Duyên Trời Tác Hợp

Quyển 2 - Chương 17

Chương 17: Con gái của anh... không, không, không vợ anh không thích đi ra ngoài thì phải làm sao?

An Tu cầm ly rượu đứng một bên rồi uống, nét mặt của anh có hơi nhàm chán.

Hiện giờ anh đang rất muốn về nhà, về nhà để nhìn bé con của mình một chút. Bé con kia bị anh điên cuồng chiếm lấy như vậy, cũng không biết bây giờ đã xuống giường hay chưa, có đói bụng không, có muốn anh...

Chẳng qua là trước hết anh phải tham dự cho xong buổi tiệc này, dù sao cũng phải giữ một chút thể diện cho những vị bề trên đã giúp đỡ anh.

Vốn dĩ An Tu đã chọn một góc nhỏ, muốn được yên tĩnh ở đây và không bị ai quấy rầy nhưng không ngờ lại có đám người gồm cả nam lẫn nữ kia vừa nói vừa đi về phía anh. Vẻ mất kiên nhẫn trên mặt An Tu lại tăng thêm, anh nhấc chân lên định tìm nơi yên tĩnh khác nhưng sau khi nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của đối phương thì lại thay đổi ý định, quay lại chỗ cũ rồi lẳng lặng lắng nghe.

Nhìn những người nam nữ này trông có vẻ như là những cặp vợ chồng, hầu hết đều ở tuổi trung niên. Những đôi vợ chồng như vậy khi gặp nhau thì chỉ có một chủ đề mãi không đổi… Con cái.

"Không biết dạo gần đây con cái chúng tôi thế nào mà bọn chúng luôn thích ở trong nhà, nếu như không phải đi học thì chắc có khi không ra khỏi nhà một bước luôn đấy… Ôi, chuyện này khiến chúng tôi phát sầu lên được!”

An Tu cau mày, không khỏi nhớ đến bé con ở nhà mình.

"Ồ? Vậy nó trốn trong nhà làm gì?"

"Thì chơi game, đọc manga, đọc sách... Cứ yên lặng như vậy chẳng nói lời nào."

An Tu lại nhíu mày sâu hơn. Bé con của anh cũng như vậy, nếu như không nhờ anh dùng loại thủ đoạn đó... thì cô thật sự sẽ không chủ động mở miệng để nói chuyện.

"A! Lại cái kiểu này! Tôi nói chứ, cháu nhà anh chị không chơi với bạn bè sao?"

"Ôi, theo như tôi thấy thì vốn dĩ nó không có bạn bè... Không phải có phần mềm gì gọi là QQ dùng để tán gẫu sao? Ai cũng nói người trẻ thích dùng những thứ này nói chuyện phiếm, tôi thấy nó còn chẳng thèm dùng đến..."

An Tu âm thầm gật đầu. Không sai, bé con nhà anh cũng như vậy.

"Trời ạ, con của anh chị không phải mắc bệnh tự kỷ chứ?"

"A? Không đâu, nếu như cương quyết ép buộc nó giao tiếp bình thường thì vẫn được…"

"Sao lại không, cái này giống như những người tự kỷ mức độ nhẹ, nhưng nếu như không nhanh chóng... Nhỡ đâu lại nặng thêm thì làm sao? Tôi thấy anh chị nên mời người đến để khám thử xem…"

...

An Tu không nghe nổi những lời sau đó nữa, lòng chỉ toàn nghĩ về bé con của mình. Chẳng lẽ bé con của anh mắc bệnh tự kỷ thật chứ.

An Tu không muốn để cho cô gái của mình tiếp xúc nhiều với thế giới phồn hoa bên ngoài, anh rất sợ một ngày nào đó bé con bị những ánh đèn neon rực rỡ kia mê hoặc khiến cho không muốn về nhà. Nhưng so với việc để cho bé con ở bên mình đến đổ bệnh thì anh sẽ để cho cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, anh bằng lòng làm người đứng sau.

