Không ngờ mới vừa nhắc đến hắn, một giây sau hắn đã xuất hiện ở trước mặt, dì Đỗ vô cùng bất ngờ.
Dì Đỗ thấy người tới là người đàn ông quấn băng vải, hắn còn thân thiết đặt tay lên vai Lâm Thanh Nha ――
Các khớp ngón tay trắng nõn lạnh lẽo buông thõng lười biếng, lòng bàn tay như có như không chạm vào kim cài áo đá quý trên cổ áo bành tô của Lâm Thanh Nha.
Khó mà phân rõ cái nào mới giống tác phẩm nghệ thuật hơn.
Khó trách mấy cô y tá ở bàn tư vấn rất thích hắn.
Dì Đỗ thầm nghĩ trong lòng, trên mặt vẫn treo nụ cười: “Cô Lâm, cô trò chuyện với bạn cô đi, tôi qua kia bày đồ ăn cho mẹ cô.”
Lâm Thanh Nha bừng tỉnh, gật đầu: “Làm phiền dì.”
“Cô Lâm nói vậy là sao, đây là công việc của tôi mà.” Đối phương mỉm cười nhìn hai người, xoay người đi.
Dì Đỗ vừa đi, Lâm Thanh Nha lập tức cụp mắt xuống, giọng cũng khe khẽ: “Đây là phòng bệnh.”
Đường Diệc: “Cho nên?”
“…Anh Đường.”
Lâm Thanh Nha khẽ nhấc mắt lên, ánh mắt nhìn vào trước người cô, kim cài áo đá quý bị “Vật thay thế” đẩy đẩy đùa nghịch.
Sau vài giây suy nghĩ, Lâm Thanh Nha mới châm chước nói một câu không quá làm người khác tổn thương nhưng vẫn có thể dạy cho hắn biết nặng nhẹ: “Tự trọng.”
Đường Diệc nghe vậy mỉm cười.
Hắn không ngờ thế mà tiểu Quan Âm lại đanh khuôn mặt xinh đẹp tinh tế lại, nghiêm nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, nếu đổi lại là người khác hẳn đã mắng một trận to, còn cô lại kìm nén nói ra hai chữ này.
Sao mà dễ bảo dễ bắt nạt thế này.
Chỉ thiếu viết ở trên mặt là “Tôi không mắng đâu” “Anh cứ bắt nạt tùy thích”.
Lâm Thanh Nha thấy hắn cười mình mà không hiểu gì cả.
Đặc biệt khi người này kề gần, cách một lớp khẩu trang màu đen mỏng, giọng nói từ tính khàn khàn xuyên qua tai cô ――
“Tôi chưa bao giờ biết tự trọng cả, chi bằng tiểu Bồ Tát dạy tôi đi?”
Còn ngày càng kề sát.
“… Không dạy.”
Biết không được đợi đến lúc hắn tự trọng, tiểu Quan Âm tự bước sang bên cạnh, không cho hắn dựa.
Các ngón tay Đường Diệc trống rỗng.
Hắn rũ mắt nhìn lòng bàn tay trống không, hàng mi giống như rũ bỏ vẻ buồn bã. Nhưng chốc sau nụ cười phóng túng lại xuất hiện trên mặt hắn.
Đường Diệc bước lên trước, đặt túi đồ trong tay lên bàn, miệng túi mở ra, vài quả vải đỏ thẫm tươi ngon lăn ra ngoài.
Lâm Thanh Nha thoáng giật mình.
Lâm Phương Cảnh thích quả vải nhất.
Nhưng chuyện này rất ít người biết, sao anh biết được…
Dường như Đường Diệc phát hiện ánh mắt của cô, lười biếng uể oải giải thích nghi ngờ cho cô: “Dì tự nói.”
Lâm Thanh Nha càng giật mình hơn, “Bà ấy nói chuyện với anh?”
“…”
Lần này Đường Diệc không đáp, dứt khoát đi đến bên cửa sổ. Nắng trưa không quá gắt, Lâm Phương Cảnh đang ngồi trên xe lăn mơ màng sắp ngủ, dì Đỗ đang ở bên cạnh bày đồ ra ra bàn cho bà, bà chẳng buồn nhìn xem.
