Những ngày gần đây Yến Diên không phải hoàn toàn không nhớ đến Huyền Long, mà ngược lại khi hắn ở lại bên cạnh Ninh Chi Ngọc, không lúc nào không nhớ đến nam nhân có đôi mắt màu xanh thẫm lạnh nhạt kia, thi thoảng còn nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch của y mà bất giác mỉm cười.
Yến Diên cảm thấy bản thân như vậy là không đúng, hắn chẳng khác gì bị dính thuốc mê cả. Vốn dĩ hắn vì muốn có được vảy rồng mới diễn kịch tình nghĩa sâu đậm với Huyền Long, còn cùng y lên giường, vốn đã làm trái lời hứa với Ninh Chi Ngọc rằng đời này kiếp này chỉ có một mình y. Nếu như hắn còn tiếp tục phạm sai lầm, há chẳng phải khiến hắn cảm thấy áy náy với lương tâm hay sao.
Thế nên, cho dù những ngày này hắn luôn nhớ đến cơ thể của Huyền Long, những vẫn cố gắng kìm chế, không thể sai lại càng sai được nữa.
Nhưng nếu như cứ trốn tránh y như vậy thì cũng không phải là cách hay, cơ thể của Ninh Chi Ngọc vẫn chưa khá hơn là bao. Những ngày sau này chắc chắn vẫn còn cần đến Huyền Long, vì vậy hắn phải khiến cho Huyền Long cam tâm tình nguyện ở bên hắn.
Xung quanh điện Loan Phượng cực kỳ yên tĩnh, Yến Diên ngồi bên mép giường do dự một hồi lâu rồi ngắm nhìn gương mặt thanh tuấn của Ninh Chi Ngọc mà nói.
“Người đâu.”
Trần Nham từ ngoài điện vội vã bước vào, cúi người thưa: “Hoàng thượng có điều gì muốn phân phó?”
Gương mặt Yến Diên không hiện lên bất cứ cảm xúc nào: “Ngươi đến quốc khố chọn một vài loại châu báu quý hiếm mang đến đây.”
Trần Nham trong phút chốc không hiểu được hết toàn bộ câu nói của Yến Diên, y do dự ngẩng đầu nhìn gương mặt tuyệt sắc vô song của hắn: “Hoàng thượng muốn loại như thế nào?”
Trong đầu Yến Diên bỗng hiện lên gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Huyền Long, y vốn không vướng bụi trần, châu báu đối với y mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Suy nghĩ một hồi lâu, Yến Diên cảm thấy chỉ có một thứ mới có thể dỗ cho y vui.
“Ngọc bội đi.”
Sau khi nhận lệnh, Trần Nham lập tức lui xuống, lúc quay lại liền đưa theo hai tiểu thái giám đi theo sau, mỗi người đều mang theo một khay gỗ được sơn màu nâu đậm, trên hai khay gỗ đó đều được đặt những miếng ngọc bội thượng hạng.
Có ngọc bội nạm vàng, ngọc bội hình rồng, ngọc bội phượng hoàng,… Yến Diên liếc mắt nhìn một cách qua loa, đột nhiên một miếng ngọc bội bầu dục được khắc hình hoa diên vĩ* bất chợt rơi xuống, thu hút sự chú ý của Yến Diên.
*Diên trong diên vĩ (鸢尾) và Diên trong Yến Diên (燕鸢) là cùng một chữ.
Trên miếng ngọc bội ấy còn có những viền màu đen rất tinh xảo và tuyệt đẹp. Đặc biệt là hoa văn hình bông hoa diên vĩ được khắc lên đó, khiến cho Yến Diên cảm thấy đặc biệt yêu thích. Hắn đưa tay nhặt lấy miếng ngọc đó lên.
“Miếng này đi.”
“Vâng.” Trần Nham thưa rồi đưa tay ra lệnh cho hai tiểu thái giám lui xuống.
“Mấy hôm nay Hàn Bạc có ổn không?” Yến Diên vừa nghịch miếng ngọc vừa hỏi.
“Hàn công tử vẫn luôn ở trong điện, không hề ra ngoài nửa bước. Tiểu Đức Tử nói Hàn công tử ăn không quen, một ngày chỉ ăn một bữa nhưng lại không ăn quá nhiều.”
“Vậy sao.” Yến Diên có chút lo lắng mà ngẩng đầu, hắn nhớ là Huyền Long ăn rất nhiều, lúc trước còn ở đầm cổ, nếu như thức ăn ăn không hết, Huyền Long đều ăn sạch sẽ.
Nhưng lạ ở chỗ y chẳng mập lên chút nào, khi ôm lấy eo của y có thể cảm nhận được sự gầy gò nhưng không kém phần mạnh mẽ, không khác gì vẻ nhỏ nhắn của con người cả. Đặc biệt là những lúc y đau đớn mà rướn người lên lại lộ ra cơ bắp thon gọn đầy quyến rũ.
