Editor: Browniie
Không được gặp Tạ Hoài Thanh khiến cho Hoắc Thành nhớ đến cồn cào ruột gan. Buổi tối lăn qua lộn lại không sao chợp mắt, nghĩ thầm hẳn là Tạ Hoài Thanh đã ngủ rồi, còn ôm con chó bông kia trong lòng, tưởng tượng như vậy Hoắc Thành lại càng không ngủ được, chỉ ước sao mình xuyên thành con chó bông kia.
Ngày hôm sau, Hoắc Thành mang theo hai cái quầng thâm mắt gửi Wechat cho Tạ Hoài Thanh: "Tớ muốn đi tìm bé."
Tạ Hoài Thanh lạnh lùng từ chối, hơn nữa còn nhắc hắn sau khai giảng sẽ có kỳ thi vật lý, đại ý là làm việc chính đi, đừng nghĩ ngợi linh tinh cả ngày nữa.
Hoắc Thành siêu cấp đáng thương nói: "Được rùi. Tớ đi học đây mà."
Vòng sơ khảo cuộc thi vật lý cả nước diễn ra vào tháng chín, tháng mười là trận chung kết, nghỉ hè hơn một tháng chỉ để chạy đua với thời gian luyện đề.
Hoắc Thành biết đây là chuyện quan trọng, trận chung kết phải đến thành phố khác để thi, hắn đã sớm tính toán để vào được trận chung kết với Tạ Hoài Thanh rồi, nếu không thì không biết đứa nào sẽ ở chung phòng với cậu ấy đây. Hơn nữa nếu lọt vào top 50 cả nước trong chung kết thì sẽ được tuyển thẳng đại học. Năm sau không cần lo lắng về điểm thi nữa, nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hoắc Thành ham chơi, Tạ Hoài Thanh giao nhiệm vụ cho hắn, mỗi tối call video sẽ kiểm tra. Bọn họ nghiêm túc học tập, nhoáng cái đã trôi qua hai tuần.
Còn hai ngày nữa là Tạ Hoài Thanh sẽ trở về. Cậu nói dối là muốn đến lớp học hành với giáo viên nhưng thực tế chỉ là muốn về sớm hơn mà thôi. Mỗi ngày Hoắc Thành đều nói nhớ cậu, cậu cũng không phải người ý chí sắt đá, cũng nhớ hắn chứ.
Buổi tối lúc call video bàn luận mấy đề, Tạ Hoài Thanh nhìn thấy đối phương ngập ngừng có chuyện muốn nói lại thôi: "Có gì muốn nói với tớ à?"
Hoắc Thành gửi đến một ảnh cap màn hình, là bill mua vé tàu cao tốc.
Hắn muốn đến Yến Thành chơi cùng Tạ Hoài Thanh hai ngày, thuận đường đón Tạ Hoài Thanh về luôn. Vốn dĩ định mai tới rồi tạo bất ngờ cho người ta nhưng bản tính không giấu được gì trong lòng khiến hắn không nhịn được.
Vậy nên có thể thấy lúc trước hắn giấu diếm Tạ Hoài Thanh lâu như vậy không nghẹn đến điên lên đúng là may mắn.
Tạ Hoài Thanh còn chưa nói gì Hoắc Thành đã giành trước: "Mình học tận hai tuần rồi, ngày thường đi học còn phải nghỉ ngơi cuối tuần chứ. Bé chơi với tớ hai ngày đi mà."
Tạ Hoài Thanh không có cách nào với hắn, vé cũng mua rồi nên không bắt hắn ở lại nữa.
Hôm sau Tạ Hoài Thanh đến nhà ga đón người. Hoắc Thành không thèm để ý chỗ đông người tới lui dùng sức ôm một cái. Tạ Hoài Thanh ngượng ngùng đẩy ra: "Đừng ôm, nóng chết."
Hoắc Thành ôm chặt vai cậu, ấu trĩ nói: "Nóng tớ cũng muốn ôm, tớ cứ ôm đấy."
Tạ Hoài Thanh không nghĩ tới mới có mười ngày không gặp mà người này dám leo lên mái nhà lật ngói, nhưng chỉ thầm mắng hai câu trong lòng còn hành vi thì lại ngầm đồng ý.
Khách sạn đặt trước cách nhà Tạ Hoài Thanh rất gần. Hai người đến nhận phòng trước, sau đó ở trong phòng làm loạn chốc lát mới cùng nhau ra ngoài đi dạo.
Cuối tháng bảy, đúng vào thời điểm nóng nhất trong năm, cũng may hôm nay ông trời chiều lòng người, mây trắng che khuất mặt trời nên bên ngoài nhiệt độ cũng không quá nóng nực.