Đường Diệc dừng lại bên cạnh xe lăn, ngồi quỳ một chân xuống.
“Chào buổi trưa.”
Người phụ nữ trên xe lăn dừng lại một lúc lâu, chậm rãi quay đầu lại, “Tiểu… Diệc.”
Đường Diệc hơi bất ngờ, ngước lên, sau đó khẽ mỉm cười, đưa tay ra chỉnh lại chăn trên đầu gối cho người phụ nữ hết sức tự nhiên: “Hiếm khi dì còn nhớ, cháu tưởng là hơn một tuần rồi cháu không đến, chắc dì đã quên mất cháu.”
Người phụ nữ xúc động, “Chuyện, chuyện xưa.”
Đường Diệc dừng tay lại, mệt mỏi cụp mắt xuống: “Hôm nay không nói chuyện xưa.”
Người phụ nữ không nói gì nữa.
Đường Diệc không khỏi bật cười: “Dì và con gái dì đúng là tuyệt tình giống hệt nhau… Mặc dù không nói chuyện xưa nhưng cháu đã mang đồ đã hứa với dì đến.”
Hắn vừa nói vừa giơ tay lên, trong lòng bàn tay hắn là một quả vải đỏ tươi.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của Lâm Phương Cảnh bị thu hút nhìn sang, dường như bà muốn lấy quả vải nhưng Đường Diệc lại đứng dậy, ném quả vải lên bàn thức ăn dì Đỗ mới bày xong.
Hắn dựa vào vào tường, dáng vẻ lười nhác, không đứng đắn nói: “Cơm nước xong mới được ăn.”
Dì Đỗ ở bên cạnh nghe vậy, bật cười: “Cô Lâm, bạn của cô đúng là có khiếu làm nghề bọn tôi.”
“…”
Lâm Thanh Nha bị cảnh tượng trước đó làm cho thất thần, khó khăn lắm mới ngoái đầu lại, cô có chút lo lắng sợ Đường Diệc nghe thấy lời này sẽ không vui. Nhưng khi cô nhìn sang thì hình như người nọ không nghe thấy, đang dựa vào bên cửa sổ bên, cúi người nói gì đó với Lâm Phương Cảnh.
Ánh nắng chiếu lên dáng người cao gầy của hắn, một nửa ngoài sáng, một nửa trong tối.
Tuy vẫn còn mang khẩu trang nhưng điều đó không hề che được vẻ đẹp trai trong sáng trên nửa gương mặt anh, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Nha nhìn thấy anh đối xử với người lớn như vậy…
Như hai người khác nhau.
Bất cứ ai biết được thân phận “Đường điên” của anh đều sẽ bị dọa cho hãi hùng.
“Có điều mấy quả vải này,” dì Đỗ cầm lấy quả vải bị Đường Diệc ném lên bàn, “Mùa này ở đâu cũng không mua được quả vải, cậu Đường mua ở đâu thế?”
Đường Diệc không ngẩng lên, “Của nhà bạn.”
“Ôi chà, hàng tự trồng à, hiếm lắm đấy.”
“…”
Quả vải trong tay dì Đỗ vô cùng quý giá được tiến sĩ nông học dùng rất nhiều dung dịch dinh dưỡng trồng ra và đặc biệt gửi đợt quả đầu tiên đến, Đường Diệc rũ mắt, lười giải thích.
Bữa cơm trưa này, cuối cùng lại là Đường Diệc dỗ Lâm Phương Cảnh ăn.
“Bữa trưa nay bà Lâm ăn nhiều hơn bình thường nhiều lắm,” dì Đỗ cười thoải mái, “Nếu người bạn này của cô Lâm có thể thường xuyên đến đây, tôi thấy tôi sắp thất nghiệp đến nơi rồi.”
Lâm Thanh Nha đang giúp dì Đỗ dọn bàn ăn, nghe vậy khẽ nói: “Anh ấy bận.”
“Người trẻ tuổi mà, bận cũng tốt.”
