Editor: Browniie
Tạ Hoài Thanh giống như cục đá ủ mãi không ấm. Lòng nhiệt tình của Hoắc Thành như bị một chậu nước lạnh dội tắt, thái độ của hắn cũng lạnh nhạt đi.
Sau vụ đó, trạng thái không ai để ý tới ai của họ cũng giằng co hai ba ngày.
Trong lớp tuyển lý mấy ngày sau, chính là cái mà Tạ Hoài Thanh đã nhớ ra trước đó, Hoắc Thành lạnh lùng không để ý tới cậu, còn cố ý ngồi cách cậu thật xa, như thể có dải ngân hà ngăn cách ở giữa.
Tạ Hoài Thanh bị gọi lên bảng làm bài, còn chưa giải xong hết thì Hoắc Thành đã giơ tay, vân đạm phong khinh cất giấu một sự không được tự nhiên: "Thầy ơi, cậu ấy làm không đúng."
Có Hoắc Thành khởi đầu, từ sau lúc đó, hai người thách thức nhau tìm lỗi của người kia, từ bảng điểm đến bóng rổ, cái gì cũng tranh nhau đủ thứ.
Tạ Hoài Thanh khôi phục ký ức hoài nghi nhân sinh, người ấu trĩ như vậy là cậu ư?
Cậu không khỏi liếc mắt nhìn Hoắc Thành một cái.
Người trong trí nhớ dùng hết sức đối nghịch với cậu kia, lúc này lại đang gục đầu, có vẻ ảo não lại đáng thương.
Đúng là đồ ngốc, Tạ Hoài Thanh nghĩ.
—————————
Hoắc Thành còn chưa biết hình tượng của mình đã sụp đổ hoàn toàn trong lòng người nào đó, một mực đắm chìm trong bi thương. Tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh không có một xu quan hệ với hắn, thế giới của hắn chỉ là một mảng lạnh lẽo đến tận xương tủy. Hắn tựa như một con rối gỗ bị giật dây, mơ màng cắt bánh thổi nến với mọi người, hát chúc mừng sinh nhật nhưng linh hồn lại đang phiêu đãng giữa không trung.
Trong đầu chỉ toàn ý nghĩ chán nản, Tạ Hoài Thanh thậm chí còn không thèm nhìn hắn.
Tóm lại, bữa cơm đó hắn không biết mình đã chịu đựng như thế nào. Sau khi tiệc tàn, các bạn nhỏ vẫn còn trêu chọc nói không quấy rầy thế giới của hai người họ.
Hoắc Thành khổ không thể nói, còn đâu thế giới hai người, hắn chỉ đang chờ một sự phán xét của vận mệnh mà thôi.
Các bạn học giải tán, Hoắc Thành nhắm mắt theo đuôi Tạ Hoài Thanh, giúp cậu xách một túi quà to.
Tạ Hoài Thanh xoay người, vẻ mặt lạnh nhạt không biết đang suy nghĩ gì: "Có việc gì mai nói, bây giờ tôi muốn đi tìm Hạ Tầm."
Hoắc Thành đáng thương: "Tớ đi cùng bé được không?"
Hắn thật sự sợ chết mất, trong đầu chỉ toàn là những suy nghĩ lung tung. Nghỉ hè đang ở ngay trước mắt, nếu Tạ Hoài Thanh ghét hắn tới mức không bao giờ muốn gặp lại, cả kỳ nghỉ hè cũng không trở lại, nói không chừng còn xin mẹ cậu ấy chuyển trường... Liệu khai giảng Tạ Hoài Thanh có biến mất hay không?
Tạ Hoài Thanh căng thẳng: "Cậu đi làm gì? Tôi đi gặp... ba Hạ Tầm."
Hoắc Thành nhanh chóng tranh thủ cơ hội: "Nhà tớ tiện đường, tớ đưa bé qua."
Tạ Hoài Thanh cạn lời, cậu chưa nói địa điểm ở đâu mà cũng tiện đường.
Bọn họ ngồi sau xe taxi, Tạ Hoài Thanh quay đầu yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoắc Thành lặng lẽ liếc một cái, lại liếc thêm một cái, muốn nói chuyện nhưng lại không dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.
Một đoạn đường dài mà tựa như rất ngắn ấy mơ hồ đến điểm đích.
Tạ Hoài Thanh nhận lấy cái túi trên tay Hoắc Thành, ngoài miệng vừa khách sáo vừa xa cách: "Cảm ơn cậu. Cậu về đi."
Hoắc Thành thoáng bốc lên một chút hy vọng, Tạ Hoài Thanh đồng ý hắn đưa đến, chẳng lẽ vẫn còn cơ hội vãn hồi ư: "Buổi tối tớ đi tìm bé được không?"
