Lý Nghi Uyển không kịp phản ứng, vô thức che mặt lại, nhưng quần áo thì đã ướt hết một nửa.
“Tiểu Phong!” Triệu Như Chân kinh ngạc kêu lên.
“Thằng nhãi ranh! Tối nay không được phép ăn cơm!” Trần Văn Viễn giật lấy súng nước trong tay Trần Phong và ném đi, mắng lớn.
“Văn Viễn, không đến mức thế đâu.” Triệu Như Chân nhỏ giọng nói.
“Uyển Uyển, cháu không sao chứ, phòng của cháu ở lầu hai, hay là cháu đi thay đồ đi.” Trần Văn Viễn không để ý đến Triệu Như Chân, chỉ hỏi Lý Nghi Uyển.
Lý Nghi Uyển không từ chối, cô trả lời: “Vâng.”
Phòng của Lý Nghi Uyển không lớn lắm, nhưng nó lớn hơn nhiều so với căn phòng ở Liên Thành, ánh sáng cũng rất tốt.
Đồ đạc của cô lúc sáng đã được công ty chuyển phát nhanh ký gửi đến, toàn bộ đều chất đống trong phòng, nhưng mà đồ của cô rất ít.
Lý Nghi Uyển thay quần áo, đang ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn trang điểm thì có người gõ cửa, là Triệu Như Chân đi vào.
“Con không sao chứ?” Triệu Như Chân đi đến bên giường, từ từ ngồi xuống.
Lý Nghi Uyển lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao ạ.”
“Thằng bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng con thì lớn rồi, nên nhường nhịn thằng bé một chút. Sau này đều là người một nhà sống cùng nhau.” Triệu Như Chân nắm lấy bàn tay của Lý Nghi Uyển và nói với cô.
Lý Nghi Uyển gật đầu, cô hoàn toàn không quan tâm đến những gì mà Trần Phong làm. Thậm chí cô còn cảm thấy thằng bé nói đúng, cô không phải là chị của Trần Phong, và thằng bé cũng không phải là em trai của Lý Nghi Uyển.
“Thu dọn đồ đạc đi, ngày mai mẹ dẫn con đến trường mới.”
Năm nay, Lý Nghi Uyển vừa kết thúc kỳ nghỉ hè của năm lớp 10. Lý Vi Thành và Triệu Như Chân ly hôn, Lý Nghi Uyển chuyển từ Liên Thành đến Thân Thành.
...
Tháng 9 là tháng cuối của mùa hè.
Cổng trường trung học phổ thông số 6 Thần Thành đông nghẹt người, Lý Nghi Uyển đứng ở ngã tư đường quan sát đám người.
Một phút trước, Triệu Như Chân nhận điện thoại, sau khi giải thích cho Lý Nghi Uyển lớp học mà cô sẽ vào học thì vội vàng rời đi.