Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 82: Bắt đầu

DƯỚI ĐÂY LÀ VÒNG LẶP KHÔNG PHẢI 1 CHƯƠNG TRUYỆN HOÀN CHỈNH

Lúc ấy sắc trời ở Toạ Xuân Phong vừa hừng sáng, màu trời xanh lam trong vắt như nước lộ ra từ chân trời sắc đen. Khi đó đã là cuối xuân, nhưng gió từ ô cửa sổ thổi vào vẫn mang theo rét lạnh.

Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm mảnh sắc trời kia một lúc lâu, lại rũ mắt nhìn bàn tay đang chống đầu, lại sau một lúc lâu mới quay đầu, đảo mắt nhìn khắp căn phòng.

Tiểu đồng tử vai ca ca kia đang băng qua bậc cửa đi vào, trong tay làm bộ làm tịch khoác một cây phất trần. Cái đuôi phất trần trắng tinh gần như dài hơn nửa người hắn, thoạt nhìn hắn cực kỳ nhỏ bé.

Đồng tử đi vào phòng lập tức lên tiếng: "Đại nhân! Đại nhân ngươi có thể cử động rồi, bọn ta cho là ngươi gặp phải chuyện gì, sau khi trở về lại không nói một lời chỉ ngồi bên cửa sổ."

Hắn nói rồi chú ý tới sắc mặt đại nhân nhà mình không đúng, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân... ngươi nhìn cái gì vậy? Trong phòng làm sao à?"

Hắn theo Ô Hành Tuyết nhìn một vòng trong phòng, không cảm thấy có gì không đúng. Chỉ nhìn đến ven tường có vỏ hạt thông bị hai tiểu đồng tử bọn họ đập vỡ.

Hắn im lặng di chuyển mấy bước nhỏ, che trước vỏ hạt thông, giấu phất trần ra sau lưng run rẩy quét một chút, âm thầm quét sạch vỏ hạt thông.

__________

Lúc ấy sắc trời ở Toạ Xuân Phong vừa hừng sáng, màu trời xanh lam trong vắt như nước lộ ra từ chân trời sắc đen. Khi đó đã là cuối xuân, nhưng gió từ ô cửa sổ thổi vào vẫn mang theo rét lạnh.

Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm mảnh sắc trời kia một lúc lâu, lại rũ mắt nhìn bàn tay đang chống đầu, lại sau một lúc lâu mới quay đầu, đảo mắt nhìn khắp căn phòng.

Tiểu đồng tử vai ca ca kia đang băng qua bậc cửa đi vào, trong tay làm bộ làm tịch khoác một cây phất trần. Cái đuôi phất trần trắng tinh gần như dài hơn nửa người hắn, thoạt nhìn hắn cực kỳ nhỏ bé.

Đồng tử đi vào phòng lập tức lên tiếng: "Đại nhân! Đại nhân ngươi có thể cử động rồi, bọn ta cho là ngươi gặp phải chuyện gì, sau khi trở về lại không nói một lời chỉ ngồi bên cửa sổ."

Hắn nói rồi chú ý tới sắc mặt đại nhân nhà mình không đúng, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân... ngươi nhìn cái gì vậy? Trong phòng làm sao à?"

Hắn theo Ô Hành Tuyết nhìn một vòng trong phòng, không cảm thấy có gì không đúng. Chỉ nhìn đến ven tường có vỏ hạt thông bị hai tiểu đồng tử bọn họ đập vỡ.

Hắn im lặng di chuyển mấy bước nhỏ, che trước vỏ hạt thông, giấu phất trần ra sau lưng run rẩy quét một chút, âm thầm quét sạch vỏ hạt thông.

Lúc ấy sắc trời ở Toạ Xuân Phong vừa hừng sáng, màu trời xanh lam trong vắt như nước lộ ra từ chân trời sắc đen. Khi đó đã là cuối xuân, nhưng gió từ ô cửa sổ thổi vào vẫn mang theo rét lạnh.

Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm mảnh sắc trời kia một lúc lâu, lại rũ mắt nhìn bàn tay đang chống đầu, lại sau một lúc lâu mới quay đầu, đảo mắt nhìn khắp căn phòng.

Tiểu đồng tử vai ca ca kia đang băng qua bậc cửa đi vào, trong tay làm bộ làm tịch khoác một cây phất trần. Cái đuôi phất trần trắng tinh gần như dài hơn nửa người hắn, thoạt nhìn hắn cực kỳ nhỏ bé.

Đồng tử đi vào phòng lập tức lên tiếng: "Đại nhân! Đại nhân ngươi có thể cử động rồi, bọn ta cho là ngươi gặp phải chuyện gì, sau khi trở về lại không nói một lời chỉ ngồi bên cửa sổ."

Hắn nói rồi chú ý tới sắc mặt đại nhân nhà mình không đúng, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân... ngươi nhìn cái gì vậy? Trong phòng làm sao à?"

Hắn theo Ô Hành Tuyết nhìn một vòng trong phòng, không cảm thấy có gì không đúng. Chỉ nhìn đến ven tường có vỏ hạt thông bị hai tiểu đồng tử bọn họ đập vỡ.

Hắn im lặng di chuyển mấy bước nhỏ, che trước vỏ hạt thông, giấu phất trần ra sau lưng run rẩy quét một chút, âm thầm quét sạch vỏ hạt thông.

Lúc ấy sắc trời ở Toạ Xuân Phong vừa hừng sáng, màu trời xanh lam trong vắt như nước lộ ra từ chân trời sắc đen. Khi đó đã là cuối xuân, nhưng gió từ ô cửa sổ thổi vào vẫn mang theo rét lạnh.

Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm mảnh sắc trời kia một lúc lâu, lại rũ mắt nhìn bàn tay đang chống đầu, lại sau một lúc lâu mới quay đầu, đảo mắt nhìn khắp căn phòng.

Tiểu đồng tử vai ca ca kia đang băng qua bậc cửa đi vào, trong tay làm bộ làm tịch khoác một cây phất trần. Cái đuôi phất trần trắng tinh gần như dài hơn nửa người hắn, thoạt nhìn hắn cực kỳ nhỏ bé.

Đồng tử đi vào phòng lập tức lên tiếng: "Đại nhân! Đại nhân ngươi có thể cử động rồi, bọn ta cho là ngươi gặp phải chuyện gì, sau khi trở về lại không nói một lời chỉ ngồi bên cửa sổ."

Hắn nói rồi chú ý tới sắc mặt đại nhân nhà mình không đúng, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân... ngươi nhìn cái gì vậy? Trong phòng làm sao à?"

Hắn theo Ô Hành Tuyết nhìn một vòng trong phòng, không cảm thấy có gì không đúng. Chỉ nhìn đến ven tường có vỏ hạt thông bị hai tiểu đồng tử bọn họ đập vỡ.

Hắn im lặng di chuyển mấy bước nhỏ, che trước vỏ hạt thông, giấu phất trần ra sau lưng run rẩy quét một chút, âm thầm quét sạch vỏ hạt thông.

Lúc ấy sắc trời ở Toạ Xuân Phong vừa hừng sáng, màu trời xanh lam trong vắt như nước lộ ra từ chân trời sắc đen. Khi đó đã là cuối xuân, nhưng gió từ ô cửa sổ thổi vào vẫn mang theo rét lạnh.

Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm mảnh sắc trời kia một lúc lâu, lại rũ mắt nhìn bàn tay đang chống đầu, lại sau một lúc lâu mới quay đầu, đảo mắt nhìn khắp căn phòng.

Tiểu đồng tử vai ca ca kia đang băng qua bậc cửa đi vào, trong tay làm bộ làm tịch khoác một cây phất trần. Cái đuôi phất trần trắng tinh gần như dài hơn nửa người hắn, thoạt nhìn hắn cực kỳ nhỏ bé.

