Huyền Long trong vô thức mở rộng hai chân ra một chút, tuy rằng nơi đó vẫn còn bị thương, nhưng vẫn có thể chịu được.
Cơ thể Huyền Long từ khi sinh ra vốn đã mang một mùi hương lành lạnh, bất cứ ai ngửi thấy mùi hương này cũng đều cảm thấy thoải mái, Yến Diên sớm đã say mê không dứt cơ thể của Huyền Long rồi. Khi làm chuyện phu thê, mùi hương ấy lại càng rõ rệt và nồng nàn hơn, khiến cho Yến Diên không thể kiềm chế được.
Ánh mắt của Yến Diên dần thay đổi, hắn đưa hai ngón tay vào nơi hậu phương mà khuấy động, Huyền Long vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà vươn người lên, gương mặt trắng hơn vài phần.
Yến Diên cảm thấy có điều khác thường, hắn rút tay ra rồi vén chăn lên nhìn, nhíu mày nói: “Chảy máu rồi.”
Lúc này hắn mới nhớ đến vết thương tối hôm qua của Huyền Long.
“Xin lỗi…, ta quên mất…” Yến Diên hổ thẹn nói.
Đôi mắt màu hoa đào của Yến Diên trời sinh vốn rất thanh khiết, mỗi lần nhìn vào đôi mắt của hắn, Huyền Long lại mềm lòng mà dung túng cho hắn làm gì cũng được.
“Không sao.”
“Ngươi tiến vào là được.” Huyền Long kéo lấy bàn tay của Yến Diên, nhẹ nhàng đặt tay hắn chạm vào địa phương bí ẩn vừa được nới rộng kia.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Từ trước đến nay cho dù làm bất cứ việc gì y cũng đều tĩnh lặng như vậy, chưa bao giờ nhận thức rõ về sự cuốn hút của bản thân. Yến Diên hít thở sâu vài lần rồi rối rít hỏi:
“Lẽ nào ngươi không biết đau sao?”
Đương nhiên là biết.
Y rất sợ đau, từ nhỏ đã bị mẫu thân dùng roi da điên cuồng đánh đập, khi y bị chặt đứt một bên sừng cũng mang một nỗi đau không ai thấu.
Nhưng chưa từng có ai hỏi y có đau hay không.
Y sớm quen với việc chịu đựng rồi.
Giờ đây không dễ gì mới có người hỏi y có đau không, y làm sao nỡ để hắn lo lắng buồn bã chứ.
Y vốn là người như vậy, chỉ cần có người đối xử tốt với y một phần, y liền dùng vạn phần chân thành mà đáp trả.
“Có lẽ là từ khi sinh ra, ta đã không quá nhạy cảm với những cơn đau rồi.”
Yến Diên ngạc nhiên, hắn lần đầu nghe đến trường hợp này: “Thật sao?”
“Ừm.” Huyền Long nhìn hắn trìu mến.
Thực ra chỉ cần chú ý một chút liền có thể hiểu được lời y nói rốt cuộc là thật hay giả. Nếu như là thật, thì làm sao sắc mặt y lại trắng bệch như vậy cơ chứ.
Bây giờ trong đầu Yến Diên đã bị du͙© vọиɠ xâm chiến, không thể nghĩ được nhiều như vậy. Trong mắt hắn, Huyền Long là một yêu Long đạo hạnh cao thâm, không yếu đuối giống như con người. Vậy cho nên một vết thương nhỏ đối với y cũng không hề gì, cùng lắm hắn chỉ cần cẩn thận thêm một chút là được rồi.
“A Bạc, ta thích ngươi nhất.” Yến Diên vui vẻ nâng gương mặt xinh đẹp của Huyền Long lên hôn. Ngay sau đó, bàn tay hắn đã nhấc đôi chân thon dài của Huyền Long gác lên vai, cứ như vậy từ từ đưa tiểu Yến Diên vào phía sau Huyền Long. Hôm qua, nơi này đã bị hắn dùng sức mà làm, vậy nên đến giờ vẫn có hơi sưng đỏ, chặt chẽ mυ'ŧ chặt thứ đó của hắn.
Cơ thể của Huyền Long khẽ run lên khi Yến Diên tiến vào, tiểu Yến Diên vẫn còn khá mềm, vẫn chưa có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy hạ thân sắp cương cứng lên. Nhưng Huyền Long vẫn đau đến mức không nói nên lời. May thay với tư thế này, Yến Diên không thể nhìn thấy biểu cảm này của y. Khóe môi Huyền Long cong lên một cách vụng về, nói hết cả câu không ra hơi.
“Ta cũng vậy…”
Ta cũng thích ngươi.
Vì có máu bôi trơn nên Yến Diên ra vào dễ dàng hơn rất nhiều, phía sau của Huyền Long vừa chặt chẽ vừa nóng bỏng, khiến cho Yến Diên cảm thấy sung sướиɠ đến cùng cực, hắn túm lấy vòng eo ốm yếu của Huyền Long, đẩy eo nhấp mạnh từng đợt rồi đưa tay vuốt mái tóc đen dài của y. Yến Diên hôn vào sau gáy y, thở gấp từng đợt: “A Bạc, ta thích lắm…”
“Rất thích…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thái giám đứng bên ngoài nghe thấy tiếng giường kêu lạch cạch và những âm thanh hoan ái đầy xấu hổ phát ra từ tẩm cung, thoạt đầu y có chút ngẩn người, rồi lại kinh ngạc lùi sang một bên. Hôm qua y biết rõ rằng Yến Diên đã đưa một nam nhân dung mạo bất phàm cùng mình hồi cung, nhưng y chưa từng nghĩ rằng mối quan hệ của họ là như vậy.
