Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 51: Hắn đã từng dừng trước vách đá

“Tôi chờ xem cậu có thể liều lĩnh đến khi nào!”

Bỏ lại câu cuối cùng, Trâu Bội hất tay rời đi.

Nụ cười trên khuôn mặt nghiêng của Đường Diệc phai dần đi.

Hắn rũ mắt xuống, chậm rãi kéo bàn tay đang nắm chặt của Lâm Thanh Nha lên, hai tay nắm chặt lấy tay cô, chống cằm lên.

“Xin lỗi,” giọng Đường Diệc bỏ đi tính công kích khi đối mặt với Trâu Bội trở nên nhỏ đi, khàn khàn và dịu dàng. Hắn nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cô, “… Xin lỗi, tiểu Bồ Tát.”

Lâm Thanh Nha hoàn hồn trở lại trước câu nói kia.

Cô quay thu hồi tầm mắt lại, nghiêm túc nói: “Tại sao phải xin lỗi?”

“Anh không muốn bất kỳ chuyện gì của nhà họ Đường làm phiền đến em,” Đường Diệc tự giễu, “Nhưng anh không làm được.”

Dường như Lâm Thanh Nha hiểu ra điều gì đó, “Cho nên, anh mới muốn dọn đến chỗ em?”

“Ừ,” Đường Diệc từ trên sofa quay lại, “Vali của anh bị ném ra ngoài rồi?”

Lâm Thanh Nha: “Anh để lại lời nhắn trong giấy như vậy, làm sao em…”

“Không nỡ?”

Cuối cùng giọng của Đường Diệc cũng có chút đùa cợt.

Lâm Thanh Nha mím môi, xem như là ngầm thừa nhận.

“Tiểu Bồ Tát luôn mềm lòng.” Đường Diệc thở dài cười nói, “Cho nên chẳng phân biệt tốt xấu, người nào cũng dám đồng cảm.”

Lâm Thanh Nha nhớ rằng hắn từng nói điều tương tự thế này.

Ở hành lang trên tầng cao nhất của khách sạn Tinh Hoa, khi cô vừa mới đưa áo khoác của mình cho Đường Hồng Vũ trong lần gặp mặt đầu tiên.

“Đường Hồng Vũ cũng không xấu.” Sau một lúc suy tư, Lâm Thanh Nha nghiêm túc đưa ra kết luận này.

“Dù cô ta không xấu, lúc trước cứu anh em cũng cảm thấy anh tốt à?”

“Ừm.” Sợ Đường Diệc không tin, Lâm Thanh Nha còn gật đầu nói, “Chắc chắn là vậy.”

Đường Diệc giận đến bật cười, vừa cười vừa gọi cô: “Tiểu Bồ Tát.”

Lâm Thanh Nha sớm đã quen, cô rũ mắt, không hề ngước lên.

Đường Diệc dựa vào lưng ghế, lười biếng cụp mắt xuống: “Nói đến Đường Hồng Vũ, cho dù cô ta tới tìm em, em cũng phải giả vờ không quen biết.”

“Hửm?”

“Vấn đề về khả năng chuyên môn, cô ta làm việc không sạch sẽ, tự chuốc lấy phiền phức.”

Lâm Thanh Nha lại nhớ đến điều gì đó, nhíu mày lại, “Anh đừng lợi dụng cô ấy làm chuyện xấu.”

“Chuyện gì,” Đường Diệc nhếch đôi môi mỏng lên cười giễu, “Ví dụ như đá tên chồng chưa cưới trước ra vẻ đạo mạo của em đi?”

“…”

Chữ “trước” bị vại giấm nào đó nhấn mạnh.

Lâm Thanh Nha bất lực nói: “Đến bây giờ ông bà ngoại vẫn còn giận vì chuyện này, hai nhà gần như nghịch nhau.”

Đường Diệc cười cợt nói: “Tự Nhiễm Phong Hàm cắn câu, không thể trách anh được.”

“Do anh cả.”

“Thế thì sao?” Đường Diệc nghiêng người, không biết xấu hổ ghé sát vào trên mí mắt của tiểu Bồ Tát, cụp đôi mắt đen xuống nhìn cô hết sức suồng sã, cười nói, “Tiểu Bồ Tát cắn anh một cái?”

“…”

Lâm Thanh Nha không ngờ ở nơi công cộng mà người này còn như vậy, sau khi hoàn hồn lại, khuôn mặt trắng như tuyết mau chóng phiếm hồng.