Bọn họ cưỡi ngựa xem hoa đi thăm thú mấy danh lam thắng cảnh, ăn ăn uống uống cả một đường. Sau đó đi tới một ngôi miếu nổi tiếng của Yến Thành, hương khói nghi ngút, du khách tấp nập. Hoắc Thành mua hai nén hương, hắn và Tạ Hoài Thanh mỗi người một nén, giữa đám đông nhốn nháo quỳ trên mặt đất thành kính cầu nguyện.
Lúc ra về, Hoắc Thành hỏi Tạ Hoài Thanh cầu nguyện cái gì, Tạ Hoài Thanh không chịu nói: "Nói ra rồi mất linh."
"Cũng phải." Hoắc Thành nói, "Nhưng mà tớ cầu gì chắc chắn bé đoán được đấy, đoán ra rồi thì không tính là tớ tiết lộ đâu. Bé đoán đi."
Tạ Hoài Thanh liếc mắt nhìn hắn: "Không đoán, nhàm chán."
Hoắc Thành tiếc nuối, mất một cơ hội tốt nói lời âu yếm.
Xung quanh chùa miếu là kiến trúc cổ hợp lại thành một danh lam thắng cảnh. Ở đó có bán khóa đồng tâm, nghe nói viết tên hai người treo trên tường là có thể một đời một kiếp một đôi mình.
Hoắc Thành bừng bừng hứng thú, nằng nặc đòi mua. Tạ Hoài Thanh nói hắn trẻ con, cậu thấy đây chỉ là chiêu trò lừa tiền mà thôi.
"Lãng mạn mà." Hoắc Thành nói, "Những việc này tớ đều muốn làm cùng bé. Lừa cũng không sao, tớ chỉ muốn thấy tên hai chúng mình khoá chặt bên nhau mà thôi."
Tạ Hoài Thanh đột nhiên không kịp phòng bị đỏ bừng hai tai.
Đi dạo khắp nơi cả một ngày, đến tối thì hai người đến một tiệm đồ ngọt xếp hàng mua mấy hộp. Hoắc Thành hỏi: "Bé thích ăn đến thế à, mua nhiều vậy."
Tạ Hoài Thanh đáp: "Mai cậu mang về nhà biếu hai chú." Hoắc Thành đến đây một chuyến cũng không thể đi tay không về được.
Hoắc Thành chớp chớp mắt: "Quà tặng như này bé phải tự đưa tận tay chứ."
Tạ Hoài Thanh không được tự nhiên sờ sờ mũi: "Tạm thời tớ vẫn chưa nên đi đâu."
Hoắc Thành cười: "Trêu bé thui. Tớ biết bé ngại mà."
Tạ Hoài Thanh nhắn tin cho Tạ Đường xin về muộn, xách theo đồ về khách sạn với Hoắc Thành thì mệt đến mức nằm liệt trên sô pha không muốn di chuyển.
Hoắc Thành cũng mệt, nhưng với việc ứ ừ nào đó thì khát khao đã chiến thắng sự mệt mỏi của cơ thể. Tạ Hoài Thanh tựa như một bé búp bê không linh hồn mặc người giỡn tới giỡn lui, mãi cho tới thời điểm cảm nhận được nguy hiểm mới kêu ngừng, lê hai cái chân không còn tri giác được Hoắc Thành tiễn về tận nhà.
Ngày hôm sau Tạ Hoài Thanh không để Tạ Đường đưa, tự gọi taxi đến nhà ga với Hoắc Thành.
Trở về dọn dẹp mất nửa ngày, Tạ Hoài Thanh lại túm Hoắc Thành lại ôn tập cho cuộc thi. Hoắc Thành vừa nghe có thể đến nhà Tạ Hoài Thanh thì lập tức hăng hái, có làm bao nhiêu đề đi chăng nữa mà có thể dính bên nhau thì cũng ô kê hết.
Nhưng hiển nhiên sức hấp dẫn của bạn trai hấp dẫn hơn đề vật lý nhiều, Hoắc Thành không ngồi yên được trên ghế.
Tạ Hoài Thanh gõ hắn: "Chắc gì sau này chúng mình đã đỗ đại học." Nửa câu còn lại cậu chưa nói hết, đại ý là nếu cậu mà không đỗ nổi trường nào thì liệu thần hồn.
Hoắc Thành ngoan ngoãn xắn tay áo lên học tập.
Sao mà lại không đỗ nổi trường nào cơ chứ, bạn trai như tiên trên trời, bên ngoài lại nhiều bạn gay như lang như hùm còn cả các em gái nhìn chằm chằm, không thể tận mắt theo dõi mỗi ngày thì thật sự là không yên lòng.
Hoắc Thành làm đề vật lý với mục tiêu được tuyển thẳng.
Nếu không lấy được tư cách tuyển thẳng thì chỉ có thể thông qua thi đại học.