“…”
Tuần trước Lâm Thanh Nha vừa mới nghe Bạch Tư Tư nói rằng trong mười ngày đầu của tháng tập đoàn Thành Thang sẽ phải công bố báo báo cáo thường niên của năm ngoái, trên dưới đều bận rộn, bên Hướng Hoa Tụng không dám đến cửa làm phiền về chuyện mảnh đất của đoàn kịch và chuyện đầu trong lúc rối rắm này.
Vả lại không biết cô nghe từ đâu rằng, từ đầu năm đến nay, hơn phân thời gian Đường Diệc đều ở công ty hoặc là khách sạn bên cạnh công ty, bận đến không có thời gian về nhà.
Có điều thật ra cô thà kéo thêm thời gian còn hơn để hắn tới “Làm phiền” cô.
“Cậu Đường làm nghề gì thế?” Dì Đỗ dọn dẹp ở bên kia, thuận miệng hỏi.
Lâm Thanh Nha dừng lại, ngước mắt lên nhìn.
Người nọ đang ở bên cửa sổ cũng ngẩng lên, ánh sáng chiếu lên lưng hắn, đôi con ngươi vừa đen vừa sâu thẳm thoáng nhìn qua cô rồi lại cụp xuống, cười phóng túng đáp: “Làm việc ở công ty.”
“Hẳn công ty của cậu Đường rất tự do, đang trong giờ làm việc ban ngày cũng có thể ra ngoài. Đâu giống như mấy cô con gái tôi, làm cả một tuần còn không được nghỉ quá hai ngày.”
“Vâng,” Đường Diệc qua loa đáp, “Phúc lợi rất tốt.”
“Đó chắc là công ty lớn, cậu Đường có thể làm việc ở đó hẳn rất xuất sắc,” dì Đỗ nói xong thở dài, “Người trẻ tuổi ưu tú như cô Lâm và cậu Đường sớm đã có đối tượng, đâu giống con gái thôi, ôi trời ạ, không biết khi nào mới có đối tượng kết hôn…”
Lâm Thanh Nha nghe thấy dì Đỗ nhắc đến chuyện này, trong lòng cô lóe lên, cô nhìn về phía cửa sổ đầy lo lắng.
Đúng như cô đoán, dì Đỗ còn chưa nói xong, ánh mắt lạnh như băng kia đã nhìn sang cô. Vỏ bọc lười biếng vô hại của người nọ suốt cả một buổi trưa vẫn chưa bị phá vỡ, có điều đã lung lay sắp đổ, chỉ còn sót lại một chút lý trí cuối cùng.
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ nhìn lại hắn.
Đôi mắt của Đường Diệc vừa đen lại sâu hun hút, sau một lúc lâu nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng dưới lớp khẩu trang cong lên, hắn nhìn cô với ánh mắt trào phúng mỉa mai: “Có ích gì, dù có tốt đến đâu cũng sẽ bị vứt bỏ thôi.”
Bàn tay đang lau chùi của dì Đỗ dừng lại, mờ mịt ngẩng đầu lên: “Hả?”
Lâm Thanh Nha cụp mắt xuống: “Dì Đỗ.”
“Vâng, cô Lâm?” Dì Đỗ đứng dậy, bị kéo sự chú ý đi.
Lâm Thanh Nha: “Chiều nay cháu phải đến nhà bà ngoại, hôm nay cháu về trước.”
“Vâng, cô cứ bận việc của cô đi. Bên này của bà Lâm cứ giao cho tôi là được.”
“Cảm ơn dì.”
“Ôi trời, cô lại khách sáo nữa rồi, điều này là đương nhiên mà.”
Sau khi gật đầu Lâm Thanh Nha ngẩng lên, đôi đồng tử màu trà lặng lẽ nhìn về phía người nọ ở bên cửa sổ.
Hắn lười biếng dựa vào tường, rũ mắt, mái tóc xoăn đen ôm sát thái dương, chiếc cằm vừa đẹp vừa sắc bén khẽ nhếch lên.
Vừa giống cười lại như mỉa mai, hắn chỉ đứng im nhìn cô chằm chằm, không nói gì cả.
