Sau khi gửi tin nhắn thành công, Thẩm Tinh Hòa lại không thấy buồn ngủ chút nào.
Thẩm Tinh Hòa biết rõ giờ này Lục Thời không có khả năng trả lời lại nhưng cô vẫn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.
Cô không hề chớp mắt nhìn chằm chăm màn hình.
Là rung động, là vui sướиɠ, là mở cờ trong bụng(*).
(*) Tâm hoa nộ phóng - 心花怒放: cực kỳ vui sướиɠ.
Tim đập nhanh, còn ẩn chứa vài phần lo sợ bất an.
Sợ nhận được lời từ chối từ Lục Thời.
Một ít ánh trăng xuyên qua rèm cửa, nhẹ nhàng rơi xuống mu bàn tay của Thẩm Tinh Hòa.
Với ánh trăng ngay phía trên, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Tinh Hòa cũng chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng bừng.
Thẩm Tinh Hòa chầm chậm mở mắt, khi bắt gặp với ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ, cô lại chầm chậm nhắm mắt lại.
Đột nhiên, cô nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi đi ngủ.
Thẩm Tinh Hòa ngồi phắt dậy, đưa tay qua sờ soạng gối đầu.
Cho đến khi tìm được chiếc điện thoại quen thuộc vào trong tay, Thẩm Tinh Hòa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái mím môi, vô thức thở nhẹ một hơi, đưa ngón tay đến chỗ dấu vẫn tay.
Một vùng đen kịt.
Điện thoại không phản ứng lại.
“...?”
Thẩm Tinh Hòa đột nhiên trợn mắt, sau một giây ngừng hoạt động, cuối cùng đầu óc cũng trở lại như thường.
Cô vội vàng túm lấy cáp dữ liệu ở bên cạnh, kết nối với nguồn điện một lần nữa, cuối cùng màn hình cũng sáng lên.
Tin nhắn đầu tiên xuất hiện được gửi từ Lục Thời.
【 Lục Thời: Được. 】
Chỉ là một chữ rất đơn giản nhưng lại khiến Thẩm Tinh Hòa hết sức vui mừng.
Cô cầm điện thoại, ngả người ra giường, vùi đầu vào gối.
Một lúc sau, trong phòng truyền ra tiếng cười của cô gái.
Tiếng cười rất khẽ rất khẽ, là tiếng mừng thầm không thể kìm nén được trong miệng.
Căn phòng tràn ngập ánh nắng đã nhìn thấy tất cả.
. . . . . .
Thẩm Tinh Hòa đã ám chỉ rất nhiều lần rằng ngày mười sáu là ngày sinh nhật cô.
Tuy cô không nói rõ nhưng đôi mắt sáng bừng của cô gái nhỏ đã để lộ hết tất cả từ lâu.
Kỳ Dục vừa thức dậy thì nhận được điện thoại của Lục Thời.
Ban đầu cậu ta còn tưởng bạn tốt tìm mình để chuẩn bị login chơi vài ván game, ai ngờ lại nhận được một đáp án khác.
“Mày muốn tao... Đến nhà mày?”
“... Bây giờ sao?”
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ khiến người ta không mở mắt nổi.
Kỳ Dục chậm rãi ngồi dậy trên giường, đôi mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ, suýt chút nữa Kỳ Dục còn tưởng rằng mình vẫn chưa tỉnh.
“Không phải đâu anh trai, mày biết mẹ mày không thích tao rồi còn gì... Mày muốn nhờ tao lấy máy bay không người lái á?”
Khi nghe được “Máy bay không người lái”, Kỳ Dục lập tức bừng tỉnh, “Là thứ đồ mà trước kia mày định cầm đi dự thi á?”
Không ai hiểu được cái máy bay không người lái kia quan trong như thế nào với Lục Thời ngoài Kỳ Dục.
Đó là do Lục Thời dành nửa năm để tự mình thiết kế, vốn dĩ nó dùng để tham gia thi đấu.
Kết quả là trước cuộc thi một ngày, Lục Minh “không cẩn thận” đi vào phòng Lục Thời, rồi lại “không cẩn thận” làm rơi máy bay không người lái đang để trên bàn.