Cô rút tay về định đẩy hắn ra: “Đường Diệc… đang ở bên ngoài đấy.”

Có lẽ là sợ người khác nghe thấy, tiểu Bồ Tát hạ giọng xuống thật nhỏ. Ở gần trong gang tấc, Đường Diệc nghe thấy giọng nói dịu dàng mềm mại, giống như lông chim dài giống móc câu, lướt qua đến không chỗ nào trong cổ họng và ngực Đường Diệc không ngứa.

Không thể gãi đến được, ngứa không chịu nổi.

Quả thật đang ở bên ngoài.

Nếu làm chuyện gì quá đáng với tiểu Bồ Tát ở đây, tiểu Bồ Tát da mặt mỏng, chắc chắn sẽ lơ hắn một thời gian dài.

Đường Diệc thuyết phục chính mình mãi mới kìm nén được cảm xúc đang rục rịch ngóc đầu dậy.

Hắn đưa tay ra ôm tiểu Bồ Tát vẫn còn muốn kháng cự vào trong l*иg ngực, siết chặt, mặc kệ cô giãy giụa. Sau đó hắn cúi người xuống, hơi thở phả vào giữa mái tóc dài buông xõa xuống của cô và chiếc lỗ tai xinh xắn ửng đỏ.

Đường Diệc há miệng ra.

Còn chưa kịp làm gì cả, thậm chí còn chưa nói được chữ nào, hắn đã cảm nhận được cơ thể mềm mại mảnh khảnh trong l*иg ngực run nhè nhẹ lên.

Đường Diệc dừng lại, rũ mắt, vừa bực vừa buồn cười đè lên người cô: “Anh ôm một cái thôi,” giọng hắn cực kỳ khàn, “Không ăn thịt em đâu.”

Lúc cơ thể hai người sắp kề sát vào nhau, Lâm Thanh Nha nắm nắm tay, cúi đầu giấu đi khuôn mặt ửng hồng, không nói gì.

Sau một lúc lâu trầm mặc.

Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng tìm thấy giọng nói của mình, cô khẽ hỏi: “Công ty anh rất bận à?”

“Ừ.”

“Người kia nói hôm nay anh còn có một cuộc họp.”

“Đúng vậy.”

“Thế anh không quay về sao?”

“…Về,” Đường Diệc vừa tham lam ôm lấy vừa không cam lòng thở dài một hơi, “Anh bảo tài xế tới đón, trước đó để anh ôm thêm một lát.”

“…”

Lâm Thanh Nha im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng phản đối: “Bị người ta nhìn lâu lắm rồi kìa.”

“Mặc kệ bọn họ nhìn đi.”

“Như vậy, ảnh hưởng không tốt lắm.”

Đường Diệc cười đến nghẹt thở: “Em là tiểu Bồ Tát của thế kỷ trước hả, sao mà nhà họ Lâm lại dạy em bảo thủ thế này?”

Lâm Thanh Nha mím môi, định phản bác nhưng vẫn không nói gì.

Đường Diệc: “Em cảm thấy ảnh hưởng không tốt?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng anh vẫn muốn ôm em,” Đường Diệc cố tình dùng giọng tủi thân nói, “Làm sao bây giờ?”

Mặt Tiểu Bồ Tát kéo căng lại một lúc, “Vậy, ôm đến trước khi anh đi.”

“…”

Cách mái tóc dài mềm mại của cô, hơi thở trầm thấp bên tai khiến cho nụ cười run rẩy.

Đường Diệc hỏi: “Sao tiểu Bồ Tát dễ thuyết phục thế?”

Lâm Thanh Nha nhỏ giọng phản bác: “Em không có.”

Đường Diệc: “Chỉ đối với anh mới như vậy?”

Lâm Thanh Nha im lặng một lúc lâu, Đường Diệc cũng không trông mong cô sẽ trả lời, thế nhưng chợt cô khẽ đáp: “Ừm, em chỉ như vậy với một mình anh.”

Đường Diệc ngẩn ra.

Bàn tay nắm chặt của Lâm Thanh Nha chậm rãi mở ra, ôm lấy hắn: “Cho nên những gì Trâu Bội nói không đúng, anh rất tốt, không kém ai cả, ừ… Cùng lắm thì tính tình hơi xấu một tí thôi. Với lại, hút thuốc và uống rượu không tốt cho cơ thể, sau này em muốn từ từ sửa lại giúp anh…”

Giọng nói bên tai khe khẽ dịu dàng, Đường Diệc nghe mà cứ như nằm mơ.

