Mười năm sau.
Hoàng hôn buông xuống, sắc hồng lớt phớt bao phủ cả một vùng trời.
Ánh sáng sặc sỡ xuyên qua các ngọn cây, lặng lẽ chiếu lên một góc tường, như muốn hòa nhịp với giai điệu bên trong.
Một bóng dáng yểu điệu phản chiếu lên ô cửa kính.
Mũi chân của cô gái chĩa xuống đất, ngón tay mảnh khảnh như bông mai điểm xuyết trên nền tuyết lạnh lẽo, thay đổi nhiều dáng vẻ.
Dáng người uyển chuyển xoay tròn theo tiếng trống.
Khi tiếng nhạc kết thúc, cuối cùng tiếng trống cũng nhỏ dần, bóng dáng đong đưa của cô gái cũng dừng lại.
Cô cúi người ngồi trên mặt đất, an tĩnh và trơ trọi giống như chiếc thuyền nhỏ đi vào trong hồ sậy.
Thế giới như ngừng lại, chỉ còn nỗi cô đơn và buồn tẻ.
Khuôn mặt to bằng bàn tay của Thẩm Tinh Hòa không trang điểm, đôi mắt màu trà lóng lánh ánh nước, giống như cô gái trong bài hát đang rầu rĩ và âu sầu vì nhớ nhung chồng.
Phòng tập im lặng một lúc lâu.
Sau đó là những tiếng thì thầm không ngớt.
“Giỏi thật đấy, thảo nào được cô giáo giao thẳng vị trí múa chính, tôi có luyện tập mười năm nữa cũng không theo kịp cô ấy.”
Người đang nói là thành viên của đoàn múa, vào đoàn sớm hơn Thẩm Tinh Hòa vài năm, cũng coi như tiền bối trong đoàn.
Lần này họ cũng không vừa lòng với sự may mắn của Thẩm Tinh Hòa, nên ngay ngày đầu tiên đối phương đã yêu cầu so tài.
Nhưng đến khi Thẩm Tinh Hòa múa xong, phòng luyện tập im ắng như tờ, không ai dám hoài nghi về việc Thẩm Tinh Hòa được múa chính nữa.
“Vốn dĩ cô ấy rất giỏi mà.”
Ngay sau đó có người nói nhỏ: “Nếu không phải trước đó xảy ra tai nạn xe cộ, cô ấy đã trở thành người múa chính trong đoàn múa từ lâu rồi.”
“Tai nạn xe cộ á, đùa phải không? Điệu múa lúc nãy của cô ấy, chắc chắn không dành cho người từng bị thương ở chân đâu.”
Mọi người cười nói một lúc, sau đó chuyển sang đề tài khác.
Không ai để ý đến sự trầm mặc của cô gái vừa mới được nói đến
. . . . . .
“Thế nào, quen rồi chứ?”
Chịu trách nhiệm cho màn trình diễn lần này chính là cô giáo cũ của Thẩm Tinh Hòa – cô Phương Lâm.
Tất nhiên cô ấy không lo lắng về kỹ thuật múa của Thẩm Tinh Hòa, vì thế khi Thẩm Tinh Hòa vừa về nước, Phương Lâm đã lập tức mời cô gia nhập đoàn múa.
Điều đáng buồn duy nhất chính là ——
Phương Lâm chậm rãi đưa mắt nhìn đôi chân mảnh khảnh của Thẩm Tinh Hòa, trong đầu cô ấy thoáng qua hình ảnh cô gái vừa mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật năm đó.
Cô ấy hơi nhíu mày, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Hôm nay em nên luyện tập đến đây thôi, chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng...”
Thẩm Tinh Hòa cười cắt ngang lời: “Không sao đâu cô giáo Phương, em luyện tập thêm một lúc nữa rồi sẽ về ạ.”
Phương Lâm không khuyên được, đành dặn dò thêm vài câu, muốn Thẩm Tinh Hòa chú ý thời gian.
Vì Thẩm Tinh Hòa ở lại, những người khác trong phòng tập không dám buông lỏng.
Khi màn đêm đến, mọi người vẫn còn ở lại luyện tập với gương.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Thẩm Tinh Hòa vang lên.
“Tôi ra ngoài nhận điện thoại đây.”