Anh thích Lâm Thanh Thanh, nên anh cũng thích Lâm Thanh Thanh có thể có khỏe mạnh, vui vẻ.

Bị những lời đó ảnh hưởng nên lúc này trong lòng anh không khỏi canh cánh nghi ngờ về tình trạng của Lâm Thanh Thanh. Anh vừa quan sát Lâm Thanh Thanh vừa tìm kiếm những tài liệu liên quan về vấn đề này, còn không ngừng bàn bạc với những người có chuyên môn.

Sau đó rất nhanh, anh đã có được câu trả lời. Những người có chuyên môn kia cho rằng Lâm Thanh Thanh không bị tự kỷ, điều này khiến An Tu thở phào nhẹ nhõm nhưng ai ngờ họ lại nói thêm rằng nếu như cô tiếp tục như vậy nữa thì sẽ rất bất lợi cho bản thân. Những người không thường xuyên xã giao rất có thể sẽ mất đi khả năng giao tiếp cơ bản. Trong lòng An Tu lại càng nặng nề thêm.

Anh không đi dây dưa với bé con như mọi khi nữa, mà lại ngồi trên ghế sô pha lẳng lặng suy nghĩ rất lâu...

Một buổi chiều nào đó.

An Tu mang hai tách trà ra rồi đặt một tách trà xuống trước mặt Lâm Thanh Thanh. Anh tỏ vẻ như vô tình hỏi: “Bé yêu, nghe nói gần đây có một bộ phim khá hay, em có muốn đi xem không?"

Lâm Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không muốn, dù sao thì đợi phim được chiếu ở rạp xong chúng ta có thể dùng thẻ hội viên để xem ở nhà, không muốn đi ra ngoài.”

An Tu nghẹn họng, anh uống tách trà rồi suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Vậy em cũng không muốn ra khỏi cửa sao? Ví dụ như như đi dạo phố?"

Hai tay Lâm Thanh Thanh chống cằm, yếu ớt nói: "Không muốn, mặt trời quá chói, lỡ như em bị phơi đến tan thành mây khói thì sao? Em thấy được ở nhà mua hàng qua mạng là được rồi, chờ người ta đưa đồ đến cửa thật tiện biết bao."

An Tu vẫn chưa từ bỏ ý định: "Chẳng lẽ em thật sự định không ra khỏi nhà suốt cả đời sao?"

Lúc này Lâm Thanh Thanh mới cảm thấy kỳ lạ, cô dùng ánh mắt là lạ nhìn An Tu: "Hôm nay anh sao vậy? Sao lại luôn muốn em đi ra ngoài? Không phải trước đây anh hận mình không thể cầm xích sắt rồi nhốt em ở nhà suốt đời không đi ra ngoài sao?"

Tuy là da mặt An Tu dày nhưng vẫn bị những lời này của cô làm cho đỏ lên, anh siết tay thành nắm đấm rồi đặt ở miệng mà ho khan hai tiếng, nói: "Chẳng lẽ không phải vì đã quá lâu rồi em không ra ngoài nên anh sợ em sẽ buồn bực à!”

Lâm Thanh Thanh đáng yêu nhăn nhăn mũi: "Không lâu chút nào mà, chẳng phải hôm qua em mới đi ra ngoài một lần sao?"

An Tu đưa tay đỡ trán nói: "Vậy cũng gọi là ra khỏi nhà? Rõ ràng là đi xuống lầu nhận hàng thôi mà... Từ lúc dọn đến đây em chưa hề bước chân ra ngoài lần nào cả!"

Lâm Thanh Thanh ra vẻ "em nghe không hiểu": "Ai? Có à? Nhưng mà em ở nhà không hề thấy bí bách mà! Em có thể đọc truyện tranh, đọc tiểu thuyết, xem tivi. Anh không cần lo lắng cho em, em có thể tự tìm niềm vui cho mình."

An Tu: "..." Cũng vì em như thế nên anh mới phải lo lắng cho em đấy!

