Chiếc Thuyền Giấy Lênh Đênh Giữa Biển

Chương 7:

Lý Nghi Uyển sợ hãi, đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên cô lo lắng và sợ hãi như vậy.

Cô không biết nên mở miệng như thế nào.

Một người như cô, không ngờ cũng biết sợ.

Khi sắc trời nhá nhem tối, Lý Nghi Uyển quay trở lại nhà họ Trần. Trần Văn Viễn không đưa cho cô chìa khóa của nhà họ Trần, nên cô không vào được.

“Có ai không?” Lý Nghi Uyển nhìn ánh đèn trong một căn phòng trên tầng hai và cố gắng gõ cửa.

Bên trong vang lên âm thanh mò mẫm.

“Trần Phong?” Lý Nghi Uyển nghi hoặc.

“Tôi không muốn mở cửa cho chị!” Lần nay có tiếng trả lời.

Bàn tay gõ cửa của Lý Nghi Uyển dừng lại ở không trung, cô không nói, cũng không thèm tính toán với trẻ con.

Ngay khi vừa quay người lại, cô đã thấy Trần Văn Viễn và Triệu Như Chân cùng bước vào trong sân.

“Sao vậy Uyển Uyển? Sao muộn thế rồi mà cháu vẫn không vào nhà?” Trần Văn Viễn hỏi khi nhìn thấy cô bước ra ngoài.

Không đợi Lý Nghi Uyển trả lời, Trần Văn Viễn đã vỗ vỗ đầu như chợt nghĩ ra điều gì: “Ôi trời, coi cái trí nhớ của chú này, chú quên đưa chìa khóa nhà cho cháu rồi. Tại sao cháu không bảo Tiểu Phong mở cửa?”

“Có phải thằng bé lại làm trò nữa không?” Nói xong, Trần Văn Viễn lướt qua Lý Nghi Uyển, ông ấy đi tới gõ cửa.

“Trần Phong, con đang làm gì vậy? Tại sao không mở cửa cho chị của con?”

Trần Văn Viễn vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa, nhưng người bên trong đã khóa trái cửa.

“Bố, chị ấy không phải chị của con. Con có mẹ, cũng có chị.” Trần Phong nhỏ tuổi hét to.

“Rồi, rồi, rồi. Con mở cửa ra trước đã nhé.” Trần Văn Viễn không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp.

Tiếng “cạch” vang lên, cửa đã mở.

“Mau nói xin lỗi với chị đi!” Trần Văn Viễn bế Trần Phong đang đứng ở cửa ra vào, đánh nhẹ một cái rồi nói.

Ngay sau đó, Trần Phong khóc “hu hu”, cậu bé nức nở nói: “Chị ấy không phải là chị của con, con có chị. Chị ta không được vào nhà của chúng ta, cả mẹ của chị ta nữa, con không cần mẹ kế!”