Editor: Tuế Tuế
Thẩm Tinh Hòa chạy trối chết.
Cảnh tượng cuối cùng cô nhớ, chính là Lục Thời đang kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.
Có lẽ là... Vì chưa từng nhìn thấy một người kỳ quái như thế.
Trước kia dù ở trước mặt nhiều người, Thẩm Tinh Hòa cũng có thể nhảy múa mà mặt không biến sắc, bây giờ cô thậm chí còn không muốn nhìn thấy một người ngoài nào.
Tim đập như nổi trống
Mãi cho đến khi trở về phòng mình, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, hơi thở của Thẩm Tinh Hòa mới dần dần khôi phục.
Trong tay trống không, mở lòng bàn tay ra cũng không có một vật gì.
Đột nhiên Thẩm Tinh Hòa kinh hãi.
Cô quên mang nguyên liệu nấu ăn về nhà rồi.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn ấm áp và dễ chịu rơi xuống mu bàn tay cô.
Nhịp tim khó khăn lắm mới hồi phục lại trở nên rối loạn.
Thẩm Tinh Hòa hơi nhíu mày.
Phân vân không biết có nên từ bỏ giữa chừng hay không.
Các ngón tay đặt trên đầu gối rụt lại, do đó váy cũng có thêm nhiều nếp nhăn.
Trong lúc chần chừ, đột nhiên, Thẩm Tinh Hòa nghe thấy những tiếng gõ cửa.
Bỗng nhiên tim đập dồn dập, như cảm nhận được điều gì đó, Thẩm Tinh Hòa lặng lẽ di chuyển đến trước cửa.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kêu cót két, thông qua kẽ hở nho nhỏ trên cửa, Thẩm Tinh Hòa lại nhìn thấy Lục Thời.
Vẫn là bộ đồ lúc nãy, nhưng mà giờ đây, cậu thiếu niên không còn cầm quạt hương bồ trong tay nữa mà cầm một chiếc túi mua sắm.
Đó là chiếc túi Thẩm Tinh Hòa vừa bỏ quên.
“Tiểu Lục, sao cháu lại đến đây?”
Chu Lan vẫn đang trông coi nồi đất, vừa nhìn thấy Lục Thời đến đây, bà vội vàng lau khô tay.
Bà tươi cười nhận lấy túi đồ nặng trên tay Lục Thời, rồi nghi ngờ nói, “Sao cháu lại mang đến, lúc nãy không phải là...”
“Hình như Mãn Mãn quên mất ạ.”
Cậu thiếu niên môi hồng răng trắng, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng nhạt, trên mặt cậu lộ vẻ ngập ngừng.
“Nhưng cũng có thể là do cháu khiến cậu ấy sợ.”
Tình trạng của Thẩm Tinh Hòa, Chu Lan hiểu rõ hơn ai hết.
Bác sĩ cũng đề nghị nên cho Thẩm Tinh Hòa tiếp xúc với người ngoài nhiều hơn, tốt nhất là với bạn cùng lứa tuổi.
Tiếc là trước kia mỗi ngày Thẩm Tinh Hòa đều dành hơn mười tám giờ trong phòng tập nhảy, bạn bè của cô được quen biết trong quá trình hợp tác luyện múa.
Sau khi gặp chuyện không may, Chu Lan hoàn toàn không muốn gợi lên những chuyện thương tâm với Thẩm Tinh Hòa.
Tất nhiên là, bà cũng không dám để cho Thẩm Tinh Hòa tiếp xúc với chuyện nhảy múa.
Ánh nắng vấn vương trên đỉnh đầu, những chú chim tước líu ríu hỗn loạn trên những ngọn cây.
Thẩm Tinh Hòa không giỏi náu mình, Chu Lan nhìn thoáng qua đã trông thấy cháu gái nhỏ đang trốn ở cửa.
Bà lặng lẽ giương khóe miệng: “Tiểu Lục, hay là tối nay cháu ăn cơm ở đây đi, đúng lúc hôm nay lão Lục đi leo núi, không về kịp để ăn cơm tối...”
Tiếng nói lải nhải nhanh chóng bị chặn lại sau cánh cửa.
Thẩm Tinh Hòa đóng cửa, lặng lẽ lùi về bên giường của mình.
. . . . . .
Thức ăn trong bệnh viện đều là cơm dành cho bệnh nhân, Chu Lan thương xót cháu gái nhỏ gầy đi nhiều vì thế mấy ngày nay bà tốn rất nhiều công sức để làm đồ ăn.
Bữa tối có sáu món ăn và một món canh làm chiếc bàn nho nhỏ trở nên đầy ắp.
Hải Thành ở gần biển, lúc nào cũng có hải sản tươi sống để ăn, vì thế hôm nay mẹ Lưu còn tiện thể mua về rất nhiều cua.
