Editor : channhh237
Không khí có chút cứng đờ.
Chỉ có Thẩm Tinh Hòa mới cảm nhận được điều này.
Cô kéo tay ra khỏi cửa xe, đôi tay lơ lửng giữa không trung. Trong mắt Thẩm Tinh Hòa thoáng qua vài phần do dự.
Sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi nở nụ cười: “Để sau hãy nói.”
Vừa dứt lời, mu bàn tay đã bị Chu Lan nắm lấy.
Bà ngoại không hài lòng, liếc Thẩm Tinh Hòa một cái: “Cái gì mà để sau, trước đây Tiểu Lục đối xử với con rất tốt...”
Bỏ qua chuyện tình cờ bắt gặp ngày hôm đó, thực sự Lục Thời đã rất tốt với Thẩm Tinh Hòa.
Nhưng sự "tốt" này lại được xây dựng trên những lời nói dối và sự lừa gạt.
Thẩm Tinh Hòa không muốn kéo dài đề tài này, chỉ cười đáp qua loa vài câu với Chu Lan.
“Con bé này…”
Chu Lan vẫn lo lắng, khẽ thở dài: “Ra nước ngoài rồi chẳng thấy con giao lưu với ai, về nước rồi vẫn như vậy.”
Giọng của bà ngoại rất nhẹ, như thể chỉ là một câu nói vu vơ.
Nhưng Thẩm Tinh Hòa vẫn tinh ý nhận ra.
Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt đen tối của cô gái bị bao phủ bởi bóng đêm sâu thẳm.
Cô khẽ cắn môi, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay đến đau nhói.
Từ trước đến nay, Thẩm Tinh Hòa luôn nghĩ rằng mình đã che giấu mọi thứ rất tốt trước mặt Chu Lan.
Sau khi ra nước ngoài, Thẩm Tinh Hòa liên tục học xong trung học và đại học.
Chu Lan không biết tiếng Anh, lại thêm thị lực của bà lúc đó cũng không còn tốt nữa.
Vì vậy, trong một thời gian dài, những gì Chu Lan biết về cuộc sống học đường của Thẩm Tinh Hòa đều do chính cô cháu gái kể lại.
Mãi cho đến một lần, Chu Lan hứng khởi đi đến trường mang đồ cho Thẩm Tinh Hòa.
Lúc đó vừa đúng giờ nghỉ trưa, nhóm học sinh từ từ ra khỏi lớp, từng nhóm từng nhóm cùng nhau đi ăn trưa.
Chỉ có Thẩm Tinh Hòa là ở một mình.
Từ đầu đến cuối, cô ngồi yên lặng bên cửa sổ.
Chỉ khi lớp học không còn một ai, Thẩm Tinh Hòa mới chậm rãi thu dọn đồ đạc và rời đi.
Từ lúc đó, Chu Lan mới thực sự nhận ra rằng sau khi ra nước ngoài, Thẩm Tinh Hòa dường như chưa bao giờ dẫn bạn bè về nhà.
Sau Lục Thời, Chu Lan không thấy Thẩm Tinh Hòa có thêm một người bạn nào khác.
Bà ngoại từng bóng gió hỏi thăm, rằng tại sao Thẩm Tinh Hòa lại không ra ngoài đi chơi trong kỳ nghỉ.
Cô gái chỉ cười đáp lại: “Bà ngoại, con muốn ở nhà để có thêm thời gian bên cạnh bà.”
Những ký ức cũ ùa về, khiến lòng Thẩm Tinh Hòa nghẹn lại, nhưng cuối cùng cô vẫn cố gắng nở một nụ cười với Chu Lan.
“Có mà, sau này có dịp, con sẽ dẫn bà đi gặp.”
Chu Lan lập tức hớn hở: “Thật sao? Là ai vậy?”
“Bà không biết đâu, cô ấy tên là Tiên Bối, cũng học vũ đạo.”
...
Gần đây, Kỳ Dục đang có tình yêu mới nên tâm trạng rất phấn chấn.
Đáng tiếc là người anh em tốt của hắn, Lục Thời, thì hoàn toàn ngược lại.
Kỳ Dục còn tổ chức hẳn một buổi tiệc, dự định giúp Lục Thời thư giãn một chút.
Nhưng từ khi bước vào phòng, Lục Thời không ngừng uống rượu.
Anh ngồi một góc, im lặng không nói gì.
Ánh đèn tối mờ phía trên đầu càng khiến một nửa khuôn mặt của Lục Thời chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Một người phụ nữ quyến rũ cầm ly rượu bước về phía anh.
Nhưng chưa kịp đến gần, cô đã nghe giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:
“Biến.”
Người phụ nữ không dám tiếp tục, liếc nhìn Kỳ Dục một cái rồi lặng lẽ rời đi.
“Không phải chứ, Lục Thời.”
