Si Vọng

Chương 26.2: Chỉ một giây

Editor : channhh237

Chiếc xe đã gần đến điểm dừng, nhưng giữa đường, Thẩm Tinh Hòa nhận được cuộc gọi từ Chu Lan.

Chu Lan nói tối nay sẽ tự tay nấu ăn, hỏi Thẩm Tinh Hòa người bạn mà cô nhắc trước đây có thể tới dùng bữa không.

Thẩm Tinh Hòa không ngờ bà ngoại vẫn nhớ chuyện này, nên cô chỉ có thể cười đáp:

“Bà ngoại, hôm nay cô ấy đi cùng…”

Thẩm Tinh Hòa ngập ngừng, dùng từ “bạn trai” để gọi người kia thì không hợp, nên cô sửa lại: “Cô ấy hôm nay đi cùng bạn, để lần sau vậy.”

Ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao chọc trời lướt qua trước mắt Thẩm Tinh Hòa.

Giữa đường, cô ghé vào siêu thị để mua con gà già mà Chu Lan kêu cô mua trước khi về nhà.

Kỹ năng hầm canh của Chu Lan quả là tuyệt vời, khi sống ở nước ngoài, bà cũng không bỏ bê tài nghệ nấu nướng.

Về nước không bao lâu, bà không quên những món ăn ngon mà mình từng nấu.

Thẩm Tinh Hòa thấy lạ khi Bà ngoại còn muốn làm thịt nướng.

Cho đến khi cô bước vào nhà thấy được một người không nên xuất hiện ở đây, Thẩm Tinh Hòa cuối cùng cũng hiểu lý do Chu Lan đã kêu mình mua thêm thức ăn.

“Sao anh lại ở đây?”

Cô nhìn Lục Thời với ánh mắt khó chịu. Lục Thời khựng lại, đứng im không dám bước đến.

Chưa kịp nói gì, Chu Lan đã nhanh chóng giải thích, bà nhìn cháu gái với ánh mắt trách móc.

“Sao lại nói chuyện như thế?”

Chu Lan chọc nhẹ vào cánh tay Thẩm Tinh Hòa: “Hôm nay bà để quên điện thoại trong công viên, may mà gặp được Tiểu Lục.”

Ban đầu, Chu Lan tưởng điện thoại bị trộm, bà còn không định tìm lại.

May mắn là Lục Thời không ngại phiền, đã tìm khắp nơi và phát hiện nó ở một cái đình nhỏ.

Chu Lan cười vui vẻ, giống hệt vẻ hiền hòa năm xưa.

Bà mời Lục Thời ở lại ăn cơm, rồi vỗ nhẹ vào mu bàn tay Thẩm Tinh Hòa:

“Con ở lại trò chuyện với Tiểu Lục, bà vào bếp nấu nướng, một lát là có thể ăn ngay thôi.”

Tối nay, Khương Nhược Yên và Đường Bách Xuyên có tiệc, còn Đường Tư Châu thì bận xã giao.

Trong nhà chỉ có ba người họ. Chu Lan cũng không nhờ người giúp việc, bà tự đeo tạp dề chuẩn bị hầm gà.

Khung cảnh hiện tại không khác gì so với mười năm trước.

Chỉ có điều, mười năm trước, Thẩm Tinh Hòa chưa bao giờ tỏ ra lạnh nhạt với Lục Thời như bây giờ.

Dù là tiếp đãi, Thẩm Tinh Hòa chỉ ngồi trên ghế sofa, giữ khoảng cách với Lục Thời.

Cô nói bằng giọng lạnh lùng: “Vừa rồi… xin lỗi.”

“Hử?”

Lục Thời ngạc nhiên khi nghe Thẩm Tinh Hòa chủ động bắt chuyện, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, nụ cười trên môi anh lập tức tắt ngấm.

“Tôi tưởng anh là…”

Thẩm Tinh Hòa khẽ cau mày, cố tìm từ ngữ thích hợp nhưng cuối cùng chỉ nói:

“Hiểu lầm anh, xin lỗi.”

Nụ cười của Lục Thời hoàn toàn biến mất.

Từng là những người thân thiết, giờ đây chỉ còn lại sự xa cách.

Lục Thời cúi đầu, cố gắng nén cảm xúc nghẹn ngào trong cổ họng.

“Không cần xin lỗi.”

Anh khẽ nói, ánh nắng hoàng hôn lặng lẽ đổ xuống vai Lục Thời.

“Nếu không phải hôm nay, anh cũng sẽ tìm cách để gặp em.”

Thẩm Tinh Hòa khẽ cười tự giễu: “Anh… không cần phải làm vậy.”

Thẩm Tinh Hòa không thể hiểu lý do gì khiến Lục Thời lại để tâm về cô như thế.

“Anh cần phải làm.”

Lục Thời ngước lên, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt Thẩm Tinh Hòa.

“Mười năm trước anh thích em thật lòng, bây giờ vẫn thế.”

“Dù em không thích anh cũng không sao… chỉ cần anh thích em là được.”

Lục Thời khẽ thì thầm, đôi vai anh khẽ rung động.

“Nhưng sau này... nếu em muốn tìm một người để yêu đương, có thể cho anh một cơ hội không, chỉ cần em cân nhắc anh dù chỉ một giây thôi cũng được.”

Thẩm Tinh Hòa nhìn Lục Thời thật sâu.

Cô từng rất thích đôi mắt của Lục Thời, trong veo dường như ôm trọn mọi điều tốt đẹp nhất trên thế gian.

Ánh sáng trong phòng khách dần nhạt đi.

Chiều tà lụi tàn, bóng tối đang dần thay thế ánh mặt trời.

Căn phòng chưa bật đèn, chỉ có ánh sáng nhè nhẹ từ cửa sổ chiếu vào, tạo nên những đường nét mờ ảo.

Sau một hồi lâu, Thẩm Tinh Hòa cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói của chính mình.

Cô khẽ nói:

“Không cần thiết.”