Thẩm Tinh Hòa vừa mới vào đoàn múa từ tuần trước, cô không quá thân quen với những người khác, vì thế cô cũng chỉ báo một câu, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Không giống với vẻ nghiêm túc luyện tập lúc nãy, hai mắt Thẩm Tinh Hòa hơi sáng lên khi nhìn vào màn hình điện thoại.
Trong khoảnh khắc cuối cùng khi cánh cửa phòng tập được đóng lại, mọi người thoáng nhìn thấy nụ cười trên môi của Thẩm Tinh Hòa.
Tất cả đều thì thào.
“Tôi không nghe nhầm chứ, Tinh Hòa vừa mới gọi anh trai sao? Nhưng sao tôi lại cảm thấy như là bạn trai vậy.”
“Tôi cũng nghĩ là bạn trai, thảo nào cô giáo vừa mới khen mắt cô ấy rất có thần, Cô ấy múa không khác bản thân cô ấy nhỉ?”
“Được rồi, tôi chỉ thua múa chính một người bạn trai mà thôi.”
“Ha ha ha ha mơ đi gái, nhưng tôi lại không nghĩ đó là bạn trai, mấy ngày này Tinh Hòa đều một mình đến đây mà.”
“Thế có muốn cá cược không, người thua phải chịu bữa sáng mai!”
. . . . . .
“Cá thì cá thôi, ai sợ ai chứ!”
Mười giờ tối.
Trong một hội sở xa hoa tại Nam Thành.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở khắp nơi.
Trong đó còn xen lẫn những tiếng ồn ào và tiếng cười to nhỏ khác nhau.
Ở một góc, Lục Thời mặc áo sơmi đen, cổ áo hơi mở rộng làm lộ ra xương quan xanh đẹp đẽ.
Tay trái của anh vắt lên thành ghế sô pha, ánh mắt như nhuốm men say.
Lục Thời không có hứng thú với trò bài bạc của bọn Kỳ Dục, anh chỉ thích thú ngồi một bên, nghe nhóm người vui cười ầm ĩ.
Bữa tối nay là do Kỳ Dục tổ chức, còn gọi không ít ngôi sao nhỏ đến.
Ý định ban đầu là muốn kết bạn với Đường Tư Châu – cậu cả của nhà họ Đường vừa mới về nước.
Không ngờ đến bây giờ nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện.
Trái lại, một phòng oanh oanh yến yến này lại khiến người ta choáng váng đầu óc.
Lục Thời khẽ xoa xoa ấn đường, anh còn chưa kịp di chuyển, đột nhiên lại có một mùi nước hoa thoang thoảng nơi đầu mũi.
Người phụ nữ mặc váy ngắn cũn cỡn, lẳиɠ ɭơ đến khó tả.
Lục Thời dựa vào lưng ghế sô pha, bàn tay với những khớp xương rõ ràng khẽ cầm nghiêng ly rượu.
Còn chưa kịp rót rượu thì đã có người giành trước.
“Tổng giám đốc Lục à, uống rượu một mình buồn chán lắm đấy, để em uống cùng anh.”
Mùi nước hoa nồng nàn bao phủ Lục Thời, người phụ nữ nhõng nhẽo, “Bọn họ vừa mới cá cược kìa, tổng giám đốc Lục không chơi một ván sao?”
Nói xong, nửa người trên của người phụ nữ gần như ngả vào người Lục Thời.
Tiếc là cô ta chưa kịp chạm vào ngón tay của Lục Thời thì người đàn ông đã liếc nhìn cô ta.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua đã khiến cho người phụ nữ không dám nhúc nhích, nụ cười trên môi cứng đờ giữa không trung.
Cũng may, đúng lúc ấy có người kéo cô ta qua.
“Em để ý cậu ta làm gì, cậu ta chỉ là tên không hiểu phong tình mà thôi.”
Kỳ Dục biết rất rõ tính tình của thằng bạn đã mặc chung một cái quần cộc với anh ta từ nhỏ - Lục Thời.
“Tôi không cá cược với cậu ta đâu, cược mười đã thua chín rồi.”
Người phụ nữ tò mò, nhân tiện ngã vào lòng Kỳ Dục.
