Trước kia, bởi vì không nghĩ rằng sẽ nhận nuôi, nên Thẩm Tinh Hòa cũng không dám đặt tên cho bác mĩ nhỏ.
Đến tận bây giờ, chó con lông trắng thậm chí còn không có tên.
Mấy ngày nay ở bệnh viện được ăn uống no đủ, vết thương trên người chú chó nhỏ gần như đã khỏi.
Thẩm Tinh Hòa đánh giá viên kẹo đường lớn trong ngực, không dám đối diện với ánh mắt của Lục Thời.
Sau khi im lặng một lúc, cô chỉ khẽ gật đầu.
“Cậu đặt tên cho nó chưa?”
Hai người vẫn dùng điện thoại để trao đổi.
Lục Thời lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Vốn dĩ cậu đón vật nhỏ về nhà chỉ muốn làm Thẩm Tinh Hòa vui lòng, đương nhiên chuyện này sẽ để cho Thẩm Tinh Hòa hoàn thành.
Chó con lông trắng nhìn không hiểu tiếng Trung, cho rằng hai chủ nhân nhỏ đã quên mất mình rồi, nó vội vàng cúi đầu huých huých vào lòng Thẩm Tinh Hòa.
Ám chỉ rằng nó vẫn còn ở đây mà.
Viên kẹo đường nhỏ trong lòng cô rất ấm nóng.
Lúc nãy chó con lông trắng còn chạy quanh bãi cỏ, khiến cho bốn cái chân nhỏ trở nên bẩn thỉu.
Tất cả dấu chân đã in trên áo ngắn tay của Thẩm Tinh Hòa.
Lục Thời xách gáy vật nhỏ đi vào sân.
Thẩm Tinh Hòa theo sát phía sau.
Ngày thường, Lục Thời toàn đến tìm cô, rất ít khi Thẩm Tinh Hòa sang bên này.
Hơn nữa cô còn có xe lăn, cũng không tiện ra vào.
Vì thế cô đành đứng dưới giàn nho.
Ngày thường bà nội Lục hay chăm sóc vườn hoa, bởi vậy còn bố trí một bồn rửa tay ở vườn hoa.
Vừa lúc để cho chó con rửa chân.
“Đợi đến khi em khỏe lại, hãy đặt tên cho nó.” Lục Thời thản nhiên nói.
Đồng tử của Thẩm Tinh Hòa co lại.
Sau đó cô liên tục lắc đầu.
Chính cô cũng không biết khi nào bản thân mới có thể khỏe lại.
Đối với chuyện này, Lục Thời không bao giờ nghe lời Thẩm Tinh Hòa, cậu cứ khăng khăng với ý nghĩ của mình, làm theo ý mình.
Thậm chí cuối cùng cậu còn muốn đùn đẩy lên người bác mĩ nhỏ.
“Không tin thì cậu hỏi nó đi, tên nó để cậu đặt hay tôi đặt?”
Thẩm Tinh Hòa chần chừ mãi, cuối cùng cô chậm chạp đưa điện thoại đi động của mình qua.
“Tôi có thể đánh chữ.”
“...” Hiếm khi Lục Thời cố chấp như vậy, không cho cơ hội thương lượng.
“Nó nhìn không hiểu tiếng Trung.”
Thẩm Tinh Hòa: “...”
Chẳng lẽ nói tiếng Trung thì chó con có thể nghe hiểu sao?
. . . . . .
Khi bác sĩ Mạnh đến nhà một lần nữa, anh ta bất ngờ phát hiện Thẩm Tinh Hòa phối hợp hơn rất nhiều.
Cô gái không còn ngồi yên nghe mình nói chuyện phiếm nữa, thậm chí cô còn hỏi về những trường hợp tương tự.
“Trước đây có người nào giống em không?”
Bác sĩ Mạnh nhìn chữ viết xinh đẹp của cô gái trên tờ giấy trắng, gật đầu: “Rất nhiều.”