Thật ra, Tiểu Diệc không quá khó ở chung với hắn.
Lâm Thanh Nha thở dài trong lòng.
“Đi chứ?”
“Không đi.” Người nọ dừng lại, hừ ra một tiếng cười cợt nhả, “Cô cầu xin tôi đi.”
“…”
“?”
Dì Đỗ nghe mà mặt đầy bối rối.
Ánh mắt Lâm Thanh Nha có chút khó chịu, đôi con ngươi màu trà trong veo trần ngập ánh chiều tà, làn da cô sáng như ngọc lưu ly hoặc là đồ sứ.
Cô nhìn đôi mắt ngày càng đen và sâu của Đường Diệc.
Giằng co vài giây.
Cuối cùng tiểu Quan Âm đành phải rũ mắt thỏa hiệp trong gian phòng có cả Lâm Phương Cảnh và dì Đỗ. Giọng cô rất khẽ, hiếm khi mất tự nhiên thế này.
“Đi cùng nhau… Được không?”
“――”
Bỗng nhiên bờ lưng bị ánh nắng chiếu vào của người nào đó cứng đờ.
Tự làm tự chịu.
Đường Diệc nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nha đang gục đầu xuống, một lúc lâu sau mới chậm rãi đứng thẳng người lên khỏi cửa sổ, tay đút trong túi quần siết chặt.
Hắn bước tới, dừng lại trước mặt cô.
Giọng nói yếu ớt phát ra từ chiếc cổ ửng hồng của cô.
Nghe thấy Đường Diệc đi tới, Lâm Thanh Nha xoay người định đi trước, nhưng cô vừa mới bước đi đã bị người nọ giữ chặt lại. Lực nắm cổ tay cô mạnh đến đáng sợ.
Lâm Thanh Nha khó hiểu quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen láy của người nọ.
“Nếu cô cứ tiếp tục nói chuyện với tôi như thế này…”
Đường Diệc nói được một nửa thì dừng lại, chốc sau hắn cười rộ lên.
“Bỏ đi.”
“?”
Bàn tay nắm chặt cô buông ra.
Đường Diệc đút tay vào túi trở lại, xoay người đi ra ngoài.
Ngay khi quay lưng lại hắn cụp mi xuống.
Dương như đôi mắt đen ướŧ áŧ lóe lên tia sáng nhạt.
Thật ra hắn muốn nói rằng.
Nếu cô tiếp tục nói chuyện với tôi như thế này…
Dù có bảo tôi cầm dao mổ ngực ra, đưa trái tim cho cô, tôi cũng cam lòng.
Nhưng Đường Diệc sợ làm cô sợ.
Cho nên bỏ qua đi.
Lâm Thanh Nha khó hiểu nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, sau một lúc suy nghĩ mãi không có kết quả, cô không tiếp tục làm khó mình nữa, thay vào đó cô tạm biệt Lâm Phương Cảnh và dì Đỗ.
Lâm Thanh Nha ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại. Vừa đi qua chỗ ngoặt ngoài phòng bệnh, cô dừng bước lại, ngước mắt lên.
Ở ngay bên cạnh bàn tư vấn của y tá cách đó không xa, bóng lưng cao gầy bị cản lại bên cạnh cửa sổ.
Ba y tá trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đang vây quanh người nọ, ba người đều ngẩng mặt lên, kích động đến mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn người nọ như cất giấu sao trời.
Lâm Thanh Nha bước chậm lại.
Có lẽ bởi vì hôm nay Đường Diệc không phải là nhà tư bản máu lạnh lúc nào cũng mặc vest lúc trước, thay vào đó là một bộ quần áo thể thao màu xám, kiểu dáng rộng rãi mặc vào người hắn vừa thoải mái lại tôn dáng, lợi thế về vai rộng chân dài eo thon phô ra không sót thứ gì.
Hơn nữa, ở giữa khẩu trang đen và mái tóc xoăn là đôi mắt lộ vẻ trẻ trung sắc bén.
―― Nói là sinh viên cũng có người tin.