Kỳ Dục thấy người đẹp cũng không làm được gì, bèn tự mình ra tay. Anh vòng tay qua cổ Lục Thời, kéo đầu anh dựa lên vai mình.
Tiện tay, anh giật luôn ly rượu khỏi tay Lục Thời.
“Chỉ là một cô gái thôi mà, để tôi tìm cho cậu người còn tốt hơn.”
“Cậu thích người biết nhảy múa, đúng không?”
Kỳ Dục liếc mắt nhìn quanh phòng, có vẻ hơi thất vọng.
Hôm nay, những người đến đây đều là diễn viên, không ai xuất thân từ các đoàn múa.
Anh lôi điện thoại ra, định gọi thêm người đến tiếp khách.
“Tôi sẽ giúp cậu tìm, chắc chắn tìm được một người đẹp hơn và nhảy giỏi hơn. Chúng ta thử xem...”
Chưa kịp nói hết câu, Kỳ Dục đột nhiên cảm thấy sau gáy mình lạnh toát.
Anh đang cầm điện thoại, ngơ ngác ngước mắt lên.
Ban đầu, Kỳ Dục còn tưởng rằng điều hòa trong phòng đang để quá lạnh. Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh đột nhiên giật mình khi chạm phải ánh mắt đen tối của Lục Thời.
Kỳ Dục rụt vai lại, hít một hơi lạnh: “Sao... sao vậy?”
"Đó là những ký ức đẹp nhất."
Ngực anh nhói đau, rượu mạnh cay nồng chảy dọc theo cổ họng, lan tỏa khắp cơ thể.
Tiếng ồn ào, náo nhiệt vang vọng bên tai, không một khoảnh khắc yên tĩnh nào có thể tìm thấy.
Lục Thời cúi đầu xuống, vẻ mặt đầy sự chán nản và đau khổ.
"Tôi không muốn thử với người khác," anh khẽ thở dài, giọng nói thấp thoáng buồn bã. "Tôi chỉ muốn ở bên cô ấy."
Phòng tiệc vẫn ồn ào như cũ, tiếng cười nói vang vọng khắp mọi góc.
Trong sự náo nhiệt ấy, Lục Thời ngồi cô đơn, như bị tách rời khỏi đám đông.
Kỳ Dục, người thay bạn gái như thay áo, hoàn toàn không thể hiểu được cách suy nghĩ của Lục Thời.
Không muốn thấy bạn mình khổ sở vì tình yêu, Kỳ Dục nhẹ nhàng vỗ vai Lục Thời, cẩn thận nói:
"Nhưng... Thẩm Tinh Hòa không phải đã nói cô ấy không thích cậu rồi sao? Tại sao phải cố chấp như vậy?"
"Không sao đâu."
Lục Thời cảm thấy mũi mình cay xè, hơi nước bắt đầu đọng lại nơi khóe mắt.
Anh giơ tay, giật lấy ly rượu từ tay Kỳ Dục, uống cạn một hơi.
"Chỉ cần cô ấy chưa thích ai khác, tôi vẫn còn... có cơ hội."
Hơn nữa hiện tại, bên cạnh Thẩm Tinh Hòa cũng không có ai khác.
... Anh vẫn còn hy vọng.
Tháng sau là Thất Tịch, Thẩm Tinh Hòa gần đây tăng cường tập luyện vũ đạo, cũng là để chuẩn bị cho lễ hội Ngưu Lang Chức Nữ.
Dưới cường độ luyện tập cao, mỗi ngày Thẩm Tinh Hòa đều nghe thấy tiếng oán than của mọi người trong phòng tập.
Nhưng tất cả đều là những cô gái đã học vũ đạo từ nhỏ, sau khi phát hết sự bực tức, họ vẫn tiếp tục cắn răng chịu đựng, kiên trì luyện tập.
"Cuối cùng cũng hiểu tại sao mình ế suốt 20 năm qua."
Trong giờ nghỉ, một người tựa vào gương, thở dài thườn thượt.
"Thất Tịch mà còn phải nhảy múa, nếu tôi không độc thân thì ai độc thân nữa?"
Các cô gái trẻ ngoài hai mươi tuổi, chỉ cần một người khơi mào chủ đề mới, lập tức những người khác cũng gia nhập.
"Nói cứ như không phải nhảy múa thì cậu sẽ có bạn trai vậy."
"Thế chẳng lẽ không đúng sao?" Một người rêи ɾỉ, "Tôi không nhớ nổi lần cuối mình được nghỉ ngơi là khi nào nữa, cơ hội để gặp gỡ các chàng trai còn không có, nói gì đến yêu đương."
"Đó là cậu thôi, nhìn Thẩm Tinh Hòa kìa, cô ấy ngày nào cũng ngâm mình trong phòng tập, nhưng vẫn có bạn trai đấy."