Cô ta để lại dấu son trên cổ của anh ta rồi cười khẽ: “Tổng giám đốc Lục giỏi như vậy sao?”
Kỳ Dục nhún vai.
“Tôi biết cậu ta hơn hai mươi năm, cũng chỉ thắng cậu ta được một lần, hình như lúc ấy Lục Thời đang ở Hải Thành. Cô em không biết đâu, lúc ấy cậu ta còn hứa hẹn với chúng tôi, chắc chắn trong một tháng sẽ khiến người...”
“... Sao cậu nói nhiều thế?”
Lục Thời bất ngờ lên tiếng.
Người đàn ông thản nhiên ngước mắt, đôi mắt sâu và đen láy ẩn hiện trong bóng tối, mờ mịt không rõ ràng.
Kỳ Dục biết điều ngậm miệng lại, cười cười với Lục Thời, rồi lại quay đầu tiếp tục đùa giỡn với người phụ nữ.
Cuối cùng bên tai cũng trở nên yên tĩnh.
Lục Thời cúi đầu, anh cụp mắt nên không thể nhìn thấy cảm xúc trong đấy.
... Hải Thành à.
Yết hầu khẽ di chuyển, Lục Thời ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch nửa ly rượu còn lại.
Vị rượu đỏ chua chua chảy xuống cổ họng.
Ký ức lại được gợi lên, như muốn kéo Lục Thời trở về một năm giữa hè đó.
. . . . . .
Ánh mặt trời như thiêu như đốt, tiếng ve vẫn huyên náo như trước.
Ngày đó, Kỳ Dục nhìn nhầm thời gian, khi Lục Thời về đến nhà đã là chiều ngày 17.
Sinh nhật của Thẩm Tinh Hòa đã qua từ lâu.
“Vội vàng làm gì, chắc chắn người vẫn còn đó, không chạy đi đâu được đâu.”
Suốt cả đường đi, Kỳ Dục vẫn cười toe toét, vui sướиɠ trên nỗi đau của người khác.
Lục Thời lại không cười nổi.
Điện thoại không nhận được tin nhắn mới, còn điện thoại của Thẩm Tinh Hòa vẫn luôn trong tình trạng máy bận.
Đột nhiên trong lòng Lục Thời có dự cảm xấu.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, những lời Kỳ Dục nói lại thành sự thật.
Thật sự không thấy Thẩm Tinh Hòa đâu cả.
Vẫn là căn nhà nhỏ ba tầng ấy, ánh nắng vẫn chiếu tầng tầng lớp lớp xuống trên mái hiên.
Ánh sáng chói lóa khiến hai mắt Lục Thời đau nhói.
Sân nhà họ Thẩm được khóa bởi một cái khóa sắt rất nặng.
Hoàn toàn ngăn Lục Thời ở lại bên ngoài.
Dự cảm xấu như được nghiệm chứng, Lục Thời kinh ngạc mở to mắt.
Hai tay cậu run rẩy, ánh mắt đảo quanh sân nhà họ Thẩm.
Những cây hoa hồng mà cậu và Thẩm Tinh Hòa trồng vẫn còn đó, bên cạnh còn có ổ chó mà Thẩm Tinh Hòa mua cho Bánh Bao.
Tiếng gió thổi qua sân.
Lục Thời bám vào cửa sắt, cứ liên tục lớn tiếng gọi tên Thẩm Tinh Hòa.
Rất ít khi cậu thất thố như vậy.
Lúc này, tất cả tự ái và thể diện của cậu thiếu niên hoàn toàn bị nghiền nát.
Chỉ còn lại tiếng gọi vang vọng thật lâu ở sân.
Tiếc là từ đầu đến cuối chỉ có một vùng nắng yên ả đáp lại cậu.
Không có ai trả lời.
Cuối cùng cái cửa sắt nặng nề ấy không bao giờ mở ra nữa, mãi mãi in sâu trong ký ức của Lục Thời.
Lục Thời ngơ ngác trở về nhà mình, nắng chiều lặng lẽ rọi chiếu sau lưng cậu.
Tay áo ngắn của cậu thiếu niên bị gió thổi phồng.
Đột nhiên, ánh mắt của Lục thời dừng lại trên hòm thư ở cổng.
Giờ đây, hòm thư vốn trống không lại đầy ắp.
