Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 7: Trùng động

"Tóm lại kể từ ngày đó, Đào Hoa châu bọn ta có một khoảng thời gian rất dài không tiếp đãi bất kì khách ngoại lai nào, chính là sợ lại đυ.ng phải loại chuyện như vậy."

Đệ tử đãi khách này tu vi không cao, tuổi không lớn, thời điểm Ô Hành Tuyết hoành hành không kiêng kỵ chỉ sợ hắn còn chưa có ký ức, nhưng kể chuyện này sắc mặt vẫn trắng bệch. Có thể thấy được chuyện cũ này là bóng ma sâu đến mức nào, cơ hồ là truyền miệng từ người này sang người khác.

"Lúc đó chịu đả kích sâu nhất chính là Y Ngô Sinh tiên sinh, còn có gia chủ nhà bọn ta, suy cho cùng gặp phải thủ đoạn hiểm độc này đều là người thân nhất." – Đệ tử đãi khách nói, "Y Ngô Sinh tiên sinh cực kỳ bi thương, thiếu chút nữa tẩu hoả nhập ma. Sau đó thân thể đều kém đi rất nhiều. Cái gọi là thầy thuốc không thể tự chữa bệnh, ông ấy mỗi năm đều cần phải bế quan trong một khoảng thời gian, điều dưỡng nguyên khí, tránh tổn thất trên đường tu luyện."

"Đến mức gia chủ đều nói, một lần kia ông ấy quả thực bị ma quỷ cản lối."

Mấy năm kia Hoa Chiếu Đình tràn đầy nghi ngờ, nhìn mỗi người bên cạnh đều cảm thấy có vấn đề –––– Đào Hoa châu trên dưới hơn ngàn người, mỗi người đều có khả năng bị tàm ma bám vào người. Bọn họ giả vờ làm bộ dáng tầm thường vô hại, lại chờ đợi thời cơ cắn nuốt người trên cồn.

Viện nhỏ nơi Hoa Chiếu Đình ở gọi là Tiễn Hoa đường.

Khi trước Tiễn Hoa đường có mười hai đệ tử cầm kiếm do gia chủ tự mình mang đến, đệ tử quét dọn, làm việc vặt vãnh đông đúc. Sau sự kiện Ô Hành Tuyết đó, toàn bộ Tiễn Hoa đường trực tiếp bỏ trống.

Các đệ tử dọn về đệ tử đường, ai cũng không được ở lại.

Hoa Chiếu Đình đường đường gia chủ, lại dưỡng thành thói quen sống một mình như vậy, ở Tiễn Hoa đường muốn làm cái gì đều tự mình làm lấy.

Cái thói quen này vẫn luôn kéo dài đến nay.

"Sau ngày đó, Đào Hoa châu bọn ta tam đường trưởng lão biến thành tứ đường, thêm một Hình đường." – Đệ tử đãi khách nó.

"Hình đường? Đó là làm gì?" – Ô Hành Tuyết hỏi.

"Tra xét tà ma." – Đệ tử đãi khách lại bổ sung: "Sớm muộn một lần, buổi tối luyện công xong cũng phải đi một chuyến đến Hình đường. Đặc biệt là đệ tử ngày hôm đó phụ trách tuần tra, nguy hiểm nhất."

"......"

Bóng ma này cũng quá lớn.

Ô Hành Tuyết nói: "Vậy Hình Đường trưởng lão của các ngươi đúng là không dễ dàng gì, mỗi ngày đều một động tác như vậy từ sáng sớm đến chiều tối. Kiểu người này trong thoại bản hoặc là giơ cao gậy tre nổi dậy hoặc là tẩu hoả nhập ma."

Đệ tử đãi khách: "......"

Ô Hành Tuyết: "Hắn tốt nhất cũng thăm dò hồn phách chính mình."

Đệ tử đãi khách: "...... Ông ấy có thăm dò."

Ô Hành Tuyết nghĩ nghĩ, "a" một tiếng: "Cho nên nói nhiều như vậy, là vì muốn mở lời sao?"

Đệ tử đãi khách: "?"