Tạ Hoài Thanh thì không sao cả, không đi nổi con đường thi tuyển này thì top 1 thi đại học cậu cũng có khả năng cao nắm được. Còn Hoắc Thành thì lại không thể không đi thi, thành tích ngữ văn của hắn không ổn định, nếu chẳng may bị mất điểm ở mấy môn khác thì khó có thể vào chung một trường với Tạ Hoài Thanh.
Hắn thông minh hơn mọi người, có lẽ tính ở sân nhà trường học này thì đứng nhất, nhưng phạm vi cả nước thì người thông minh nhiều như vậy, muốn lấy suất vào chung kết cũng không dễ như trở bàn tay được.
Cần nỗ lực luyện đề rất nhiều.
Cả kỳ nghỉ hè của bọn họ đều dành trọn cho việc làm đề và nghe các lớp học trực tuyến, mỗi người chiếm lấy một bên bàn nghiêm túc học tập. Nhưng Hoắc Thành không trầm tĩnh được như Tạ Hoài Thanh, đúng vào tuổi ham chơi, hắn không ngồi yên được.
Cách một lát lại muốn hôn một cái, Tạ Hoài Thanh hỏi hắn làm gì thì Hoắc Thành nói không hôn một chút thì không có sức, hôn một cái thì có ngay động lực.
Hắn gọi cái này là sự phát triển bền vững.
Tạ Hoài Thanh dùng đồng hồ đếm ngược hẹn 40 phút, đến giờ mới có thể hôn.
Một buổi sáng, 5 lần 40 phút đã trôi qua, Hoắc Thành nhanh chóng động não: "Đừng nghiên cứu định luật Kepler* nữa, chúng mình tới thăm thú một chút bí ẩn thân thể đi."
Tạ Hoài Thanh thoắt cái đỏ cả mặt, hắn đang nói cái gì vậy.
Hoắc Thành cũng đỏ mặt: "Tớ chỉ là... Không phải tớ... Tớ chỉ muốn hun hun chốc lát thôi, không nghĩ cái khác đâu."
Tạ Hoài Thanh cạn lời, hôn môi thì nói hôn môi, còn thăm thú với chả không thăm thú cái gì.
Nhưng cậu cũng mệt mỏi, duỗi ngày đứng lên chuẩn bị làm cơm trưa.
Hoắc Thành theo vào phòng bếp quấy rối với ý đồ hôn trộm một cái.
Tạ Hoài Thanh không để ý đến hắn, chợt có cái gì lóe qua mắt, đồng tử chợt phóng đại hít một hơi thật sâu.
Hoắc Thành đang ủ rũ định rời đi thì Tạ Hoài Thanh đột nhiên xoay người ôm chầm lấy eo hắn, chôn mặt trên vai hắn.
Nhào vào trong ngực.
Hoắc Thành ngẩn ngơ, sau đó cười đến liệt miệng, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tạ Hoài Thanh: "Sao thế cục cưng?"
Tạ Hoài Thanh nhỏ giọng nói: "Có con nhện."
Thế mà sợ nhện! Hoắc Thành kêu gào trong lòng, quá đáng yêu rồi!
Hắn ôm Tạ Hoài Thanh, vừa an ủi vừa nhìn về phía bàn bếp: "Đừng sợ, tớ đập chết nó."
"Đừng đánh chết." Tạ Hoài Thanh nói.
"Rồi rồi, không đánh chết."
Hoắc Thành mò nửa ngày, cuối cùng mới tìm được đầu sỏ gây tội trên bệ cửa sổ... một con nhện to như ngón út.
Hắn mở cửa sổ, gạt vật nhỏ kia đi sau đó lập tức đóng cửa sổ lại.
"Đuổi đi rồi nè." Hoắc Thành nói
Sợ hãi tan biến, Tạ Hoài Thanh bắt đầu xấu hổ, sao lại mất mặt như vậy. Cậu không dám nhìn biểu cảm của Hoắc Thành, khẳng định đang trào phúng cậu: "Cậu ra ngoài đi, tớ..."
Còn chưa dứt lời, Hoắc Thành đã ôm người đặt lên bệ bếp, nghiêng đầu sang một bên lấp kín môi.
Cảm giác được Tạ Hoài Thanh ỷ lại quá thỏa mãn, Hoắc Thành cân nhắc sau này nuôi mấy con nhện ở nhà đi.
***
*Định luật Kepler:
Trong, những định luật của Kepler về chuyển động thiên thể là ba định luật khoa học miêu tả chuyển động trên quỹ đạo của các vật thể, ban đầu dùng để miêu tả chuyển động của các hành tinh trên quỹ đạo quay quanh.
Các định luật Kepler là:
1. Các hành tinh chuyển động quanh Mặt trời theo các quỹ đạo hình elip với Mặt trời nằm ở một tiêu điểm.
2. Đường nối một hành tinh với Mặt trời quét qua những bằng nhau trong những khoảng bằng nhau.
3. Bình phương của một hành tinh tỷ lệ với lập phương của quỹ đạo elip của hành tinh đó.