gái nhỏ ôm cánh tay anh ở bên cạnh đang rì rì rầm rầm, lên án anh trở lại cũng không nói cho cô đầu tiên, Hoắc Cẩn Hành đưa tay chỉ vào mi tâm cô: “Lần sau đi đường không được nghịch điện thoại.”
“Đó là em đang gửi tin nhắn cho anh mà.” Cô còn lâu mới nhận cái tội danh nghịch điện thoại không nhìn đường.
Hoắc Cẩn Hành cố ý nghiêm mặt nhấn mạnh: “Gửi tin nhắn cho anh cũng không được.”
“Hôm nay cái đó không phải em đυ.ng phải.” Nhân viên công tác đẩy xe ở đằng sau, tầm mắt gặp cản trở, vừa hay hai bên gặp nhau ở chỗ rẽ, quả thật không liên quan đến cô nghịch điện thoại.
“Ừ, cho nên lần này không giáo huấn em.” Hoắc Cẩn Hành nâng tay xoa đầu cô, như ảo thuật biến ra một chiếc hộp quà được đóng gói tinh xảo: “Quà cho em.”
Diệp Linh Ngân: “!”
Logo bên trên hộp là nước hoa mà lần trước nói chuyện cô vô tình nhắc đến.
“Cảm ơn anh.” Cô nâng lọ nước hoa nho nhỏ lên, nụ cười vừa lòng gần như tràn ra cả mắt.
Hoắc Cẩn Hành cong môi.
Lần trước hỏi cô muốn quà gì, cô cố ý không nói, để anh tự mình nghĩ, cũng may món quà này vừa ý cô.
Xem ra cô rất thích, còn kiễng chân ôm cổ anh cọ cọ.
Cô gái nhỏ đều thích gần gũi với người chiều cô ấy, lời này quả không sai.
Hoắc Cẩn Hành thuyết phục bản thân đi hiểu cho những hành vi gần gũi của Diệp Linh Ngân.
Chạng vạng tối, mưa rào đúng như dự báo mà đến, bầu trời xanh thẫm dần dần bị mây đen bao phủ, màn đêm buông xuống.
Thành phố bị gột rửa bởi cơn mưa rào, sắc đêm trong cơn mưa mơ mơ hồ hồ.
Rèm cửa hoa lệ được vén sang hai bên, Diệp Linh Ngân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh sáng bạc xuyên qua bầu trời, ẩn trong đám mây.
Cô hy vọng cơn mưa này to hơn chút, tốt nhất là thêm sấm chớp.
Nhưng, vấn đề cô cần suy xét là, chọn đồ ngủ có phong cách gì đây.
Rèm cửa chậm rãi khép lại, Diệp Linh Ngân quay người nhìn về căn phòng thay quần áo sáng như ban ngày, lóa mắt.
Trong nhà có phòng thay quần áo thuộc về cô, mỗi ngày đều có người dọn dẹp chú ý từng hạt bụi, các loại kiểu dáng đều có thể tìm thấy bên trong. Cô do dự giữa váy và quần áo, cuối cùng cô chọn bộ quần áo ngủ mềm mại dễ chịu.
Eo và chân, nhất định phải lộ một cái nhỉ.
Sau khi thoải mái thoải mái ngâm mình trong sữa tắm, Diệp Linh Ngân về phòng mở hộ quà mà hôm nay nhận được, lấy lọ nước hoa hoàn toàn mới lạ ra, xịt lên cổ tay, nhẹ nhàng xoa lên cổ.
Cuối cùng xịt hai cái lên lược, chải nó lên mái tóc dài như tảo biển.
Hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng mà không nồng, lúc để lại gần, vừa phải.
Đến trước gương toàn thân, Diệp Linh Ngân nhìn chính mình trong gương, mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa sạch sẽ như được bọc trong lớp bông mềm mại, trông hiền lành vô hại, làm người ta thương mến.