Ô Hành Tuyết vô cùng thản nhiên mà kéo tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay.

Đệ tử đãi khách nhìn cổ tay của hắn, im lặng một lát, xấu hổ từ túi tay áo móc ra một lá bùa mang theo kim văn chữ "Hoa".

Hắn kể chuyện dài như vậy, lại làm rất nhiều điềm báo như vậy, đúng là vì hai lá bùa thăm hồn này.

Không còn cách khác, tiên môn thanh danh vang xa như Hoa gia đều trọng thể diện, giảng giáo dưỡng, bất kể là như thế nào cũng không thể mất lễ nghĩ đối đãi khách. Nếu là khách đến tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc, vừa đến cửa đã bị kéo đến Hình đường tra xét một hồi, truyền ra ngoài dù sao cũng không dễ nghe.

Chỉ có thể dùng cách này để dẫn dắt, làm cho khách nhân cảm thấy mình bị tra một chút cũng không có gì đáng trách, thậm chí là cực kỳ cần thiết.

Đệ tử đãi khách giũ mở bùa thăm hồn, hành lễ với Ô Hành Tuyết: "Mạo phạm. Gia chủ nói, đúng là hành vi bất đắc dĩ, mong rằng bao hàm nhiều hơn."

"Hẳn là vậy. Chỉ có điều gia chủ các ngươi nói rõ rồi, ta là sinh hồn đánh bậy đánh bạ vào thân người khác, không biết có thể bị ngộ nhận là tà ma bám vào người hay không?" – Ô Hành Tuyết dừng lại một chút, lại nói, "Còn nữa, ta cũng hoàn toàn không biết được nguyên chủ là tốt hay xấu."

Đệ tử đãi khách: "Ngài yên tâm. Nói một câu không dễ nghe, chẳng sợ thể xác nguyên chủ này tội ác tày trời, chỉ cần sinh hồn ngài không phải tà ma, sẽ không có việc gì. Hơn nữa, nếu là nguyên chủ có tội ác tày trời còn lưu lại hồn phách, thăm hồn phù này cũng sẽ phát hiện, sẽ không tính lên ngài."

"A, là như vậy." – Ô Hành Tuyết gật đầu.

Đệ tử đãi khách giải thích rõ ràng, lập tức muốn dán lá bùa lên cổ tay Ô Hành Tuyết.

Kết quả vừa dính vào, Ô Hành Tuyết bỗng nhiên nâng hai ngón tay –––– chặn hắn.

Đệ tử đãi khách trong lòng đột nhiên cả kinh!

Ngay cả con rối nâng kiếm kia cũng nâng mắt, thanh kiếm dường như cũng hơi động, không biết nơi nào liên thanh phát ra tiếng vang nhỏ lay động.

"Làm sao vậy?" – Lá bùa trong tay đệ tử đãi khách, đột ngột nhìn về phía khách nhân.

Vị Trình công tử này bộ dáng cũng tuấn tú, nhưng dừng ở khí chất trác tuyệt tiên môn cũng chỉ có thể nói là "phổ thông". Nhưng mà đôi mắt thật không tồi, khi chứa đựng ánh sáng ngoài cửa sổ, đặc biệt đẹp.

......

Thậm chí có chút không ăn khớp với gương mặt kia.

Chỉ một thoáng, đỉnh đầu đệ tử đãi khách tê rần, khí lạnh một mạch nổi lên.

Lại thấy Trình công tử kia cười: "Ngươi thật sự rất thú vị, hoảng cái gì."

Hắn cười rộ lên đôi mắt càng sáng, giống như suối lạnh rửa sạch hắc phách.

...... Thật sự không ăn khớp với khuôn mặt.

Đệ tử đãi khách cũng không bởi vì hắn cười mà xoa dịu lại, lông tơ dựng ngược, căn bản không dám động.

Trình công tử đã nhìn ra, lần này cười đến có hơi không nhịn được: "Vừa rồi một màn chắn kia, có phải rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không?"

Đệ tử đãi khách: "......"