Mùi vị rất thơm ngon, chỉ là không dễ ăn.
Mười phút trôi qua, Thẩm Tinh Hòa vẫn còn đang nhìn chằm chằm con cua đầu tiên.
Nhưng thật ra khi đối diện với Lục Thời...
Thừa dịp đối phương không chú ý, Thẩm Tinh Hòa lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp Lục Thời, nhưng lại là lần đầu tiên quan sát cậu ở khoảng cách gần như vậy.
Vì biết Lục Thời đang tập trung sự chú ý trên con cua, cho nên Thẩm Tinh Hòa mới dám trắng trợn quan sát người ta.
Ánh sáng mờ nhạt bao phủ trên đỉnh đầu, đôi mắt của cậu thiếu niên ẩn trong ánh đèn, lúc sáng lúc tối.
Mười ngón tay của Lục Thời thon dài, khớp xương rõ ràng.
Lục Thời rất quen thuộc với việc ăn cua, không giống như những động tác khó khăn của Thẩm Tinh Hòa.
Một lúc sau, thịt cua đã được tách khỏi càng cua, cùng được đặt vào trong mai cua.
“Cậu có muốn ăn dấm cua không?”
Một câu nói bất ngờ đã phá vỡ sự im lặng trên bàn ăn.
Thẩm Tinh Hòa lắc lắc đầu theo bản năng.
Vừa lắc đầu, cô mới giật mình hiểu ra hành động rình coi của mình đã bị bại lộ từ lâu.
Vành tai cô lập tức đỏ bừng lên, cô lo lắng mím chặt môi.
Chiếc mai cua đầy ắp thịt cua bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Dù sao Lục Thời vẫn là khách, Chu Lan nở nụ cười, bảo cậu cứ tự nhiên ăn là được.
Bà vui mừng, cuối cùng Thẩm Tinh Hòa cũng có một người bạn rồi.
Xong bữa tối, bà còn giữ Lục Thời ở lại chơi một lúc.
“Bà nấu nước ô mai, cháu uống một chút rồi hẵng đi.”
“Một mình bà làm là được rồi, cháu không cần giúp bà đâu.”
Chu Lan tươi cười nhiệt tình, bà đưa Lục Thời tới phòng khách, rồi cao giọng dặn dò Thẩm Tinh Hòa.
“Mãn... Tinh Hòa, cháu chơi với Tiểu Lục một lúc nhé.”
Lời vừa đến bên miệng, Chu Lan lập tức sửa lại.
Bà sợ Thẩm Tinh Hòa nhớ lại những chuyện cũ đau lòng.
Đúng như dự đoán, không có ai đáp lại từ trong phòng khách, chỉ có đôi mắt Thẩm Tinh Hòa chậm rãi mở to.
Lẽ ra xe lăn đang muốn trở về phòng phải dừng lại giữa đường.
Vì sàn của căn phòng cũ được lát gỗ nên khi xe lăn đi qua, chỉ nghe thấy những tiếng động đảo qua đảo lại.
Máy ép trái cây trong phòng bếp vẫn còn đang hoạt động, gây ra tiếng động không nhỏ.
Ngược lại, phòng khách tĩnh lặng hơn rất nhiều.
Chiếc đèn nhỏ màu vàng cam ấm áp chiếu sáng một góc phòng khách, bỗng dưng làm không gian trở nên ôn hòa hơn.
Thẩm Tinh Hòa còn chưa nói được, cô gái vẫn mím chặt môi, trong mắt hiện ra sự bối rối.
Đây là lần đầu tiên cô ở một mình với người lạ trong một không gian kể từ khi cô gặp chuyện không may.
Sau khi im lặng một lúc, cuối cùng Thẩm Tinh Hòa cũng đưa chiếc điều khiển TV trên bàn trà cho cậu thiếu niên.
Sẽ rất bất lịch sự nếu vẫn giữ im lặng, hơn nữa vốn dĩ Thẩm Tinh Hòa không phải là người câm.
Thẩm Tinh Hòa buồn rầu nhíu mày, vân vê đầu ngón tay.
“Cổ họng cậu không thoải mái à?”
Thẩm Tinh Hòa chưa kịp tìm một lý do hợp lý để giải thích thì Lục Thời đã giúp cô tìm được bậc thang để xuống trước.
Thẩm Tinh Hòa ngẩn ra.
Giây lát sau, cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Không sao cả, mấy ngày nữa sẽ tốt thôi, trước kia tôi cũng như vậy.”
Không hề thắc mắc, cũng không hề thương hại.
Thái độ của Lục Thời vẫn bình thường giống như Thẩm Tinh Hòa chỉ bị cảm cúm thông thường mà thôi.