Công cuộc Hoắc Cẩn Hành tạm thời dừng lại, khó có được buông lỏng.
Người đàn ông bình thường nghiêm túc thay bộ vest trang nghiêm, đổi thành bộ quần áo ở nhà thoải mái, toàn bộ khí chất đều trở nên khác nhau, góc cạnh ngũ guan dưới ánh đèn cũng lộ ra ôn hòa vài phần.
Anh đeo kính gọng vàng, cầm quyển trong tay dựa lên sopha, trong căn phòng yên ắng, phảng phất lộ ra khí chất dịu dàng.
Với động tác ngẩng đầu vô ý, yết hầu gợi cảm lăn lên trượt xuống, Diệp Linh Ngân đang âm thầm quan sát, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Ý nghĩ thật kỳ quái.
Hoắc Cẩn Hành phát hiện ra cô, vô thức đẩy gọng kính, ánh sáng xẹt qua khóe mắt.
Diệp Linh Ngân cất giấu tâm tư gợn sóng đi đến, cười hỏi: “Anh thấy em so với bình thường có gì không giống nhau?”
Cô giơ tay sang hai bên quay hai vòng, giống như người mẫu chuyên nghiệp đang thể hiện cái gì đó.
Hoắc Cẩn Hành nhìn cô từ trên xuống dưới hai lần, không có phát hiện gì đặc biệt.
Từ nhỏ đến lớn, dáng vẻ nào của Diệp Linh Ngân là anh chưa nhìn qua, nếu nói chỗ nào không giống, có lẽ là Diệp Linh Ngân đã rất lâu không mặc kiểu quần áo màu trắng sữa mềm mại này.
Từ khi Diệp Linh Ngân trưởng thành, màu sắc yêu thích càng ngày càng tươi mới, nhưng dáng người cô đều chống đỡ được hết, như giá treo quần áo vậy, mặc cái gì cũng rất đẹp.
Thế là anh nói: “Rất lâu rồi không thấy em mặc phong cách này.”
“Không phải.” Vậy Diệp Linh Ngân không vừa lòng với đáp án này, tiến lên phía trước, tỏ ra anh quan sát lại tỉ mỉ chút nữa
Hoắc Cần Hành nhướn mày.
Lúc anh không biết trả lời thế nào, Diệp Linh Ngân từng bước từng bước đi đến, lặp lại câu hỏi: “Vẫn chưa phát hiện ra sao?”
“Anh lại đây, em nói cho anh.” Cô nháy mắt tinh nghịch, ngoắc tay, khoảnh khắc Hoắc Cẩn Hành đứng lên cô chủ động bước lên áp sát lại: “Em bây giờ, trên người mang quà mà anh tặng, phát hiện ra chưa?”
Anh đương nhiên ngửi thấy mùi hương trên người Diệp Linh Ngân, nhưng mà khoảng cách này, suýt nữa dán vào trước mặt anh.
Thiếu nữ xinh đẹp toàn thân tỏa hương thơm, đáy mắt lộ ra ý cười mê người, Hoắc Cẩn Hành trong chốc lát thất thần.
Ngón tay buông thõng bên hông dần dần siết chặt, Hoắc Cẩn Hành không dấu vết né tránh ánh mắt đó, cười thầm, nói: “Ngân Ngân, em đang giỡn sao?”
Lúc cô vừa hỏi, cách nhau rõ ràng ít nhất ba mét.
“Không phải đâu, em đang cho anh xem, quà mà anh tặng trên người em có bao nhiêu giá trị.” Trong giọng điệu của cô đều lộ ra vẻ độc đáo của con gái.
Không đợi Hoắc Cẩn Hành phản ứng, Diệp Linh Ngân bắt lấy cánh tay anh, kiễng chân nghiêng người về phía trước, cổ tay vô tình cọ vào khóe môi, đến gần mũi anh: “Anh, anh ngửi xem, thơm không?”
Giọng nói quá ngọt.