Ta nó –––––

Nếu không phải ngại giáo dưỡng và thể diện của Hoa gia, hắn thật sự rất muốn thăm hỏi vị khách này một chút.

"Lúc tới ta nghe nói, tay trái thông tâm, cho nen thăm linh thăm hồn càng chuẩn hơn một chút, không biết là thật hay giả." – Công tử kia đổi thành tay trái, cuốn tay áo nói: "Nhưng mà như vậy cũng càng yên tâm hơn chút, không phải sao."

"......"

"Đúng vậy." – Đệ tử đãi khách chửi thầm, dán bùa thăm hồn lên cổ tay hắn.

Hình đường Hoa gia thân thuộc dùng, nổi danh khắp nơi. Một số tiên môn mỗi năm đều đến Hoa gia mua một ít. Mà Hoa gia thường làm việc thiện, mỗi tháng còn thừa sẽ đưa một ít cho bá tánh trong thành.

Nếu là tà ma bám vào người, lá bùa này đổi màu ngay lập tức, từ vàng đến đỏ.

Màu nhạt, thời gian ngắn, nói không chừng còn có thể cứu chữa.

Màu đậm, thời gian lâu dài.

Nếu biếng thành màu đỏ như máu gần như hơi đen, đó hoàn toàn chính là tà ma, một chút bản tính đều không còn.

Đệ tử đãi khách gắt gao nhìn chằm chằm lá bùa trên cổ tay Trình công tử, trừng mắt nhìn hồi lâu, trừng đến đôi mắt muốn lên men. Lá bù kia cũng không có ý muốn thay đổi màu sắc.

May mắn......

Làm ta sợ muốn chết.

Ngoài miệng hắn không nói, nhưng trong lòng vẫn thở ra một hơi thật dài.

Lúc hắn bóc lá bùa kia xuống, tầm mắt thoáng nhìn qua con rối đang ôm kiếm kia.

Đào Hoa châu cũng có con rối, cấp cho các đệ tử luyện công dùng, hoặc là làm một ít việc nặng nhọc.

Trong nhận thức hằng ngày của hắn, con rối một lệnh vừa động, ngoại trừ dặn dò của chủ nhân, chúng nó một động tác dư thừa đều không có. Đứng chính là đứng, mắt nhìn thẳng, cũng không nhiều lời.

Nhưng con rối của vị Trình công tử này, từ lúc hắn dán lá bùa lên liền nhìn qua, vẫn luôn nhìn lá bùa được bóc ra, bộ dáng lạnh lùng mặt thì vô cảm.

Như thể chỉ cần là xuất hiện một đường rẽ, con rối này lập tức trường kiếm xuất vỏ.

Đệ tử đãi khách nghĩ nghĩ, lại móc ra một tấm bùa thăm hồn, không nói hai lời dán lên cổ tay con rối.

Hắn tuổi tác còn trẻ vóc dáng tầm trung, nhưng con rối kia lại cực cao.

Vì thế hắn dán xong vừa ngẩng đầu, chỉ cảm thấy con rối kia nửa rũ mắt nhìn hắn, cảm giác áp bách......

Quả thực tuyệt vời.

Mà tấm bùa thăm hồn, không những không đậm hơn, thậm chí...... hình như còn càng sáng hơn một chút.

Trước đây chưa từng thấy qua như thế.

Nhưng đệ tử đãi khách không quan tâm nhiều đến chuyện đó, vội vàng bóc phù liền chạy.

Trước khi đi, hắn lại dựa theo phân phó của gia chủ, dặn dò: "Đào Hoa châu địa thế hiểm yếu, mặc dù bọn ta một ngày tra hai lần, cũng vẫn luôn có tà ma theo dòng nước mà đến, dường như mỗi tháng đều có hai ba đệ tử vì vậy bỏ mạng, cho nên nơi này trên mỗi con đường đều có người tuần tra, ban đêm có thể sẽ có chút tiếng động, mong được lượng thứ."

"A đúng rồi, tuyệt đối, tuyệt đối đừng đi hướng rừng đào bên kia, một bước cũng không được đến gần!"

"......"