Lâm Thanh Nha rũ mắt, hàng mi dày cụp xuống, tạo thành bóng mờ trên mí mắt trắng như tuyết của cô.
【…Anh ấy chỉ bị ám ảnh bởi mày thôi, không phải yêu.】
【Có lẽ tình yêu sẽ không biến mất, thế nhưng vào một ngày nào đó sẽ tỉnh lại khỏi ảo giác mà thôi.】
【Trấn nhỏ này đã nhốt anh ấy quá lâu, anh ấy chỉ được ngắm nhìn bầu trời qua miệng giếng tròn, nhưng mình cũng nên biết rằng nơi đó không giữ được anh ấy, một ngày nào đó anh ấy sẽ tỉnh lại, sẽ rời đi, khi đó anh ấy sẽ hướng đến một thế giới mới nhiều màu sắc hơn, phong phú và nhiều thử thách hơn…】
【Quả thật mày đẹp đấy, giống như đồ sứ Giang Nam nung ra, trắng sáng, sạch sẽ, nhưng quá dễ vỡ; một ngày nào đó anh ấy sẽ chán chê màu trắng đơn giản, mày lại không cho anh ấy được màu sắc rực rỡ, anh ấy xứng đáng có được một thế giới tuyệt vời như vậy, không phải sao?】
Lâm Thanh Nha cúi đầu.
Hàng mi run rẩy.
… Đúng vậy.
Anh ấy là một thiếu niên tốt, anh ấy đáng có được thế giới như vậy.
“Nghĩ gì đấy?”
“――”
Lâm Thanh Nha cứng đờ, ngước mắt lên, không biết từ khi nào người nọ đã đứng trước mặt cô, đôi mày đẹp và sắc trên khẩu trang đen nhíu lại, không kiên nhẫn lại ngấm ngầm chịu đựng.
Phía sau bờ vai rộng của hắn, mấy cô y tá ghé vào nhau, nhìn qua phía bên này của bọn họ thì thầm với nhau.
“Nếu không phải có dì ở viện dưỡng lão này, tôi đã mắng chửi mấy người họ rồi.” Đường Diệc nhướng mày, mái tóc đen xoăn nhẹ xõa xuống thái dương bị hắn mất kiên nhẫn hất lên, đôi mắt đen lại ngập tràn ác ý, “Cho nên cô phải chịu trách nhiệm.”
“Chịu trách nhiệm cái gì…?”
Lâm Thanh Nha vẫn chưa hoàn hồn, hắn áp sát để cô trong lòng ngực mình, thân mật cúi xuống, mỉm cười nói bằng chất giọng khàn khàn bên tai cô: “Tôi nói với bọn họ rằng cô là bạn gái của tôi nhưng bọn họ không tin.”
Hơi nóng từ bờ ngực nóng bỏng cách một lớp quần áo thể thao mỏng khiến cho Lâm Thanh Nha ngây người ra.
Đường Diệc: “Cho nên…”
Tt
Lâm Thanh Nha: “?”
Đường Diệc kề gần cô, giọng trầm khàn: “Để tôi hôn một cái.”
Lâm Thanh Nha: “…?”
Lời này nói ra Lâm Thanh Nha chưa không kịp phòng ngừa.
Người nọ đã bất ngờ cúi người xuống, bóng hắn bao trùm lấy cô.
Lâm Thanh Nha vẫn chưa hoàn hồn, sợ tới mức cả người cứng đờ, cô vô thức giơ tay lên, đúng lúc hắn hôn xuống cách lớp khẩu trang mỏng màu đen.
Ngón tay trắng nõn nà của tiểu Quan Âm giống như gốc hành trắng trẻo, đầu ngón phiếm hồng, lại còn mềm mại đến mê người.
Đường Diệc hôn lên đầu ngón tay cô qua lớp khẩu trang.
Phía trên mép khẩu trang, đôi mắt đen như mực nheo lại.
Sau đó hắn không nhanh không chậm mυ'ŧ đầu ngón tay cô.
“!”