An Tu sợ mình quá gấp gáp lại bị phản tác dụng, thế là anh bỏ qua lần này rồi âm thầm tìm cơ hội tiếp theo.

Lại một ngày khác, trong lúc vô tình thì An Tu thấy Lâm Thanh Thanh đang nói phiếm tán gẫu.

Nói chuyện phiếm! Cuối cùng cô cũng tán gẫu!

Nếu như là trước đây thì có thể An Tu sẽ lại ghen tuông l*иg lộn lên rồi ép buộc Lâm Thanh Thanh không được nói chuyện phiếm. Nhưng mà lúc này tâm trạng của anh đã hoàn toàn trở thành một người cha lo cho con gái mình, nhìn thấy con gái trò chuyện trên mạng thì lại vui mừng, yên tâm vì cuối cùng con gái cũng có thể nói chuyện vui vẻ với người khác.

Anh chậm rãi bước đến, đợi đến khi Lâm Thanh Thanh đóng khung chat lại mới hỏi cô: "Ai vậy? Có vẻ như em rất thích nói chuyện với họ?"

Có lẽ vì vừa nói chuyện phiếm cho nên tâm trạng của Lâm Thanh Thanh rất tốt: "Là những người bạn trên mạng của em, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng mà quan hệ của bọn em rất tốt đó."

An Tu có hơi kích động nhưng cố kiềm chế, giọng điệu hiền hoà nói: "Chưa từng gặp mặt mà lại có thể thân thiết như vậy sao? Mọi người rất hay nói chuyện phiếm với nhau sao?”

Lâm Thanh Thanh không hề nghi ngờ anh, thành thật trả lời: "Nói chuyện lâu thì quan hệ dĩ nhiên sẽ thân thiết hơn, ngược lại em còn cảm thấy các cậu ấy còn tốt hơn rất nhiều người mà em từng gặp qua ngoài đời. Thật ra thì trước đây bọn em thường xuyên trò chuyện nhưng mà do sau này xảy ra chuyện đó... Em mất liên lạc với mọi người rất lâu, trong nhóm cũng không có ai chịu nói chuyện cả. Khó khăn lắm hôm nay mọi người đều có hứng đương nhiên phải trò chuyện với nhau rồi."

An Tu lại hỏi cô: "Vậy em có muốn thử gặp bọn họ không?"

Đột nhiên Lâm Thanh Thanh nheo mắt lại, cô đánh giá An Tu từ trên xuống dưới một lượt.

An Tu bị ánh mắt của cô làm cho hơi sợ hãi, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Thanh Thanh nhún nhún vai: "Chẳng qua là em cảm thấy anh rất kỳ lạ nha. Hình như không giống như trước đây..."

An Tu cau mày: "Không giống chỗ nào?"

Lâm Thanh Thanh nói: "Trước đây chẳng phải anh không thích em rời khỏi tầm mắt của anh à? Sao mấy ngày gần đây anh lại luôn muốn em đi ra ngoài? Em nói chuyện với người khác thì anh cũng không tức giận mà còn muốn em đi gặp mặt mọi người... Chẳng phải không giống với trước đây sao?”

An Tu lại đỏ mặt, không nói gì thêm mà bỏ ra ngoài. Có điều bóng lưng vội vàng kia của anh nhìn kiểu gì cũng hệt như đang bỏ chạy trối chết.

Lâm Thanh Thanh có chút khó hiểu. Sau đó cô đột nhiên cười nhẹ, vừa cười nhẹ vừa nói: "Thật là, có gì thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải như thế…”

Sau khi thăm dò được tâm tư của An Tu, lòng Lâm Thanh Thanh không khỏi cảm động. Thậm chí cô còn nghĩ hay là cô nên ra ngoài chơi một chuyến để anh yên tâm. Có điều cái ý nghĩ này chỉ dạo quanh trong lòng một vòng rồi bị ném đi mất, cô vẫn muốn nhìn thấy biểu cảm sốt ruột, cuống cuồng nóng nảy của An Tu nhiều hơn mà thôi, thật là khó quá đi.