Ô Hành Tuyết thầm nói không bằng ngươi đừng nhắc tới, tuy rằng ta không phải người tìm đường chết, nhưng luôn có người như vậy. Nói xong, vốn dĩ không hiếu kỳ cũng biến thành tò mò.

Cũng may đệ tử đãi khách không dự định nói tỉ mỉ, hắn vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Toàn bộ tà ma Đào Hoa châu bọn ta bắt được, còn có toàn bộ tà ma cắn nuốt người, đều chôn ở đó. Ngươi gặp qua qua cái loại chết mà tử thi không co cứng của con rết chưa? Tà ma chính là như thế, chúng cho dù đã chết, chịu một số tác động, vẫn sẽ ngo ngoe rục rịch."

"Vậy các ngươi còn giữ lại?" – Ô Hành Tuyết hoang mang.

"Cũng có ích lợi."

Ô Hành Tuyết: "Tỷ như?"

Đệ tử đãi khách: "Tỷ như đêm đến, thời điểm uế khí thịnh nhất, nếu có người ngoài xâm lấn, mà rừng hoa đào chôn mấy cái đó đều mạnh hơn. Trong đất chôn sẽ bất an xao động, muốn đến nơi đó tụ tập. Đó là bản tính của tà ma."

Những người tu tập tà đạo đều như thế, giữa bọn họ không nói tình cảm, tất cả đều dựa vào áp chế.

Kẻ yếu sẽ khuất phụ kẻ mạnh, theo bản năng dựa vào kẻ mạnh.

Động quỷ Chiếu Dạ thành chính là như vậy.

Nếu không một đám tà ma yêu đạo, sinh sát không kiêng kị, vì sao có thể xuất hiện một thành chủ đây.

"Bọn họ nếu động tĩnh lớn, đều hướng đến nơi nào đó, bọn ta không phải là có thể chú ý tới sao." – Đệ tử đãi khách nói, "Điều tra cũng dễ dàng hơn một chút. Có điều chiêu này khó dùng lại, suy cho cùng chôn nơi đó đều là hung thần, rất khó đυ.ng tới thứ hung ác hơn hấp dẫn chúng nó động đậy."

"Dù sao đừng tự tìm phiền toái là được."

Đệ tử đãi khách còn vội vàng lấy kết quả của lá bùa về báo cáo, vội vã đi mất.

––––––

Ô Hành Tuyết không phải người vô lễ.

Đào Hoa châu giữ khách một ngày, hắn cũng không muốn gây phiền toái, cho nên cũng không có đi lại khắp nơi, đối với những vật trên cồn nhỏ cũng hoàn toàn không tò mò.

Duy nhất chỉ muốn gặp Y Ngô Sinh, ngày hôm sau là có thể gặp được, tạm thời cũng không cần gấp gáp.

Xuân Phiên thành tầng tầng u ám, mờ mịt sắp mưa, chạng vạng đến càng vội.

Đệ tử đãi khách kia chân trước vừa đi không bao lâu, gia chủ Hoa Chiếu Đình liền sai người đưa thức ăn đến, được xem như nhiệt tình chu đáo.

Ô Hành Tuyết kéo tay áo nâng cái hộp vừa nhìn thấy, môi lặng lẽ giật giật.

Thầm nói quả nhiên, cả hộp đều là loại mà đệ tử tiên môn thích ––––– trắng muốn chết, nhưng làm rất đẹp mắt, còn có một đĩa đào hoa tô thoạt nhìn rất phong nhã.

Hắn không chút hứng thú, lại khép hộp thức ăn lại, ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy cái ấm rót cho mình một tách trà.

Mới vừa uống một ngụm, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói bên tai hắn: "Phàm nhân bình thường sẽ đói."

Ô Hành Tuyết giật giật lông mi, nuốt ngụm trà trong miệng.

Bên cạnh rõ ràng còn một cái ghế, hắn đợi trong chốc lát, Tiêu Phục Huyên lại vẫn đứng phía sau hắn, không đến ngồi. Vì thế hắn miết vành tách trà, quay đầu nói: "Ngươi chọc sau lưng ta làm cái gì, chứng tỏ ngươi cao? Nếu ngươi thấy qua bữa tối của ta ở Thước Đô, sẽ không nói những lời này."