Tiểu Quan Âm giống như bị bỏng, cuống quít rút tay lại, cô giấu tay ra sau lưng. Khi cô ngẩng lên lại, đôi mắt trong veo đầy vẻ khó chịu, giống như hồ nước mùa xuân tĩnh lặng bị cánh hoa rơi xuống làm phiền.
Đường Diệc bị ánh mắt kia hút hồn đến ttrong lòng ngứa ngáy, không dám kề gần hơn, hắn dựa vào bên cửa sổ bên vui vẻ cười nói: “Bị điện giật à, sao phản ứng mạnh thế?”
Lâm Thanh Nha cau mày.
Đường Diệc: “Nói chuyện.”
“…”
Có lẽ vì không đành lòng thấy hắn “sa đọa” như thế, Lâm Thanh Nha lưỡng lự một lúc lâu, không biết mình có quá phận không, cuối cùng cô vẫn nói: “Dục Diệc, làm vậy không tốt lắm.”
“Tôi có gì không tốt.”
Lâm Thanh Nha nghiêm túc suy nghĩ vài giây: “Buông thả du͙© vọиɠ không tốt.”
Đường Diệc ngẩn ra, sau đó bật cười: “Tôi buông thả du͙© vọиɠ? Tiểu Bồ Tát có biết buông thả du͙© vọиɠ là gì không?”
“‘Kinh thư’ nói, du͙© vọиɠ phá hỏng chuẩn mực, buông thả đánh mất lễ nghi…”
Lời giải thích bình tĩnh của cô bị hắn cắt ngang: “Đó là cách nói trước kia, bây giờ không dùng vậy.”
“?”
Đường Diệc đặt tay trên bên cửa sổ, lười biếng gõ ngón tay lên mép cửa sổ, lòng bồn chồn khó kiềm chế, hắn ngước lên nhìn Lâm Thanh Nha, đi về phía cô.
Trên bầu trời bên ngoài cửa sổ sau lưng Đường Diệc, ánh mặt trời bị một đám mây đen lớn che khuất, bóng tối âm u phủ lên người hắn.
Lâm Thanh Nha sững sờ.
… Lại tới nữa.
Ánh mắt này giống như muốn hút cô vào.
Đường Diệc dừng lại trước mặt Lâm Thanh Nha, đứng cách cô nửa mét, đôi mắt đen như mực rũ xuống liếc nhìn cô: “Tiểu Bồ Tát thật sự cho rằng hôn ngón tay cô hai lần là buông thả du͙© vọиɠ?”
Lâm Thanh Nha do dự: “Không tính à?”
“Tính cái rắm.” Đường Diệc lười nhác cười nhạt.
Lâm Thanh Nha nhíu mày.
Lúc trước vất vả lắm cô mới giúp hắn sửa lại thói quen chửi bậy, sao lại…
“À, thiếu chút nữa tôi quên mất,” Đường Diệc bước lại gần cô thêm một bước, cười rộ lên bằng chất giọng khàn khàn, “Tiểu Bồ Tát của chúng ta vô cùng mẫn cảm, bị sờ eo một chút đã run rẫy rồi.”
“――”
Lâm Thanh Nha bị bắt nhớ lại chuyện ngày hôm ấy, gương mặt trắng như tuyết nhuộm một màu hồng nhạt.
Đôi mắt màu trà buồn bực nhìn hắn.
Càng thêm quyến rũ.
Đường Diệc chậm rãi cúi người, giơ tay kéo khẩu trang màu đen xuống, giọng khàn khàn không bị gì ngăn cản, “Nếu đó mà là buông thả du͙© vọиɠ…”
Ánh mắt hắn lưu luyến gần như tán tỉnh, ánh mắt lười nhác chậm rãi di chuyển qua môi cô, chóp mũi, đuôi mắt. Mỗi khi đi qua một chỗ mắt lại càng tối đen.
Cuối cùng ngừng ở mắt cô.
Người đàn ông đẹp trai mỉm cười ma mị, cúi người xuống.
“Sau này tôi muốn từng chút từng chút cắn xé quần áo cô, rồi lại chính miệng nếm thử eo cô thon thả cỡ nào… Thế thì đó gọi là gì?”