Thẩm Tinh Hòa muốn nói lại thôi: “Sau này bọn họ... có khỏe lại chứ?”
Bác sĩ Mạnh mỉm cười đáp lại: “Tất nhiên rồi, chỉ là thời gian ngắn hay dài mà thôi.”
Thẩm Tinh Hòa chậm rãi thở dài.
Cuối cùng người bệnh cũng phối hợp, bác sĩ Mạnh cũng không còn chỉ nói chuyện phiếm với Thẩm Tinh Hòa như trước nữa.
Nhưng mỗi lần đến đây, anh ta vẫn mang cho Thẩm Tinh Hòa một ít đồ ăn vặt.
Ban đầu Thẩm Tinh Hòa còn cho rằng Mạnh Chiêu làm thế vì muốn để cô thả lỏng, sau này mới biết, hóa ra là do Mạnh Chiêu tham ăn.
Mang thêm cho cô một phần cũng chỉ vì thấy xấu hổ khi ăn mảnh.
Thẩm Tinh Hòa: “...”
Mạnh Chiêu quen tay bóc cho mình một viên kẹo rồi cho vào miệng.
“Thật ra, trước kia anh cũng không thích ăn kẹo đâu, tất cả là vì bạn ngồi cùng bàn của anh.”
“Trước kia, mỗi khi đến trường cậu ta đều mang theo kẹo, nhưng lại không ăn, để không lãng phí, anh chỉ có thể ăn nó thay cậu ta.”
Mạnh Chiêu giải thích một cách hùng hồn.
Thẩm Tinh Hòa đáp lại trên giấy: “Là bạn đại học sao?”
“Trung học, lúc ấy trong lớp chỉ có hai người bọn anh là du học sinh Trung Quốc, vì thế quan hệ không tồi.”
Cuộc sống du học của Mạnh Chiêu đối với Thẩm Tinh Hòa mà nói, vừa xa lạ vừa hiếu kỳ, hơn nữa còn có... khao khát.
Dù sao trước kia, mẹ Thẩm cũng muốn cho Thẩm Tinh Hòa đi du học ở nước ngoài.
Mạnh Chiêu nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Tinh Hòa: “Nếu em hứng thú, có thể sang đó học tập, hoặc học nghiên cứu sinh cũng được.”
Thẩm Tinh Hòa cười nhạt không nói gì.
Chỉ riêng tiền thuốc mem của cô đã cao ngất ngưởng rồi, sẽ không có khả năng xuất ngoại đâu.
Sự cô đơn hiện rõ trên gương mặt của cô gái nhỏ.
Cô ngồi ngay ngắn trên xe lăn, hai tay nghiêm túc đặt trên đầu gối.
Cô gái rũ mắt, vụn sáng rơi trên hàng mi cô, tạo ra một quầng sáng mờ nhạt.
“Còn nhỏ thì đừng nghĩ quá nhiều.”
Mạnh Chiêu giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Tinh Hòa.
“Không ai biết được tương lai bạn sẽ ở nơi nào, bởi vì tương lai của bạn có thể là vô tận.”
Mạnh Chiêu nở nụ cười, “Những lời này cũng là do bạn cùng bàn của anh nói. Tặng cho em đấy, không cần cảm ơn đâu.”
. . . . . .
Mạnh Chiêu thường đến đây vào buổi chiều.
Trong quá trình tư vấn, anh ta đều tắt chuông điện thoại, nên khi ra cửa mới phát hiện ra có hai cuộc gọi nhỡ.
“Lạ nhỉ, thế mà cậu lại có thể gọi điện cho tôi sao?”
Không còn gánh vác trọng trách bác sĩ, Mạnh Chiêu cũng bớt đứng đắn hơn, vẻ cợt nhả của anh ta khác hoàn toàn với lúc trước.
“Lúc nãy tôi có mượn lời của cậu... Ừ, là một bệnh nhân của tôi, con bé còn nói rằng, nếu có cơ hội cũng muốn được làm quen với cậu.”