Lại qua một lát, giọng nói của Tiêu Phục Huyên từ sau mặt hắn truyền đến, đáp: "Con rối bình thường phổ biến không cần phải ngồi."

Ô Hành Tuyết: "......"

Hắn nhìn đệ tử tuần tra thường dạo qua bên ngoài, trong lòng nói...... Được, vậy ngài đứng, sau đó lại tự rót cho mình tách trà.

Ô Hành Tuyết cũng không quay đầu lại, cầm tách trà trầm thấp lẩm bẩm: "Có điều nói đến thật ra có hơi kỳ quái, ta thật sự đúng là không quá đói. Không biết có phải thể xác của ma đầu này quá lợi hại hay không, chịu đựng được."

Hắn ghét bỏ vẫn ghét bỏ, cuối cùng vẫn chọn lựa cầm một cái đào hoa tô.

Trong phòng thắp đèn, ánh sáng vàng ấm áp ôn hoà vẽ lên chân mày, mắt, mũi, môi hắn một đường gấp khúc. Mà bóng dáng Tiêu Phục Huyên lại từ phía sau rọi xuống trước mặt hắn.

Càng về đêm, đệ tử tuần tra càng nhiều. Không muốn khiến người khác hoiaf nghi, bọn họ cũng không nhiều lời.

Chỉ là khoảng cách nào đó, Ô Hành Tuyết liếc mắt ra bên ngoài một cái, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi một câu: "...... Tiêu Phục Huyên, tên ma đầu nguyên thân này của ta là dạng người nào?"

Lời này đúng là hỏi rất kỳ quái, bởi vì chính hắn đã nói, "tên ma đầu kia".

Một hồi lâu, hắn cũng không nghe thấy Tiêu Phục Huyên trả lời.

Nhưng hắn có thể cảm giác được có ánh mắt dừng trên người hắn.

Hắn nhịn không được quay đầu lại, đối diện tầm mắt của Tiêu Phục Huyên. Lại thấy người nọ ôm kiếm dựa vào tường, nhìn hắn hồi lâu, nói: "Không phải sinh hồn tiến sai thân thể, phỉa về Thước Đô sao? Nếu phải về Thước Đô, nơi này chỉ là một giấc mộng mà thôi, hà tất muốn hỏi vấn đề này?"

Ô Hành Tuyết híp đôi mắt lại thật nhẹ, cũng xoay trở về, nói: "Đúng vậy."

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không có đoạn sau.

Kết quả một lúc lâu sau, hắn nghe thấy Tiêu Phục Huyên nói: "Người khác đánh giá thế nào ta không biết, nhưng ở chính ta, là hoá thành dạng gì đều sẽ không nhận sai người."

Con ngươi của Ô Hành Tuyết nảy một cái.

Có lẽ bởi vì câu trả lời này, lại có lẽ là bởi vì hai đệ tử canh gác. Đêm nay bọn họ không có ai lên tiếng nữa.

Tiêu Phục Huyên không cần phải ăn cũng không cần phải ngủ, rũ mắt dựa ven tường cẩn trọng giả con rối. Ô Hành Tuyết dọn dẹp sắp xếp lại một lượt, cuộn tròn trên giường.

Sau nửa đêm, Đào Hoa châu bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm.

Đây là thời điểm ban đêm uế khí nặng nền nhất, rừng đào bỗng nhiên vang lên tiếng chuông dồn dập, tiếp đó là tiếng người ồn ào.

Đệ tử tuần tra xách theo một quả chuông nhỏ màu bạc, vội vàng tới lui, chạy vạy bẩm báo. Gần ngàn đệ tử đen đen to lớn đều ra cửa, lại thấy bùn đất khuấy đảo ở rừng đào hồi lâu không có động tĩnh, như thể trăm trùng chấn kinh. Giây tiếp theo, những động tĩnh đó lại giống như giun đất, hướng về một phương bò ra.

Đó là...... phòng cho khách.