Nhưng quả thật cũng không có gì quá lạ lùng, từ bao nhiêu đời trước, những hoàng đế của triều đại Đại Nhũng ai ai cũng đều tam cung lục viện, hậu cung ba ngàn giai lệ. Chỉ là trước đây Yến Diên đã từng nói sẽ một đời một kiếp chỉ ở bên Ninh Chi Ngọc.
Không ngờ rằng nhanh như vậy hắn đã phá vỡ tiền lệ rồi. Những tiếng “hoan ái” đỏ mặt không ngừng vang lên từ phía trong tẩm cung, hơi thở của Huyền Long càng lúc càng rời rạc, y nhíu mày, những ngón tay thon dài cố gắng nắm chặt lấy chiếc chăn bông phía dưới. Mãi lúc lâu sau mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Ngươi thích là được.”
“Thích, rất thích.” Yến Diên miệng vừa nói, vừa đưa hông thúc mạnh hơn theo từng chữ, không lâu sau hắn liền đưa tay chạm vào hậu huyệt của Huyền Long.
Hạ thân Yến Diên không chút do dự mà đẩy mạnh hông về phía trước đâm đến nơi sâu nhất bên trong Huyền Long, vừa thúc mạnh vừa ghé vào tai Huyền Long trầm giọng nói: “A Bạc, chỗ này của ngươi nhỏ như vậy, làm sao chứa được thứ này của ta đây.”
Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ lập tức nhận ra Yến Diên đang trêu chọc mình. Nhưng Huyền Long không giống với người bình thường, y đã bôn ba một mình khá lâu, vì vậy tính cách có phần lạnh lùng, y liền đáp lại lời Yến Diên một cách nghiêm túc:
“Không biết.”
Yến Diên khẽ mỉm cười rồi cắn nhẹ vào vành tai của Huyền Long: “Có lẽ chúng ta trời sinh một cặp, nên mới có thể phù hợp với nhau đến như vậy.”
Hắn quả nhiên là một người nói dối không chớp mắt, rõ ràng hắn là người đột ngột đưa hạ thân vào, khiến Huyền Long chưa kịp phản ứng gì, đến cảm giác sung sướиɠ cũng không để Huyền Long hưởng thụ trọn vẹn, vậy mà lại nói những lời êm tai đến như vậy.
Nghe Yến Diên nói những lời đó, Huyền Long trong lòng thật sự rất vui, liền ngoan ngoãn mà đáp lại hắn.
“Ừm.”
Trời sinh một cặp.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Yến Diên đưa tay vuốt ve nơi mà hai người giao hợp, rồi lại luồn tay ra phía trước như thể đang khám phá một kỳ quan nào đó. Sau khi chạm vào phía dưới của Huyền Long, Yến Diên cảm thấy nơi này còn rất mềm mại, vẫn chưa cương cứng lên, bèn hoài nghi mà hỏi: “Ta nghe nói bản tính của rồng rất dâʍ đãиɠ, ngươi lại luôn mang trên mình một dáng vẻ cấm dục, như không hề có bất kỳ ham muốn nào, tại sao nơi này lại không có chút phản ứng nào vậy…?”
“Chẳng lẽ cơ thể có vấn đề gì sao?”
Ngàn vạn năm nay, Huyền Long một lòng tu đạo, không hề để tâm đến thế sự nhân gian, y quả thật sống một đời không hề có bất kỳ ham muốn nào. Sau khi nghe Yến Diên nói như vậy, trong lòng y cảm thấy có chút khốn cùng, dung mạo lạnh lùng đó của y bỗng lộ ra một vẻ luống cuống.
Yến Diên muốn dùng tay giúp y cương cứng lên, nhưng phía sau của Huyền Long đau đến không nói lên lời, y cảm thấy việc này giống như nhận một hình phạt vậy, thế nên mới không có chút phản ứng nào.
Cả cơ thể của Huyền Long ướt đẫm mồ hôi, khiến cho mùi hương lành lạnh ấy càng thêm nồng nàn. Yên Diên vì thế mà du͙© vọиɠ lại càng tăng lên, đột nhiên đứng lên đổi tư thế. Hắn đưa tay nâng lấy đôi chân của Huyền Long quay nửa vòng rồi chen mình vào giữa, hai người đối mặt với nhau, tư thế này khiến cho cả hai có thể nhìn rõ hơn biểu cảm của đối phương. Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của Huyền Long, cứ như vậy mà tiến vào, càng thúc càng mạnh, càng thúc càng nhanh. Rồi lại cúi đầu hôn lấy đôi mắt màu xanh thẫm ấy của Huyền Long.
“Không sao, cho dù ngươi có biến thành dáng vẻ như thế nào, ta cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ ngươi.”
Dáng vẻ Yến Diên khi nói những câu mùi mẫn ấy vẫn luôn đẹp đẽ như vậy.
Mái tóc đen của Yến Diên xõa ra giường, vương vài sợi lên người Huyền Long, sự ham muốn ấy khiến cho dung mạo của hắn càng thêm phần tuyệt sắc, nhưng lại không hề có chút nữ tính nào.
Hoàng đế mười chín tuổi đã là một nam nhân chân chính rồi, khi đứng lên còn cao hơn Huyền Long, cơ thể hắn khi rũ bỏ những lớp y phục rườm rà kia cũng cường tráng hơn Huyền Long rất nhiều.
“A Bạc, A Bạc!”
Khi sắp bắn vào phía bên trong Huyền Long, hắn luôn miệng gọi tên y, khiến cho y càng thêm xấu hổ, đôi má cùng hai bên tai đỏ ửng lên.
Hắn có lẽ thật sự yêu Huyền Long.
Nếu không sao có thể dịu dàng đến vậy được cơ chứ.