Lục Thời nhận ra đó là bông linh lan nhỏ mà trước kia cậu tặng cho Thẩm Tinh Hòa, sau đó bị cô làm thành hoa khô.
Máy bay không người lái cũng ở trong đó.
Cùng với một vài thứ linh tinh lặt vặt.
Thẩm Tinh Hòa để lại tất cả mọi thứ liên quan đến Lục Thời.
Đầu óc cậu trống rỗng, tai ù đi.
Lục Thời không hề chớp mắt nhìn tất cả mọi thứ trước mặt.
Giống như đang nằm mơ.
Hôm qua Lục Thời uống rượu cả ngày, cậu không hề cảm thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ thì khác.
Lục Thời chưa bao giờ cảm thấy l*иg ngực đau nhói và sưng phồng như vậy.
Cậu lảo đảo bước, bước từng bước để kéo thân thể nặng nề của mình trở về.
Chẳng mấy chốc, cậu ngã xuống bậc thang.
Cả người không còn sức lực.
Đầu óc Lục Thời trống rỗng, mắt không thể tìm thấy điểm dừng.
Cậu cứ ngơ ngác, ngơ ngác ngồi bệt trên bậc thang.
Ánh nắng chiếu xuống đầu vai Lục Thời, nhưng cậu lại không thấy ấm áp chút nào.
Không nên như thế.
Lục Thời giống như một cái máy chiếu chiếu đi chiếu lại, không ngại khó khăn để tìm lại ý thức và tư tưởng của mình.
Thẩm Tinh Hòa là đối tượng của một cuộc cá cược giữa cậu và đám bạn.
Cậu không nên như vậy.
Toàn bộ không khí trong l*иg ngực như bị rút cạn, cậu thấy khó thở, động tác cũng chậm dần.
Lục Thời từ từ nhắm hai mắt lại.
Cậu nghĩ mình vẫn chưa tỉnh rượu.
Nhưng khi cậu lại mở mắt ra, vẫn chỉ có căn nhà nhỏ vắng vẻ kia lọt vào tầm mắt của cậu.
Không có Thẩm Tinh Hòa.
Nhắm mắt rồi lại mở mắt, vẫn không có Thẩm Tinh Hòa.
. . . . . .
Trước ngày Thẩm Tinh Hòa rời đi, khi ấy mẹ Lưu không có ở nhà, nên không biết chuyện này.
Lục Thời đành dựa vào camera trong nhà, mới biết được tin Thẩm Tinh Hòa chuyển nhà.
Camera chỉ có thể quay được một góc cửa.
Lục Thời thấy Thẩm Tinh Hòa ngồi trên xe lăn, cô gái mặc áo sơ mi trắng và váy, không khác với mọi ngày.
Thẩm Tinh Hòa nở một nụ cười mờ nhạt trên môi.
Cô hơi hơi cúi người, duỗi đầu ngón tay trêu đùa chó trắng nhỏ, trên môi vẫn giữ nụ cười bình thản và dịu dàng.
Bánh Bao ngẩng đầu nhỏ lên, dường như nó cảm nhận được điểu gì đó, cách cửa sân, nó duỗi chân nhỏ, níu chặt lấy đầu ngón út của Thẩm Tinh Hòa.
Không chịu buông ra một lúc nào.
Ánh mắt Thẩm Tinh Hòa dịu dàng, khuôn mặt mỉm cười, nhẹ nhàng gãi gãi cằm chó trắng nhỏ.
Mưa tí tách rơi, ánh mắt Lục Thời trở nên mơ hồ.
Qua camera, Lục Thời thấy Thẩm Tinh Hòa lặng lẽ mấp máy môi: “Em bảo trọng nhé.”
Không biết là cô đang tạm biệt chó con hay tạm biệt với bản thân.
Tiếc là cuối cùng Lục Thời vẫn không thể nuôi Bánh Bao thật tốt.
Sau ngày Thẩm Tinh Hòa rời đi, Bánh Bao đã chạy mất rồi.
Lục Thời tìm suốt ba ngày ba đêm nhưng vẫn không tìm thấy.
Đến lúc này, Lục Thời đã hoàn toàn đánh mất thứ duy nhất còn liên quan đến Thẩm Tinh Hòa.