“Cuối tuần cậu về nước sao? Tôi đi đón cậu vậy, dù sao bà ngoại tôi lâu rồi chưa được gặp cậu...”
Mạnh Chiêu càng lúc càng đi xa, lúc đi qua ngõ nhỏ, anh ta gặp được một cậu thiếu niên đang dắt chó đi dạo.
Không nhiều người ở đây nuôi chó, hơn nữa còn là một con bác mĩ nhỏ.
Mạnh Chiêu từng nghe Thẩm Tinh Hòa nhắc qua.
Anh ta hơi nhướng mày, dễ dàng liên tưởng cậu thiếu niên với “Lục Thời” trong lời nói của Thẩm Tinh Hòa.
Cũng vì thế anh ta quay đầu lại nhìn Lục Thời.
“Mạnh Chiêu, cậu có đang nghe không?”
“Đang nghe đang nghe đây, đặt khách sạn làm gì, ở luôn nhà tôi là được mà.”
. . . . . .
Bác mĩ nhỏ đã quen thuộc với cuộc sống hiện tại.
Trước tiên nó bị Lục Thời dắt đi dạo trong ngõ nhỏ một vòng, sau đó là chậm rãi chạy đến nhà Thẩm Tinh Hòa.
Đi theo cậu chủ nhỏ.
Có Thẩm Tinh Hòa ở đây, Lục Thời không thể để cho chó con chạy loạn xạ được.
Dây dắt chó đeo ở cần cổ, chó con lông trắng thong thả duỗi bốn cái chân nhỏ, rồi chạy quanh sân nhà họ Thẩm.
Không lâu sau, Chu Lan nghe thấy tiếng động, cầm thịt bò khô đi ra.
Ban đầu Chu Lan còn không đồng ý để Thẩm Tinh Hòa nuôi chó.
Rất nhiều người ở thế hệ trước đều cho rằng chó không sạch sẽ, dễ dàng sinh ra vi khuẩn.
Hơn nữa Thẩm Tinh Hòa còn ngồi xe lăn, Chu Lan lo lắng chó con nghịch ngợm, sẽ đυ.ng vào cháu gái nhỏ của mình.
Bác mĩ nhỏ hăng hái, bị hiểu lầm cũng không buồn, cứ vui vẻ chạy vòng quanh Chu Lan.
Dựa vào sức quyến rũ của bản thân, không quá hai ngày nó đã thành công thu phục được lòng của Chu Lan.
Mỗi lần nó đến đây, Chu Lan đều cho nó một ít thịt khô.
Chó con lông trắng ngốc nghếch ngồi chồm hổm trên mặt đất sủa gâu gâu, một lúc sau, miếng thịt bò khô trên mặt đất đã được rỉa sạch.
Chu Lan phủi phủi tay, không chịu nổi đôi mắt ướŧ áŧ tội nghiệp của chó con lông trắng, còn muốn vào nhà lấy tiếp cho nó.
Nhưng Lục Thời đã đưa tay ra ngăn lại.
“Bà nội, nó rất béo rồi, nếu nó ăn tiếp sẽ phải giảm cân mất.”
Dường như nó biết được Lục Thời đang trêu chọc mình, chó con lông trắng bất mãn gầm một tiếng.
Sau khi Thẩm Tinh Hòa thay quần áo rồi ra ngoài, cô tình cờ nhìn thấy chó con lông trắng mừng rỡ nhảy cẫng lên, lao nhanh về phía cô.
Tiếc là dây xích vẫn đang nằm trong tay Lục Thời.
Dây xích chó hạn chế phạm vi hoạt động của chó con lông trắng.
Chưa kịp chạy vài bước, Lục Thời đã túm lấy dây xích, chó con lông trắng đành dậm chân đứng yên tại chỗ.
Rồi nó ấm ức nhìn Lục Thời.
Đây vốn là thời gian đi dạo của Thẩm Tinh Hòa, bây giờ lại có thêm một con chó lông trắng.