Lòng bàn tay đang nắm chặt của Thẩm Tinh Hòa chợt buông lỏng, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
So với việc bất hạnh gặp tai nạn xe cộ, Thẩm Tinh Hòa càng sợ hãi ánh mắt người khác nhìn mình hơn.
Thương hại và xót xa.
Tất nhiên, Lục Thời không thuộc những người này.
Thẩm Tinh Hòa cũng không để ý rằng, khóe môi của cô đang giương lên cao.
Giữa kỳ nghỉ hè, đài truyền hình vẫn đang phát 《 Thám tử lừng danh Conan 》.
Cả tuổi thơ ấu của Thẩm Tinh Hòa đều làm bạn với nhảy múa, cô hoàn toàn không biết gì về giải trí.
Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên cô được xem anime.
Cô gái vẫn không yên lòng ngồi co quắp trên xe lăn, nhưng sự bất an lần này lại bắt nguồn từ bà già trên TV.
Chiếc TV cũ kỹ thỉnh thoảng lại phát ra tiếng Nhật, không có phụ đề tiếng Trung, vì thế ban đầu Thẩm Tinh Hòa chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ cơ thể để phỏng đoán.
Tuy cách thức khá vụng về nhưng cũng tạm thời có hiệu quả, khi tình tiết của bộ phim phát triển, bỗng dưng Thẩm Tinh Hòa rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan(*).
(*) Tiến thoái lưỡng nan: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Không có bản dịch, không thể hiểu được tất cả các manh mối.
Cô khổ sở nhíu mày, đưa mắt nhìn thoáng qua Lục Thời đang nhìn chằm chằm TV, Thẩm Tinh Hòa lập tức cảm thấy hoài nghi.
Đây không phải lần đầu Thẩm Tinh Hòa nhìn lén, nhưng mà kỹ thuật vẫn không chuyên nghiệp.
Khuôn mặt mộc mạc và trắng nõn của cô gái chỉ lớn bằng một bàn tay, dưới ánh đèn lờ mờ đôi mắt màu nâu nhạt của cô gái sáng lên.
Có lẽ vì mới khỏi bệnh nặng nên môi của Thẩm Tinh Hòa hơi tái nhợt.
Lục Thời thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Cậu thiếu niên ngồi trên sô pha, chân dài vắt chéo, trông rất lười biếng thảnh thơi, giọng nói luôn không tập trung.
Giọng nói của cậu rất nhẹ, qua hai ba giây, Thẩm Tinh Hòa mới phát hiện ra đối phương đang phiên dịch cho mình.
Đột nhiên Thẩm Tinh Hòa giật mình nhìn chằm chằm vào mắt người đó, rồi cô nhanh chóng chớp mắt hai cái, đôi mắt màu nâu nhạt lộ ra sự ngạc nhiên, nhưng mà kinh ngạc vui mừng nhiều hơn.
Lục Thời cảm thấy vẫn bình thường, cậu quay đầu, nhếch môi mỉm cười: “Trước kia tôi từng học qua một ít tiếng Nhật, nhưng học không quá thành thạo.”
Nửa tiếng sau, người vừa nói là “học không quá thành thạo, lại hoàn toàn đảm nhiệm trách nhiệm phiên dịch.
Giọng nói của cậu thiếu niên du dương, réo rắt giống như nước chảy, lại còn trầm thấp dễ nghe.
Bất tri bất giác, tất cả sự chú ý của Thẩm Tinh Hòa đều tập trung trên người Lục Thời.
Hai mắt của cô gái trợn lên, cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cậu thiếu niên.
Ngoài cửa sổ, gió đêm luồn qua những ngọn cây, các cành lá xào xạc, giống như đang khẽ thì thầm.
Bóng cây lòa xòa phản chiếu trên cửa sổ, hòa cùng với tiếng TV, cuối cùng Thẩm Tinh Hòa cũng hiểu được chân tướng của vụ án.
Hiếm khi cô cảm thấy hào hứng, đôi mắt màu nâu nhạt lóe lên ánh sáng nhạt, thiếu chút nữa viết mấy chữ “Tiếp tục đi tiếp tục đi chứ” ở trên mặt.
Dù không nói rõ ràng nhưng Lục Thời lại hiểu rõ.
Khóe môi của cậu thiếu niên khẽ nhếch lên, cậu cố ý nói chậm lại.
“Sau đó...”
Thẩm Tinh Hòa nín thở.
“Sau đó bà già này chính là hung thủ, ban đầu bà ta chỉ là một hầu gái, vì tìm được kho báu nên đã gϊếŧ chết nữ chủ nhân và chiếm lấy tất cả.”
“Hơn nữa đó không phải là kho báu thật sự, mà là cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ!”
Lục Thời gần như nói nhanh hơn gấp ba lần tốc độ bình thường, cậu tiết lộ tập phim chỉ trong một hơi.
