Chiếc Thuyền Giấy Lênh Đênh Giữa Biển

Chương 10:

“Cút đi.” Trần Gia Yến đang ngậm một cây kẹo mυ'ŧ trong miệng, anh lập tức vừa chửi vừa cười, đá vào ghế bên cạnh của đám con trai đang la ó.

“Nghe nói hôm qua cậu xin nghỉ để làm gì đó mà, vừa quay lại sao mặt hốc hác thế này.” Một người con trai trong đám đó hỏi.

Trần Gia Yến không trả lời ngay, anh liếc nhìn lớp học, sau đó ngồi đại vào một ghế trống ở dãy hàng phía trước.

“Cậu rảnh quá nhỉ, Lương Ngọc.” Trần Gia Yến rút cây kẹo mυ'ŧ chỉ còn que trong miệng, tùy tiện cầm một cuốn sách trên bàn và đập vào vị trí của chàng trai tên Lương Ngọc.

“Hôm qua cậu nghỉ phép nên chắc là không biết, lớp của chúng ta vừa có học sinh mới chuyển tới. Cô ấy rất xinh đẹp, tên là Lý Nghi Uyển.” Lương Ngọc không tức giận mà ngồi luôn vào chỗ trống bên cạnh Trần Gia Yến, che miệng, vừa nhìn Lý Nghi Uyển đang ngồi ở trong góc phía sau vừa hứng khởi xì xầm với Trần Gia Yến.

Trần Gia Yến thản nhiên nói: “Ừ, biết rồi.”

“Tôi nghe lớp phó học tập của chúng ta nói, khi cô ấy dẫn Lý Nghi Uyển đi nhận sách, Lý Nghi Uyển đã hỏi cô ấy có người tên Trần Gia Yến ở trong lớp không. Cậu nói xem, làm thế nào mà một học sinh mới chuyển đến lại biết cậu chứ.” Lương Ngọc cười hi hi, “Hai người quen nhau sao? Có phải cô ấy đã nhìn trúng cậu rồi không.”

“Không quen, từng gặp qua.” Trần Gia Yến không dừng động tác dọn sách, đầu cũng chẳng thèm quay lại, anh trả lời.

“Không biết thì tốt, vậy thì mình chuẩn bị theo đuổi cô ấy. Nhưng mà học sinh giỏi Trần Gia Yến này, cậu phải giúp mình một chút.” Lương Ngọc trông rất kích động, bước thẳng đến chỗ của Lý Nghi Uyển.

Lý Nghi Uyển ngồi vào chỗ của mình, cô nhìn xuống cuốn sổ mới tinh trên tay, trong lòng đang suy nghĩ tìm thời gian để trả lại cho Trần Gia Yến.

Khi cô đang ngẩn ngơ thì có một bàn tay thon dài và trắng muốt vươn tới, ngón trỏ và ngón giữa chập vào nhau và gõ lên bàn của cô.

Lý Nghi Uyển lấy lại tinh thần, vội vàng ném quyển sổ trong tay vào ngăn bàn, vừa ngẩng đầu lên đã bị đôi mắt đen thẫm kia làm cho mất cảnh giác.