Mấy năm nay, đêm nằm mơ cũng là mơ thấy ác mộng. Hắn luôn nghe thấy cô nói chuyện với hắn một cách dịu dàng như vậy, là tiểu Bồ Tát mềm lòng nhất trong trí nhớ thời niên thiếu của hắn.

Hắn nghĩ rằng cô sẽ không trở lại nữa, tiểu Bồ Tát của hắn.

Đường Diệc nhắm mắt lại, áp chế giọng nói run rẩy: “Được, em giúp anh sửa.”

“Anh sao thế?” Lâm Thanh Nha lại cảm nhận thấy, cô sửng sốt định rời khỏi l*иg ngực hắn, chỉ là còn chưa nhấc thân trên lên đã bị hắn ôm trở lại.

“Anh biết tiểu Bồ Tát mềm lòng, lúc nào cũng đồng cảm với anh. Anh đã biết ngay khi nhìn thấy em ở bên giếng cổ ngày hôm đó.”

“Đường Diệc?” Lâm Thanh Nha có chút luống cuống.

“Vậy cứ việc đồng cảm với anh, chỉ cần em ở đây,” Đường Diệc ôm cô ngày càng chặt, giống như hận không thể hòa quyện vào nhau, “Anh không quan tâm bị coi là gì… Chỉ cần em ở đây là tốt rồi.”

Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng trở lại bình thường, cuống quýt nói: “Em không phải ——”

“Ong, ong ong.”

Đột nhiên tiếng di động rung cắt ngang lời Lâm Thanh Nha nói.

Cứng đờ vài giây, Đường Diệc buông Lâm Thanh Nha ra.

Lâm Thanh Nha lo lắng nhìn Đường Diệc, sau khi chần chừ cô vẫn lấy di động trong túi ra trước.

Trên màn hình là một dãy số lạ.

Lâm Thanh Nha bắt máy: “Xin chào.”

“Xin, xin hỏi cô là sư phụ Lâm đúng không ạ?” Một giọng nam lắp bắp vang lên trong điện thoại.

Lâm Thanh Nha thoáng giật mình: “Cậu là?”

“Tôi là Tưởng Hoằng, sinh viên đại học Bắc Thành, hôm nay cố vấn của bọn tôi có nói là sư phụ Lâm tới trường tìm tôi đúng không ạ?”

Lâm Thanh Nha bừng tỉnh, nhẹ nhàng nghiêng người đi: “Hóa ra là bạn học Tưởng Hoằng, chào cậu, tôi là người của đoàn Côn kịch Phương Cảnh…”

Lâm Thanh Nha nghiêng người ngồi dưới ánh mặt trời, hướng ra ngoài của kính sát đất. Dải lụa trắng mỏng cột lấy mái tóc dài buông thõng xuống, đung đưa nhè nhẹ ở sau lưng, mái tóc dài và đen nhánh tản ra.

Đường Diệc rũ mắt nhìn một lúc lâu, không nhịn được đưa tay xuống nhẹ nhàng vuốt ve đuôi tóc cô.

Mềm mại, mượt mà.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ thế này, hắn chợt nhớ đến cái đêm đen tối tám năm trước.

Trong con hẻm chật hẹp dơ bẩn sau quán bar, gạch đá đỏ lát đường bị nước mưa gột rửa chỉ còn lại rêu xanh, những chú kiến và các con côn trùng ẩn mình trong khe hở tối không nhìn thấy mặt trời, mong mỏi được nhìn trộm ánh mặt trời.

Đèn neon chất lượng kém nhấp nháy ở đầu hẻm đã bị hỏng vài cái, khiến cho màn đêm trở nên kỳ dị. Đứng trước đám thanh niên lưu manh, hắn bị Từ Viễn Kính ngậm thuốc lá, cười vừa bỉ ổi lại đê tiện chặn đường lại.

“Ơ, đây không phải anh Diệc ư, khuya vậy rồi mà còn ra ngoài, sao nỡ để người đẹp nhỏ phòng không gối chiếc thế ha ha?”

“Đừng giấu riêng chứ, nói cho mấy anh em biết với, người đẹp nhỏ bé ấy có mùi vị gì vậy? Nếu như để tôi đoán, chắc chắn là mùi vị thần tiên mà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia kìa, dáng người ấy đúng là báu vật đấy, chơi đùa…”

Đó là trận ẩu đả mà Đường Diệc đánh liều mạng nhất.