Sau khi Lục Thời biết được, cậu đánh em trai một trận ngay tại chỗ.
Kết quả là bị bố mẹ đưa tới Hải Thành.
Máy bay không người lái bị hỏng cũng được cậu để lại nhà.
Biết mẹ Lục không thích mình, Kỳ Dục cũng không thấy ngại, cậu ta quen đường đi đến phòng ngủ nhỏ, mở cửa phòng theo mật khẩu mà Lục Thời gửi cho.
Rồi sau đó, cậu ta cầm máy bay không người lái xuống nhà.
Lục Minh ở tầng một nhìn thấy thứ trong tay Kỳ Dục, cậu ta nhanh chóng chớp mắt vài lần.
Cậu ta đưa tay chặn đường Kỳ Dục, cậu nhóc mím môi, nhắc nhở.
“Đó là đồ của anh trai em.”
Kỳ Dục khinh thường nhìn.
Giả vờ giả vịt làm gì.
Thù mới lại thêm hận cũ, Kỳ Dục cười châm biếm, ngước mắt dò xét cậu ta.
“Mày cũng biết đây là đồ của Lục Thời, vậy sao mày lại chạm vào nó?”
Lục Minh ngượng ngùng: “Em, em không chạm.”
Kỳ Dục cười khẩy: “Vậy là do chân nó dài nên tự rơi từ trên bàn xuống à?”
Bầu không khí căng thẳng, Kỳ Dục chưa kịp chửi rủa, mẹ Lục đã đi vào từ vườn hoa.
Thấy con trai nhỏ bị bắt nạt, bà ta lập tức che chở phía sau.
Kỳ Dục cảm thấy không biết nên nói gì khi nghe thấy tiếng người phụ nữ khẽ an ủi ở sau lưng.
Cậu ta cầm máy bay không người lái rời đi không ngoảnh lại.
Sau khi ra ngoài, cậu ta còn không quên gọi điện cho Lục Thời để châm chọc.
“Sao mẹ mày lại bất công như vậy, nếu không phải vì Lục Minh, chắc chắn bây giờ mày đã được nhận thưởng rồi, giáo sư cũng nói mày không có vấn đề gì hết.”
Kỳ Dục vừa cảm thấy giận dữ bất bình, lại vừa cẩn thận đóng gói tất cả bộ phận rồi gửi cho Lục Thời.
Dù trước đó Lục Minh đã làm rơi, nhưng máy bay không người lái cơ bản vẫn còn tốt.
Chỉ có mấy vật linh tinh cần phải làm lại.
Tuy rằng không khó, nhưng vẫn mất một ít thời gian.
Lục Thời ngồi ở giữa phòng, tất cả các linh kiện tán loạn trên sàn gỗ.
Kỳ Dục vừa nhìn thấy các mảnh vỡ đầy trên đất kia là đau đầu.
Hơn nữa cậu ta lại tò mò.
“Sao đột nhiên mày lại nhớ đến nó?” Kỳ Dục bỗng nhiên nghĩ ra, “Hay là cuộc thi rời ngày rồi?”
“Đã chung kết rồi còn dời ngày à?”
Lục Thời cười khẩy.
Kỳ Dục tức giận ngậm miệng lại.
Cậu ta không biết cũng đúng, ban đầu cậu ta chẳng có hứng thú với máy bay không người lại.
Sau khi Lục Thời bỏ qua cuộc thi, Kỳ Dục lại càng không thể sát muối lên vết thương, cậu ta tự động không nhắc đến hai chữ “cuộc thi” khi nói chuyện.
Cậu ta thì thào, rồi tự lẩm bẩm nói: “Vậy mày sửa nó để làm gì?”
“Tặng cho người khác.”
Giọng nói thản nhiên của Lục Thời dừng ở bên tai.
Kỳ Dục vốn đang không tập trung, trong phút chốc, cậu ta trợn tròn hai mắt.
“Mày nói gì cơ, tặng cho người khác á?” Kỳ Dục ngạc nhiên, “Không phải là mày...”