Rẽ qua một ngõ nhỏ là đến công viện bị bỏ hoang mà trước kia họ từng đi qua.
Chó con lông trắng còn nhớ rõ nơi mình từng bị vứt bỏ, nên vẫn thấy sợ hãi.
Mỗi lần đi qua, nó đều quay đầu chạy về, không muốn đi đến gần đó.
“Cái tên nhát gan này...”
Lục Thời cười nhạo, nắm chặt dây xích chó.
Chó con lông trắng thử chạy đi, suýt chút nữa thì nó bị ngã chổng vó.
Nó không dám chạy loạn nữa, chỉ thành thật đi bên cạnh Lục Thời.
Giống như cô vợ nhỏ vậy.
Thẩm Tinh Hòa vẫn chưa nói được.
Lục Thời cũng không quan tâm, vẫn một mình nói hăng say.
Thẩm Tinh Hòa rất thích nghe Lục Thời kể về cuộc sống của mình.
Trường học của Lục Thời, bạn bè của Lục Thời...
“Sinh nhật năm nay của cậu qua rồi à?”
Thẩm Tinh Hòa chầm chậm viết từng chữ vào lòng bàn tay mình.
Lục Thời gật đầu: “Ừ.”
“Khi nào thì đến sinh nhật cậu?”
“Tôi...” Thẩm Tinh Hỏa mở miệng thì thào, im ắng tạo khẩu hình miệng.
Ánh nắng dần dần ngả về phía Tây, làm bóng đen kéo dài trên mặt đất.
Lục Thời vịn nhẹ vào xe lăn, ánh hoàng hôn đỏ cam phản chiếu trong đôi mắt cậu thiếu niên.
Hai tay Lục Thời nắm lấy tay vịn, không dám dùng sức, chỉ khẽ dựa vào.
Nụ cười vẫn còn nguyên.
“Chưa đến sinh nhật sao?” Lục Thời hơi đăm chiêu, “Vì thế cậu nhỏ tuổi hơn tôi đấy.”
Cậu thiếu niên cúi đầu bật cười, cũng không biết cậu cười vì cái gì.
“Trước đó tôi từng cược với nó.”
Lục Thời hướng cằm về chó con lông trắng đang ở bên chân, “Cược rằng khi cậu khỏe lại thì sẽ gọi nó trước hay tôi trước.”
Thẩm Tinh Hòa bất lực cười, không hiểu vì sao Lục Thời lại phân cao thấp với một con chó, còn đánh cược nhàm chán như vậy.
Cô lười biếng ngáp một cái, ánh sáng lặng lẽ rơi xuống bả vai cô, vô tình phủ thêm một lớp màu vàng.
Lục Thời vẫn còn đang nói chuyện.
“Nhưng cậu sẽ phải gọi tôi là gì đây? Tiểu Lục, bây giờ, nên là... Anh trai nhỉ?”
Dưới hoàng hôn, sự ranh mãnh trong mắt cậu thiếu niên vẫn còn đó.
Thẩm Tinh Hòa ngáp được một nửa, rồi cô gái nhanh chóng chớp mắt vài lần, sững sờ nhìn chằm chằm Lục Thời.
Đúng lúc hai người đang ở đầu đường, một người ngồi, còn một người ngồi chồm hổm.
Ánh nắng ngày càng đậm màu, trắng trợn chiếu xuống con đường lát đá xanh.
Dưới ánh chiều tà, bụi bặm khẽ bay loạn trong không khí, cuối cùng lại chậm rãi rơi trên mặt đất.
Không có tiếng động nào.
Trong tĩnh lặng, đôi môi của Thẩm Tinh Hòa khẽ mấp máy.
Rồi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nói hai chữ.
“... Anh ơi(*).”
(*) Cái này là “ca ca” nha mọi người.
Đây là lần đầu tiên Lục Thời nghe thấy giọng nói của Thẩm Tinh Hòa.