Đồng tử đi vào phòng lập tức lên tiếng: "Đại nhân! Đại nhân ngươi có thể cử động rồi, bọn ta cho là ngươi gặp phải chuyện gì, sau khi trở về lại không nói một lời chỉ ngồi bên cửa sổ."

Hắn nói rồi chú ý tới sắc mặt đại nhân nhà mình không đúng, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân... ngươi nhìn cái gì vậy? Trong phòng làm sao à?"

Hắn theo Ô Hành Tuyết nhìn một vòng trong phòng, không cảm thấy có gì không đúng. Chỉ nhìn đến ven tường có vỏ hạt thông bị hai tiểu đồng tử bọn họ đập vỡ.

Hắn im lặng di chuyển mấy bước nhỏ, che trước vỏ hạt thông, giấu phất trần ra sau lưng run rẩy quét một chút, âm thầm quét sạch vỏ hạt thông.

Lúc ấy sắc trời ở Toạ Xuân Phong vừa hừng sáng, màu trời xanh lam trong vắt như nước lộ ra từ chân trời sắc đen. Khi đó đã là cuối xuân, nhưng gió từ ô cửa sổ thổi vào vẫn mang theo rét lạnh.

Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm mảnh sắc trời kia một lúc lâu, lại rũ mắt nhìn bàn tay đang chống đầu, lại sau một lúc lâu mới quay đầu, đảo mắt nhìn khắp căn phòng.

Tiểu đồng tử vai ca ca kia đang băng qua bậc cửa đi vào, trong tay làm bộ làm tịch khoác một cây phất trần. Cái đuôi phất trần trắng tinh gần như dài hơn nửa người hắn, thoạt nhìn hắn cực kỳ nhỏ bé.

Đồng tử đi vào phòng lập tức lên tiếng: "Đại nhân! Đại nhân ngươi có thể cử động rồi, bọn ta cho là ngươi gặp phải chuyện gì, sau khi trở về lại không nói một lời chỉ ngồi bên cửa sổ."

Hắn nói rồi chú ý tới sắc mặt đại nhân nhà mình không đúng, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân... ngươi nhìn cái gì vậy? Trong phòng làm sao à?"

Hắn theo Ô Hành Tuyết nhìn một vòng trong phòng, không cảm thấy có gì không đúng. Chỉ nhìn đến ven tường có vỏ hạt thông bị hai tiểu đồng tử bọn họ đập vỡ.

Hắn im lặng di chuyển mấy bước nhỏ, che trước vỏ hạt thông, giấu phất trần ra sau lưng run rẩy quét một chút, âm thầm quét sạch vỏ hạt thông.

Lúc ấy sắc trời ở Toạ Xuân Phong vừa hừng sáng, màu trời xanh lam trong vắt như nước lộ ra từ chân trời sắc đen. Khi đó đã là cuối xuân, nhưng gió từ ô cửa sổ thổi vào vẫn mang theo rét lạnh.

Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm mảnh sắc trời kia một lúc lâu, lại rũ mắt nhìn bàn tay đang chống đầu, lại sau một lúc lâu mới quay đầu, đảo mắt nhìn khắp căn phòng.

Tiểu đồng tử vai ca ca kia đang băng qua bậc cửa đi vào, trong tay làm bộ làm tịch khoác một cây phất trần. Cái đuôi phất trần trắng tinh gần như dài hơn nửa người hắn, thoạt nhìn hắn cực kỳ nhỏ bé.

Đồng tử đi vào phòng lập tức lên tiếng: "Đại nhân! Đại nhân ngươi có thể cử động rồi, bọn ta cho là ngươi gặp phải chuyện gì, sau khi trở về lại không nói một lời chỉ ngồi bên cửa sổ."

Hắn nói rồi chú ý tới sắc mặt đại nhân nhà mình không đúng, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân... ngươi nhìn cái gì vậy? Trong phòng làm sao à?"