Hai chữ “cục cưng” nghe hơi buồn nôn, sau khi mấp máy môi một lúc, cuối cùng Kỳ Dục vẫn yên lặng nuốt hai chữ này xuống.
Cậu ta đổi lời: “Không phải là trước đây mày coi nó như bảo bối à, sao đột nhiên lại... Tặng người khác? Mày bỏ được sao?”
“Không có gì.”
Cậu thiếu niên uể oải ngồi trên sàn nhà, hai tay chống ra sau, chân trái khẽ co lên, chỉ thờ ơ nói một câu.
“Cũng không để làm gì, thì cứ cho đi thôi, không còn phải nuối tiếc nữa.”
. . . . . .
Máy bay không người lái vẫn được đặt trong phòng Lục Thời.
Thẩm Tinh Hòa đi đứng không tiện, không thể đi lên.
Vì thế, Lục Thời rất yên tâm để máy bay không người lái ở trong phòng.
Không ngờ trong nhà lại có một tên phản bội.
Tuân thủ nguyên tắc ăn thịt bò khô nhà người ta thì phải trả tiền, Bánh Bao thở hổn hển.
Thẩm Tinh Hòa vừa bước vào sân nhà họ Lục, Bánh Bao lập tức ngậm lấy máy bay không người lái xuống tầng theo sau.
Nó bổ nhào vào lòng Thẩm Tinh Hòa rồi xum xoe nịnh bợ.
Lục Thời vừa mới sửa lại máy bay không người lái, sợ Thẩm Tinh Hòa phát hiện, cậu cũng chỉ bay thử trong phòng một lần.
Đột nhiên nhìn thấy Bánh Bao ngậm máy bay xuống lầu, Lục Thời gần như bùng nổ.
Bà nội Lục thương con chó nhỏ, bà cười rồi khuyên nhủ.
"Có sao đâu mà, dù sao cháu cũng định tặng Tinh Hòa, cứ coi như tặng trước đi.”
Thẩm Tinh Hòa thực sự không ngờ rằng, Lục Thời lại tặng cho cô một chiếc máy bay không người lái.
“Anh, anh tự thiết kế nó sao?”
Thẩm Tinh Hòa ôm máy bay không người lái, yêu thích đến mức không muốn buông tay.
Nhìn lướt qua thì thấy Lục Thời đang giận dỗi Bánh Bao, Thẩm Tinh Hòa khẽ nhướng mày.
Cô chầm chậm đẩy xe lăn đến bên cạnh Lục Thời.
“Anh ơi, cảm ơn món quà của anh.”
Lục Thời hừ nhẹ: “Vẫn chưa đến sinh nhật của em nữa.”
“Không sao cả.”
Giọng nói của Thẩm Tinh Hòa rất nhỏ nhẹ, còn mang theo ý cười, “Em thực sự rất thích.”
Dưới giàn nho, hai bóng người trùng vào một chỗ.
Thẩm Tinh Hòa chợt ghé sát vào người, “Hai ngày nữa, em cũng có quà muốn tặng cho anh.”
“Quà đáp lễ à?”
“Cứ coi... Là thế đi.”
.
Từ đầu năm, ông nội Lục đã lên kế hoạch cùng vợ đi du lịch ở Tây Bắc trong kỳ nghỉ hè.
Kế hoạch đã được vạch ra từ sớm, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Lục Thời .
Trong nhà còn có dì giúp việc, thật ra cũng không cần phải lo lắng quá, nếu không còn có thể bảo con trai mình đón người về.
Chu Lan nghe thế, bà lập tức mời người về nhà mình ở.
“Còn phiền dì giúp việc làm gì, để Tiểu Lục sang nhà tôi ở là được.”
Hai nhà chỉ cách nhau một bức tường, đi đi lại lại cũng tiện.
Ngoại trừ buổi tối phải ngủ, Lục Thời gần như ở nhà họ Thẩm toàn bộ thời gian còn lại.
Ngày hè nắng chói chang, Chu Lan làm thêm một món rau trộn, khiến cho khẩu vị của Lục Thời càng ngày càng tốt.
Thi thoảng, Chu Lan sẽ làm bánh bao nhân thịt bò.
Chu Lan vừa nhào bột, vừa nói với hai đứa nhỏ.