Kinh ngạc, hoang mang, mừng thầm, bất an.
Những cảm xúc khó hiểu đan xen trong lòng cậu.
Có lẽ vì đã lâu không nói chuyện, giọng của Thầm Tinh Hòa còn hơi khàn,
Dường như vẫn còn không lưu loát và sợ sệt.
Không thể tin được, Thẩm Tinh Hòa lẩm bẩm rồi đưa tay lên che cổ họng mình.
Trước kia Mạnh Chiêu đã từng nói, giọng nói của Thẩm Tinh Hòa chỉ tạm thời mất đi, một thời gian nữa sẽ có thể khôi phục như thường.
Khi ấy Thẩm Tinh Hòa còn nghĩ rằng Mạnh Chiêu đang an ủi cô thôi.
Ai ngờ niềm vui lại bất ngờ đến một cách mãnh liệt và ào ạt thế này.
“Anh ơi.”
Thẩm Tinh Hòa cúi đầu gọi một tiếng.
Khác với giọng nói khàn khàn lúc nãy, giờ đây cuối cùng giọng nói của cô cũng giống trước kia đến chín phần.
Sau những ngỡ ngàng và bất an lúc đầu, giờ chỉ còn lại ngạc nhiên và mừng rỡ.
Vốn dĩ Chu Lan đang chuẩn bị món thịt kho cà tím cho bữa tối.
Mấy ngày trước bà cụ mới mua một cái nồi chiên không dầu, hai ngày nay bà rất hứng thú, muốn thử hết những công thức trong sách.
Lúc trước, Chu Lan cũng dùng nồi chiên không dầu làm thị bò khô cho bác mĩ nhỏ ăn.
Bà cụ đeo kính lão, nghiên cứu công thức nấu ăn dưới ánh đèn.
Vì không chuẩn bị trước, khi nghe thấy tiếng “bà nội”quen thuộc, Chu Lan vô ý thức đáp lại.
Ba giây sau, bà sững sờ, rồi kinh ngạc quay đầu lại.
“... Tinh, Tinh Hòa?”
Niềm vui bất ngờ đến.
Chu Lan không thể tin được, trợn tròn mắt, chỉ biết thì thào mãi.
“Cháu vừa nói, nói cái gì? Bà nội không nghe rõ.”
Nói xong, Chu Lan rơm rớm nước mắt.
Từ sau khi gặp tai nạn đến này, Chu Lan phải chịu khá nhiều áp lực, nhưng bà không dám thể hiện rõ trước mặt Thẩm Tinh Hòa.
“Cháu gọi bà nội thêm lần nữa, được không?”
Chu Lan khóc không thành tiếng, đôi mắt đỏ lên.
“Xin lỗi bà nội...”
Cô chưa kịp nói xong, Chu Lan đã đưa tay ra.
Lòng bàn tay của bà cụ có một lớp chai dày, đó là dấu vết mà năm tháng đã để lại.
Chu Lan đưa tay ra, rồi cắt ngang lời nói của Thẩm Tinh Hòa.
Bà liên tục nói “tốt”.
“Về sau sẽ tốt thôi mà.”
Chu Lan đau lòng xoa xoa đầu Thẩm Tinh Hòa.
Một lát sau, bà vội vàng tìm điện thoại di động, gọi điện thoại cho Mạnh Chiêu.
“Bác sĩ Mạnh nói, ngày mai cậu ấy sẽ đến đây khám cho cháu.”
Cuối cùng Thẩm Tinh Hòa cũng có thể nói chuyện, Chu Lan rất vui, lại tò mò không biết Thẩm Tinh Hòa đã khôi phục như thế nào.
Thẩm Tinh Hòa lúng ta lúng túng: “Cháu không biết, thì... Tự dưng nói được ạ.”
Chu Lan đang chìm đắm trong niềm vui sướиɠ vì cuối cùng cháu gái cũng có thể nói nên bà không nghĩ nhiều, chỉ nói.