Nói xong, cậu nhanh chóng ngồi về sườn bên kia của sô pha, rất sợ sau khi Thẩm Tinh Hòa tiếp thu xong thì sẽ tính sổ.
Mới đầu quả thực Thẩm Tinh Hòa chăm chú nghe Lục Thời dịch, vì thế khi mất cảnh giác rồi nghe thấy đối phương tiết lộ tập phim, Thẩm Tinh Hòa vẫn còn ngẩn ngơ một lúc.
Đợi đến khi cô hoàn hồn thì đã muộn rồi.
Cổ họng không thể phát ra âm thanh, Thẩm Tinh Hòa đành thở phì phì cầm lấy cái gối ôm trên sô pha, ném về phía Lục Thời.
Đúng lúc ấy Chu Lan mang nước ô mai đi vào, nhìn thấy hai đứa trẻ đang đùa nghịch, khóe mắt bà dần dần đỏ hoe.
Đã rất lâu rồi bà chưa nhìn thấy một mặt tươi mới sống động như vậy của cháu gái nhỏ.
. . . . . .
Màn đêm buông xuống, tiếng côn trùng kêu vang quấy nhiễu đến ánh trăng trong ao.
Lục Thời tươi cười chào tạm biệt Chu Lan, giữa tiếng nói nhiệt tình của đối phương, cậu cầm lấy hai túi thịt bò khô.
Là do Chu Lan tự mình làm vào hôm trước.
Cầm miếng thịt bò khô nặng trĩu trong tay, Lục Thời theo dấu ánh trăng để về nhà.
Vừa quay người lại, bỗng dưng, cậu thoáng nhìn thấy một bóng đen ở phía sau Chu Lan.
Tưởng là cháu gái nhỏ có chuyện muốn nói với người bạn mới, Chu Lan cười tủm tỉm đi ra chỗ khác.
Màn đêm bao phủ, ánh trăng lờ mờ chiếu xuống sau lưng Lục Thời.
Hai đứa trẻ đối diện nhau, người đứng người ngồi.
Tiếng chuông điện thoại của Lục Thời phá vỡ sự trầm lặng, là bạn tốt Kỳ Dục mời gọi video.
Đoán được mục đích gọi video của Kỳ Dục, Lục Thời muốn cúp máy.
Không ngờ rằng tay run lên, nhấn thẳng vào kết nối cuộc gọi.
Trong phút chốc video hiện lên, Kỳ Dục chỉ kịp nhìn thấy bóng đen của Thẩm Tinh Hòa chợt thoáng qua.
Cuộc gọi video nhanh chóng bị cắt đứt trong vài giây.
Lục Thời nhanh tay nhanh mắt tắt điện thoại di động.
Không ngờ rằng động tác của Thẩm Tinh Hòa còn nhanh hơn, cô gái tiến lên trước từng bước rồi nhanh chóng dúi vào trong tay Lục Thời một tờ giấy trắng.
Sau đó cô lập tức vội vàng đẩy xe lăn rời đi.
Trên tờ giấy nhỏ màu trắng, chỉ có hai chữ rất đơn giản, nét chữ của cô gái rất đẹp ——
Cảm ơn.
Dưới ánh trăng, khóe môi của Lục Thời khẽ cong lên, cậu nâng mắt, cao giọng hô một câu với Thẩm Tinh Hòa.
Bóng lưng Thẩm Tinh Hòa cứng đờ, cô chậm rãi, chậm rãi quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nụ cười trên gương mặt của cậu thiếu niên càng sâu, cậu nắm lấy tờ giấy, giơ về phía Thẩm Tinh Hòa: “Tôi muốn nghe chính miệng cậu nói.”
Ánh trăng sáng tỏ, bao trùm cả mùa hạ.
Sau khi xác nhận Thẩm Tinh Hòa đã trở về phòng, Lục Thời mới yên tâm tiếp nhận cuộc gọi của Kỳ Dục.
“Mày có ý gì đây Lục Thời, tự nhiên lại treo cuộc gọi của tao!”
Cuộc gọi vừa được kết nối, cậu đã phải đối mặt với sự chất vấn của Kỳ Dục.
Rồi sau đó, cậu ta lại tò mò.
“Cô gái nhỏ kia là sao?”
Kỳ Dục chua xót, “Lục Thời, vận may của mày khủng thật đấy, khó khăn lắm mới đánh cược một lần, lại gặp được cô gái xinh đẹp như thế, tao thấy mày có khả năng thật sự thích con nhóc đó đấy...”
“Kỳ Dục.”
Lục Thời cười khẽ, thản nhiên cắt ngang lời nói không ngớt của Kỳ Dục.
“... Mày nghĩ mắt tao mù à?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vẫn còn biết tự mình hiểu mình đấy.