“Khi nào trời trở lạnh, bà nội sẽ làm sủi cảo thịt dê cho mấy đứa, món đó mới ngón.”
Vào đông chí những năm trước, Chu Lan thích nhất là nấu một nồi canh thịt dê nóng hổi, rồi tự làm sủi cảo thịt dê.
Ăn xong, cả thể xác và tinh thần đều trở nên ấm áp.
Nhược điểm duy nhất là, nó rất dễ bị nóng .
Chu Lan mặt mày hớn hở, sau khi nói xong bà mới nhớ ra, Lục Thời không học ở Hải Thành với Thẩm Tinh Hòa.
Đông chí cũng không cần phải trở lại.
Bà đành gượng cười, “Đông chí không về cũng không sao, nghỉ đông về cũng được, năm mới bà nội cũng làm sủi cảo thịt dê.”
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Thẩm Tinh Hòa rũ mắt, nghĩ đến khai giảng sẽ không có Lục Thời ở bên cạnh, cô bỗng thấy cô đơn.
“Anh ơi, nghỉ đông... Nghỉ đông anh sẽ về chứ?”
Vừa dứt lời, cô lại không cam lòng: “Không được, anh nhất định phải trở về đấy.”
Lục Thời khẽ nhướng mày: “Bá đạo thế sao?”
Chu Lan cầm một nồi bánh bao vào bếp.
Chưa đến một lát sau, trong phòng bếp vang lên tiếng xoong nồi bát đĩa, át đi âm thanh bên ngoài.
Bên chân có một con chó lông trắng nhỏ đang gật gù đắc ý.
Lục Thời khẽ ngước mắt, tia nắng nhỏ mang vầng sáng nhàn nhạt chiếu vào mắt cậu.
Cậu thiếu niên chống khuỷu tay lên bàn, nhìn thẳng vào Thẩm Tinh Hòa.
“Mãn Mãn à.”
“... Dạ?”
Không hiểu sao, Lục Thời lại thích thú nở nụ cười: “Anh chỉ nghe lời bạn gái của anh thôi.”
. . . . . .
Đáp án ngày đó kết thúc bằng việc Bánh Bao đột ngột nhảy lên bàn, làm cả người dính toàn bột mì.
Mặc dù không trả lời vấn đề của Lục Thời, nhưng tâm tình của Thẩm Tinh Hòa vẫn trên cả vui sướиɠ.
Số lần đến nhà thăm khám của bác sĩ tâm lý Mạnh Chiêu cũng đổi từ mỗi ngày một lần thành ba ngày một lần.
Lần gây đây nhất cô liên lạc với Mạnh Chiêu là đúng lúc Mạnh Chiêu đang ở sân bay.
“Anh đến đây đón một dì, là mẹ của Đường Tư Châu.”
Hôm nay Đường Tư Châu có việc, Mạnh Chiêu đành thay anh ấy đến sân bay đón Khương Nhược Yên.
Từ phía xa xa, anh ta thấy Khương Nhược yên đang đi về phía mình.
Người phụ nữ vẫn tao nhã như vậy, nhưng so với người cùng tuổi, thân thể Khương Nhược yên gầy yếu hơn khá nhiều.
“Lại làm phiền cháu rồi, Tiểu Mạnh.”
Khương Nhược Yên dịu dàng cười, quê bà ở Giang Nam, bà nói chuyện với giọng điệu đặc trưng của con gái Giang Nam, rất nhẹ nhàng mềm dịu.
Mạnh Chiêu cũng nhẹ giọng theo bản năng.
“Không có gì đâu ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi dì.”
Xe đón Khương Nhược Yên đã chờ ở ngoài sân bay từ sáng sớm, Mạnh Chiêu đón người lên xe.
Anh ta đang định gọi điện báo cho Đường Tư Châu, đột nhiên, anh ta lại nghe thấy giọng nói của Khương Nhược Yên vang lên.
“Tiểu Mạnh à, gần đây Tư Châu... Có phải hay đến bệnh viện hay không?”
Khương Nhược Yên vẫn cười rất nhiệt tình: “Cháu có biết vì sao không?”