Người yếu thế là hắn; người chặn đường mọi người là hắn; người xuống tay ác nhất cũng là hắn; người cuối cùng đứng lẻ loi dưới ánh trăng ảm đạm quạnh quẽ chống lên tường, dù cho cả người đầy máu cũng phải từng bước từng bước ép Từ Viễn Kính vào con đường chết vẫn là hắn.

Hắn nhớ rõ mùi hương lẫn lộn đủ thứ mùi trong con hẻm nhỏ, mùi tanh tưởi bùn đất bốc lên do cơn mưa trước đó, tối tăm ẩm ướt. Gạch ở bờ tường nứt toác ra giống như đang há cái miệng đen kịt, nhìn hắn cười dữ tợn.

Từ Viễn Kính nằm trong vũng nước dơ bẩn lầy lội, vừa sợ vừa tuyệt vọng và căm hận nhìn hắn.

Bóng dáng chao đảo của cậu thiếu niên bị ánh đèn neon làm cho biến dạng, quỳ xuống.

Từ Viễn Kính sửng sốt, mở hàm răng dính máu ra, cười với giọng khàn đặc: “Không phải mày vẫn còn đánh tiếp được à!? Mày tiếp tục đi… Lại đây! Lại đây này!”

Hắn thở hổn hển mấy hơi, chuyển qua ho đến tim phổi quặn đau, hung hăng phun ra một búng nước bọt hòa với máu. Từ Viễn Kính cười một cách ghê tởm: “Tao nói cho mày biết, mày là thứ đồ chơi gì mà tranh với tao… Mày có cái gì tốt đâu, còn không phải là tới trước tao thôi sao? Nếu người cô ta quen biết trước là tao thì mẹ kiếp cô ta đã là người phụ nữ của tao rồi, lúc tao ngủ với cô ta mày cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn! Mẹ nó, tao ——”

Đột nhiên giọng nói khàn khàn kia im bặt.

Từ Viễn Kính hoảng sợ mở to mắt hết cỡ, nhìn thiếu niên chống tường chậm rãi đứng dậy.

Ngón tay thon dài bị rách da, máu đỏ loang lổ trên các ngón tay trắng nõn. Hắn thẳng thừng cầm lấy viên gạch vỡ, từng bước từng bước đi đến cuối con hẻm nhỏ.

Sau đó Từ Viễn Kính có nói điều gì đó, Đường Diệc đã quên rồi. Trong lý ức mơ hồ, có người làm trò hề nắm lấy ống quần của hắn cầu xin, còn có cả việc hắn giơ lên rồi đập viên gạch xuống.

Ánh trăng mờ ảo phản chiếu cái bóng của viên gạch khi đập xuống lên vách tường u ám, giống như lưỡi dao cong màu đen.

Lạnh lẽo thấu xương.

Trâu Bội nói sai rồi.

Không cần đợi đến ngày nào đó trong tương lai. Trong con hẻm nhỏ đêm đó, khi viên gạch dính đầy máu rơi xuống, hắn thật sự muốn gϊếŧ Từ Viễn Kính.

Hắn sống tạm bợ trong cống rãnh tối tăm không thấy ánh mặt trời, giống như lời Từ Viễn Kính nói, từ lâu trong xương cốt đã thối rữa giống như bọn họ nói.

Hắn có chết hay thối rữa cũng không có gì đáng tiếc, nhưng hắn phải mang rác rưởi đi cùng mới được.

Cô sạch sẽ như vậy. Không thể làm bẩn cô.

Sau đó…

Làm thế nào mà viên gạch kia bị lệch?

“—— Đường Diệc.”

“!”

Con ngươi đen láy run run.

Đột nhiên Đường Diệc ngước mắt lên.

Buổi trưa trong quán cà phê, ánh mặt trời ấm áp phủ lên khóe mắt, đuôi lông mày và đuôi tóc cô.

Cô ngẩng mặt nhìn hắn, đôi đồng tử màu trà trong veo.

Đường Diệc nhớ rồi.

Một giây trước khi viên gạch kia đập xuống, hắn nghe thấy ảo ảnh méo mó, rực rỡ khẽ gọi một câu với chất giọng trong trẻo.

【Dục Diệc.】

Giống như ánh bình minh ở phía chân trời, có người gọi hắn trở về trong tận cùng của đêm tối.

—————

Tác giả có lời muốn nói:

“Hắn đã từng dừng trước vách đá với khoảng cách một bước chân.”