Bị nhắc đến tên, Thẩm Tinh Hòa vừa hoàn thành động tác kéo giãn cuối cùng, tò mò quay đầu lại.
Cô gái nhỏ bé ấy, với tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, thở dốc nhẹ nhàng, hơi thở chưa đều.
Nghe thấy tên mình, cô mới quay đầu lại nhìn: "Có phải các cậu đang nói đến mình không?"
Sau buổi huấn luyện, việc đổ mồ hôi ướt đẫm là chuyện bình thường, và việc có vẻ ngoài không chỉnh tề cũng không lạ.
Nhưng Thẩm Tinh Hòa lại khác.
Cô có thân hình mảnh mai, với đường cong cổ trắng nõn và duyên dáng. Làn da của cô rất trắng, dưới ánh nắng, từng lớp lông tơ trên khuôn mặt cô cũng mờ ảo hiện ra.
Cô gái vừa nói chuyện thoáng dừng lại, rồi mới quay về thực tại.
"Đúng vậy, đúng vậy," cô gái kia thở dài, "Nếu tôi có gương mặt như Thẩm Tinh Hòa, chắc chắn không độc thân đến giờ."
Thẩm Tinh Hòa chớp mắt: "Nhưng mình cũng đang độc thân mà."
Trước đây, Đường Tư Châu thường đến đón cô, và có những lời đồn đại về mối quan hệ của cô với tiểu Linh Lan trong phòng tập.
Mọi người đều ngầm cho rằng Thẩm Tinh Hòa đã có người yêu từ lâu.
Thẩm Tinh Hòa không ngờ rằng một câu nói vô tình của mình lại tạo ra sự hiểu lầm lớn như vậy.
Trong chốc lát, cô trở thành tâm điểm của câu chuyện.
May mắn là Phương Lâm bước tới, kịp thời giải cứu cô ra khỏi tình huống khó xử.
"Buổi chiều có người từ đài truyền hình tới, nói là tối nay muốn mời ăn tối, và họ muốn cậu cũng tham gia," Phương Lâm nói.
Thẩm Tinh Hòa hơi bất ngờ: "…Mình sao?"
Phương Lâm gật đầu, vẻ mặt hiện rõ sự khó xử: "Mình đã định từ chối, nhưng cấp trên không đồng ý…"
Thật ra, chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra. Trước đây, Phương Lâm luôn giúp Thẩm Tinh Hòa từ chối những lời mời như vậy.
Sau một lúc suy nghĩ, Thẩm Tinh Hòa quyết định đồng ý.
Tuy nhiên, trước khi đi, cô vẫn giữ lại một chút đề phòng ──
Cô đã nhắn tin cho Đường Tư Châu, báo trước địa điểm ăn tối.
Địa điểm là Kỳ Lân Các, một hội quán cao cấp ở khu nam thành phố, nơi mà Thẩm Tinh Hòa đã nghe Đường Tư Châu nhắc đến trước đây.
Phương Lâm cũng định đi cùng, nhưng tiếc rằng cô chỉ là một giáo viên, và ý kiến của cô đã bị cấp trên từ chối ngay lập tức.
"Phương lão sư, để Tinh Hòa đi một mình... thật sự không sao chứ?" Tiên Bối vẫn không giấu được sự lo lắng.
Phương Lâm cười an ủi: "Không sao đâu, tôi đã dặn Tinh Hòa cứ mỗi nửa giờ nhắn tin cho tôi một lần rồi."
Dù đã được Phương Lâm trấn an, nhưng Tiên Bối vẫn không thể an tâm. Trong suốt bữa tối cùng Kỳ Dục, cô cứ mãi lo lắng, bồn chồn.
Nhìn thấy vậy, Kỳ Dục, vốn là người thấu hiểu lòng người, hỏi thăm: "Dạo này huấn luyện căng thẳng quá à?"
"Không phải," Tiên Bối khẽ cúi đầu, nhíu mày. Theo thói quen, cô kể cho Kỳ Dục nghe điều mình đang lo nghĩ.
Kỳ Dục hơi nhướng mày, rồi thản nhiên mở khóa điện thoại. "Cậu biết địa điểm chứ?"
"Kỳ Lân Các," Tiên Bối đáp, "nhưng hội quán đó chỉ dành cho hội viên, mình không thể vào được."
Tiên Bối không thể vào, nhưng Lục Thời thì lại có thể.
Hai giờ sau, một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa Kỳ Lân Các. Lục Thời quen thuộc đưa chìa khóa xe cho nhân viên bãi đỗ, rồi bước vào hội quán một mình.
Ánh đèn xa hoa trong hội quán khiến mọi thứ trông lóa mắt. Lục Thời bước đi nhanh chóng, lòng đầy lo lắng, sợ rằng mình đã đến quá muộn.
Anh đã gặp người phụ trách của đài truyền hình Nam Thành trước đây – một người đàn ông to béo với bụng phệ...