“Cháu vừa mới đi ra ngoài với Tiểu Lục đúng không?”
Mặt mày Chu Lan hớn hở, rồi bà lại thở phào nhẹ nhõm.
“Thật may khi mấy ngày này luôn có Tiểu Lục ở đây.”
Đúng vậy.
Thẩm Tinh Hòa khẽ vân vê đầu ngón tay, che giấu nụ cười đang lén lút xuất hiện trên môi.
Cô gái rũ mắt, lấy tay che miệng, rất sợ bị Chu Lan nghe thấy tiếng cười.
Chuyện tốt đẹp nhất mà Thẩm Tinh Hòa gặp được năm mười bốn tuổi chính là quen biết Lục Thời.
Chu Lan không phát hiện ra Thẩm Tinh Hòa đang mất tập trung, còn tự quyết.
“Còn ở bệnh viên kia nữa, nghe nói giữa tháng 8 sẽ có chuyên gia khoa chỉnh hình từ nước ngoài trở về, bà muốn để ông ta khám cho cháu...”
“Giữa tháng 8?”
Thẩm Tinh Hòa gõ chữ trên điện thoại theo thói quen, gõ xong cô mới nhớ bây giờ mình đã không cần công cụ hỗ trợ này nữa rồi.
Cô hắng giọng nói: “Ngày mấy tháng tám ạ?”
Chu Lan nhíu mày nhớ lại: “Hình như vào tầm ngày mười lăm.”
Bà cười cười: “Ngày là do bác sĩ sắp xếp, vừa khéo sinh nhật cháu vào ngày mười sáu, nếu có thể vào ngày sinh nhật cháu...”
“Có thể khám trước được không ạ?”
“... Khám trước ư?” Chu Lan thắc mắc.
“Hoặc khám sau cũng được ạ.” Thẩm Tinh Hòa chậm rãi nói, “Chỉ cần không phải ngày mười sáu là được ạ.”
Sau khi nghĩ ngợi một lúc, Chu Lan chợt nhận ra.
Có lẽ Thẩm Tinh Hòa sợ kết quả kiểm tra không tốt, không muốn nhận được tin tức đó trong ngày sinh nhật.
“Được rồi, bà nội sẽ nói chuyện với bác sĩ. Giọng nói của cháu vừa mới khôi phục, đứng nói quá nhiều, đi nghỉ ngơi trước đi.”
. . . . . .
Đêm nay, Chu Lan cười mãi.
Ở trong mắt Chu Lan, chuyện của Thẩm Tinh Hòa chính là chuyện quan trọng nhất.
Bà liên hệ ngay với bệnh viện.
“Phía bệnh viện nói, chuyên gia từ Bắc Mĩ chỉ có thể khám vào ngày mười sáu.”
Chu Lan xoa xoa đầu Thẩm Tinh Hòa, “Không sao đâu, bà nội sẽ đi với cháu. Chúng ta đi sớm về sớm, sau khi trở về bà nội sẽ làm bánh ga-tô cho cháu.”
Thẩm Tinh Hòa nặng nề gật đầu, nói vâng.
Cứ xem như về sớm là điều bất ngờ dành cho Lục Thời vậy.
Cành lá xào xạc trên đỉnh đầu, quấy nhiễu đến ánh trăng đang chiếu xuống.
Thẩm Tinh Hòa vẫn đắp tấm vải lông mỏng trên đùi, cô duỗi chân ra, mu bàn chân trắng nõn bị ánh trăng bao phủ.
Mũi chân cô chạm nhẹ trên đất.
Thẩm Tinh Hòa chậm rãi nhắm mắt lại, nhớ lại những động tác múa trước kia.
Nếu có thể múa thì tốt rồi.
Thẩm Tinh Hòa mở to mắt, ánh mắt trầm xuống.
Nếu có thể múa, cô có thể giống như người bình thường, sẽ không do dự mà đáp lại tình cảm của Lục Thời.