Hắn theo Ô Hành Tuyết nhìn một vòng trong phòng, không cảm thấy có gì không đúng. Chỉ nhìn đến ven tường có vỏ hạt thông bị hai tiểu đồng tử bọn họ đập vỡ.

Hắn im lặng di chuyển mấy bước nhỏ, che trước vỏ hạt thông, giấu phất trần ra sau lưng run rẩy quét một chút, âm thầm quét sạch vỏ hạt thông.

Lúc ấy sắc trời ở Toạ Xuân Phong vừa hừng sáng, màu trời xanh lam trong vắt như nước lộ ra từ chân trời sắc đen. Khi đó đã là cuối xuân, nhưng gió từ ô cửa sổ thổi vào vẫn mang theo rét lạnh.

Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm mảnh sắc trời kia một lúc lâu, lại rũ mắt nhìn bàn tay đang chống đầu, lại sau một lúc lâu mới quay đầu, đảo mắt nhìn khắp căn phòng.

Tiểu đồng tử vai ca ca kia đang băng qua bậc cửa đi vào, trong tay làm bộ làm tịch khoác một cây phất trần. Cái đuôi phất trần trắng tinh gần như dài hơn nửa người hắn, thoạt nhìn hắn cực kỳ nhỏ bé.

Đồng tử đi vào phòng lập tức lên tiếng: "Đại nhân! Đại nhân ngươi có thể cử động rồi, bọn ta cho là ngươi gặp phải chuyện gì, sau khi trở về lại không nói một lời chỉ ngồi bên cửa sổ."

Hắn nói rồi chú ý tới sắc mặt đại nhân nhà mình không đúng, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân... ngươi nhìn cái gì vậy? Trong phòng làm sao à?"

Hắn theo Ô Hành Tuyết nhìn một vòng trong phòng, không cảm thấy có gì không đúng. Chỉ nhìn đến ven tường có vỏ hạt thông bị hai tiểu đồng tử bọn họ đập vỡ.

Hắn im lặng di chuyển mấy bước nhỏ, che trước vỏ hạt thông, giấu phất trần ra sau lưng run rẩy quét một chút, âm thầm quét sạch vỏ hạt thông.

Lúc ấy sắc trời ở Toạ Xuân Phong vừa hừng sáng, màu trời xanh lam trong vắt như nước lộ ra từ chân trời sắc đen. Khi đó đã là cuối xuân, nhưng gió từ ô cửa sổ thổi vào vẫn mang theo rét lạnh.

Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm mảnh sắc trời kia một lúc lâu, lại rũ mắt nhìn bàn tay đang chống đầu, lại sau một lúc lâu mới quay đầu, đảo mắt nhìn khắp căn phòng.

Tiểu đồng tử vai ca ca kia đang băng qua bậc cửa đi vào, trong tay làm bộ làm tịch khoác một cây phất trần. Cái đuôi phất trần trắng tinh gần như dài hơn nửa người hắn, thoạt nhìn hắn cực kỳ nhỏ bé.

Đồng tử đi vào phòng lập tức lên tiếng: "Đại nhân! Đại nhân ngươi có thể cử động rồi, bọn ta cho là ngươi gặp phải chuyện gì, sau khi trở về lại không nói một lời chỉ ngồi bên cửa sổ."

Hắn nói rồi chú ý tới sắc mặt đại nhân nhà mình không đúng, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân... ngươi nhìn cái gì vậy? Trong phòng làm sao à?"

Hắn theo Ô Hành Tuyết nhìn một vòng trong phòng, không cảm thấy có gì không đúng. Chỉ nhìn đến ven tường có vỏ hạt thông bị hai tiểu đồng tử bọn họ đập vỡ.

Hắn im lặng di chuyển mấy bước nhỏ, che trước vỏ hạt thông, giấu phất trần ra sau lưng run rẩy quét một chút, âm thầm quét sạch vỏ hạt thông.