Xong đời, có phải cô đã trở nên xấu xa? Trước đây cô không phải là một cô gái như vậy mà. Nhưng nhìn thấy anh như thế thì cô lại cảm thấy thật sự rất sảng khoái, ha ha ha ha.

An Tu cũng không biết Lâm Thanh Thanh đã nắm được con bài tẩy của mình, anh đang xoắn xuýt dùng mọi cách để cô đi ra ngoài. Con gái của anh... không không không, sao có thể để vợ của anh tiếp tục như thế được chứ. Lỡ như cô thật sự mắc bệnh tâm lý thì anh sẽ hối hận cả đời mất.

Thế nên mới nói lúc đầu anh thật sự quá cầm thú, còn xích chân vợ yêu bé bỏng của mình lại! Đáng lẽ phải anh phải nên mở cửa lớn, cửa sổ để cho cô tự do bay lượn chứ!

An Tu cảm thấy bây giờ Lâm Thanh Thanh như vậy chắc chắn là do lúc trước anh đã tự tạo nghiệt.

Sau khi An Tu dè dặt đề nghị cô ra ngoài chơi đến lần thứ một trăm tám mươi hai thì cuối cùng Lâm Thanh Thanh cũng không chịu nổi nữa, đành kéo An Tu ngồi xuống ghế sô pha: "Đến đây, đến đây, chúng ta nói chuyện tâm sự một chút.”

Hình như anh đã quá gấp gáp rồi? An Tu tràn đầy thấp thỏm trong lòng: "Nói, nói chuyện gì chứ?"

Lâm Thanh Thanh đi thẳng vào chủ đề chính: "Sao anh lại cứ muốn em ra ngoài chơi? Có phải sợ em lâu ngày không giao du với người khác sẽ mất đi khả năng giao tiếp cơ bản không?"

Trong lòng An Tu kinh ngạc, vội vàng phủi sạch nói: "Không có! Không có chuyện đó!"

Lâm Thanh Thanh lại cười ngọt ngào một cái, ôm lấy mặt anh mà nói: "Chồng à, anh đừng trở nên như vậy mà. Khí thế nhốt em vào lúc đầu của anh đâu mất rồi? Anh không cần lo lắng cho em, em ở nhà sẽ không sao đâu!"

"Em rất thích cảm giác ở nhà, trong cái nhà này mỗi một góc nhỏ đều tràn đầy sự hiện diện của chúng ta. Em thích ở nhà là vì chỉ có nơi này em mới có thể thả lỏng, vì em biết chồng em đang ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt... Chẳng lẽ anh thích em phải ở bên ngoài để chịu ấm ức hơn sao?"

"Đừng lo lắng cho em, em đã là người lớn chứ không phải trẻ con nữa, chẳng lẽ em không hiểu mình đang làm gì sao?”

Môi của cô nhích lại gần thêm một chút, dùng hơi của mình nói từng câu từng chữ: "Em không muốn ra khỏi cửa vì em muốn mỗi khi anh về nhà đều có thể nhìn thấy em ngay lập tức..."

Bảo vật nhà mình đã nói như vậy, dĩ nhiên An Tu đã buông bỏ hết những suy nghĩ kia, sau đó... Anh đã cứng rồi, tiếp theo đó là một loạt những hành động không thể miêu tả, không thể miêu tả, không thể miêu tả...

Trước khi Lâm Thanh Thanh ngất đi còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng.

Mẹ, cuối cùng cũng qua được rồi! Cuối cùng cũng sẽ không có ai ép cô phải ra ngoài nữa!

Nhưng mà, sự thật lại là…

"Chồng à, em phải đi gặp mặt mọi người rồi. Bọn em cùng nhau đi chơi hai ngày, anh đừng nhớ em quá nha, moa moa..."

An Tu kinh hãi làm rơi cả ly, ban đầu là người nào nói muốn mỗi ngày anh về nhà đều có thể nhìn thấy cô ngay lập tức? Mẹ nó, tận hai ngày không nhìn thấy cô sao?