“Đúng ạ.” Trần Nham đáp.
Yến Diên hoàn hồn: “Bảo ngự thiện phòng làm một số món ăn ngon đem đến đó, làm một chút tôm cá, y thích ăn.”
“Trẫm đi thăm y.”
Trời đã tối rồi, kinh thành rộng lớn như vậy chẳng mấy chốc đã bị màn đêm che phủ, vầng trăng lưỡi liềm đã vất vưởng trên bầu trời, những lớp sương mù mờ ảo cũng dần dần hiện ra.
Cửa chính của cung Càn Khôn được mở ra, Yến Diên vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương lành lạnh quen thuộc tỏa ra khắp nơi. Chính điện không hề được thắp đèn, xung quanh tối đen như mực không thể nhìn thấy gì cả.
Hắn gọi vài tiếng A Bạc nhưng không hề có ai đáp lại, đợi đến lúc thái giám thắp đèn lên rồi, Yến Diên mới vội vã chạy vào trong, sau khi nhìn thấy Huyền Long đang nằm trên giường, hắn mới nhẹ nhõm mà thở phào.
Hắn còn tưởng y đã đi mất rồi.
Huyền Long ngủ rất say, đến mức có người vào cũng không hề biết, y vốn là một người yên tĩnh, khi ngủ lại càng yên tĩnh hơn. Chỉ có điều gương mặt anh tuấn của y dưới ánh đèn lại trắng bệch hơn rất nhiều.
Yến Diên nhẹ nhàng lay vai y, một lúc sau y mới từ từ mở mắt, nhưng lại giống như không thể phản ứng được vậy. Huyền Long nằm yên trên giường không động đậy, chỉ mở mắt nhìn Yến Diên.
Dung mạo của y dưới ánh đèn mờ ảo lại càng xinh đẹp hơn, không hề giống với bất cứ phàm nhân nào.
“Tại sao ngươi ngủ sớm như vậy? Có phải cơ thể không thoải mái không?”
Thật ra không phải ngủ sớm, mà Huyền Long đã ngủ cả ngày rồi. Y từ từ ngồi dậy, muốn hỏi Yến Diên có phải bận quá không, hay là mấy hôm nay hắn ổn chứ nhưng y không khéo ăn nói, nên cuối cùng cũng chỉ có thể nói được hai chữ mà thôi.
“Không có.”
“Ta xin lỗi, ta thật sự rất bận, đêm đó vốn muốn đến tìm ngươi, nhưng lại vướng chính sự.” Yến Diên đưa tay vào tay áo lấy ra miếng ngọc bội mà hắn đã chuẩn bị từ trước tặng cho Huyền Long, “Ngươi xem, đây là ta cố ý chọn từ quốc khố ra đó, tặng cho ngươi.”
Huyền Long cầm lấy ngọc bội trong tay hắn: “Đây là vật gì?”
“Con người chúng ta nếu như gặp được người tâm đầu ý hợp, sẽ tặng cho đối phương tín vật định tình.”
“Ta thích ngươi, đương nhiên không thể thiếu lễ nghi này rồi.”
“Miếng ngọc bội được khắc hình hoa diên vĩ này chính là tín vật định tình mà ta tặng cho ngươi, ngươi phải giữ cho cẩn thận. Một khi đã nhận lấy rồi thì không được thay lòng đổi dạ.”
Huyền Long có chút bất ngờ, nhìn Yến Diên mà mỉm cười, trong tim hiện ra một sự ấm áp khó nói thành lời. Y gật đầu một cách thành thật rồi nhận lấy ngọc bội, cất vào trong áo rồi nhẹ giọng nói.
“Ta sẽ giữ gìn cẩn thận.”
Sau đó, y đưa tay ra sau gáy của mình lột một miếng vảy màu đen, vung tay xóa sạch vết máu trên áo rồi đưa cho Yến Diên.
Yến Diên nhíu mày, sững sốt hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Huyền Long im lặng trong chốc lát: “Tín vật định tình.”
Nghịch lân* của Huyền Long nằm ở sau gáy, y chẳng có gì để tặng cho Yến Diên cả, trên người y chỉ có một vật quý giá nhất chính là miếng nghịch lân này, cũng là minh chứng tốt nhất.
*Nghịch lân (逆鳞): mỗi con rồng đều có một điểm yếu, kẻ nào dù vô tình hay cố ý chạm vào nơi này đều sẽ bị rồng gϊếŧ chết.
Nếu như y đã yêu Yến Diên thì mãi mãi cũng không thay lòng.
Yến Diên vội vàng kéo người Huyền Long lại xem sau gáy của y, phía sau gáy của Huyền Long vốn dĩ rất hoàn hảo đột nhiên lại mất đi một lớp vảy, máu chảy lênh láng nhuộm đỏ cả một góc áo.
“Có đau không?”
Gương mặt Huyền Long trắng bệch, nhưng y vẫn lắc đầu, cố chấp đưa vảy rồng cho Yến Diên.