Tạ Hoài Thanh nói: "Hôm nay thì thôi, tôi mệt rồi." Nói xong thì quay người vào nhà hàng.
Ánh sáng trong mắt Hoắc Thành lụi đi, hắn đứng ngẩn ngơ ở đó hồi lâu rồi đẩy cửa đi vào. Tạ Hoài Thanh ngồi trên tầng 2, hắn ở dưới tầng 1 gọi đại một ấm trà.
Hắn hạ quyết tâm chờ ở đây rồi. Tạ Hoài Thanh bực hắn ghét hắn thì hắn liền lì lợm la liếʍ, ở phương diện này hắn rất tự tin không ai giỏi hơn mình.
Qua tầm 15 phút, Hạ Tầm đi xuống từ trên tầng, liếc mắt một cái đã thấy Hoắc Thành ngồi ở kia uể oải không phấn chấn.
Hạ Tầm tự nhủ anh khóa trên này vui tánh phết, một ấm trà mà uống được ra dáng vẻ mượn rượu giải sầu. Y chạy chậm đi qua gọi một tiếng: "Đàn anh, anh ở đây làm gì thế ạ?"
Hoắc Thành thấy không phải Tạ Hoài Thanh thì mất mát trong lòng: "Anh trai em đâu?"
Hạ Tầm ngồi xuống ghế: "Ở trên tầng nói chuyện ạ, anh ấy tâm sự với ba em trong chốc lát."
Hoắc Thành vẫn còn thất thần nhưng không quên oán trách: "Lâu lắm rồi không thèm đoái hoài gì tới cậu ấy mà sao hôm nay lại nhớ nhung thế?"
"Không phải." Hạ Tầm nhỏ giọng phản bác, "Không phải ba em không muốn gặp anh trai, mà là dì Tạ không cho. Dì ấy hình như... rất hận ba em."
Có một khoảng thời gian khi còn nhỏ, Hạ Tuấn Hoằng thường xuyên dẫn y ra ngoài chơi với Tạ Hoài Thanh. Anh trai xinh đẹp, học lại giỏi, y thích lắm chứ. Nhưng chuyện là thật lâu sau này không gặp được Tạ Hoài Thanh, hỏi Hạ Tuấn Hoằng thì ông bảo anh đã dọn tới thành phố khác rồi.
Lúc Tạ Hoài Thanh mới chuyển trường về đây, bọn họ cũng không biết. Sau này Hạ Tầm nhận ra, Hạ Tuấn Hoằng tới trường học tìm vài lần nhưng Tạ Hoài Thanh thật sự không muốn để ý tới bọn họ.
Hoắc Thành gật gật đầu không nói thêm gì. Đây là chuyện nhà người ta, hắn không có tư cách nói ra nói vào, huống hồ bây giờ chính bản thân hắn còn khó tự bảo toàn.
Hạ Tầm nói: "Đàn anh ơi anh đừng đợi. Có khả năng hai người đó sẽ nói lâu lắm đấy, đợi chút nữa ba em sẽ đưa anh trai về nhà. Bây giờ em phải về rồi, hay mình đi cùng nhau nhé."
Hoắc Thành thất thần: "Em đi trước đi, anh ở lại đợi thêm chút."
Lúc Tạ Hoài Thanh và Hạ Tuấn Hoằng ra về trời đã tối đen. Cậu thấy Hoắc Thành ngồi ở chỗ cửa ra vào thì giật mình.
Hạ Tuấn Hoằng gật đầu với cậu, Tạ Hoài Thanh hỏi: "Sao cậu còn chưa về nhà?"
Hoắc Thành thấp thỏm trong lòng: "Tớ về rồi, vừa tới thôi. Buổi tối chúng ta ra ngoài chơi một lúc nhé."
Tạ Hoài Thanh không nói gì, Hạ Tuấn Hoằng nhìn cậu: "Thế con với bạn đi chơi đi, ở bên ngoài chú ý an toàn."
Hạ Tuấn Hoằng lái xe đi rồi. Hoắc Thành đón cái túi quà trên tay Tạ Hoài Thanh cầm lấy.
"Tôi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi." Tạ Hoài Thanh nói.
Hoắc Thành không chịu trả đồ cho cậu, còn bướng bỉnh nói: "Tớ đưa bé về."
Xe taxi dừng ở dưới tầng, Hoắc Thành như cái đuôi đi theo cậu, đưa Tạ Hoài Thanh đến tận cửa nhà.
Tạ Hoài Thanh nhận túi muốn đóng cửa, Hoắc Thành chặn cửa đẩy vào.
Tạ Hoài Thanh hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Hoắc Thành nhìn cậu chăm chú, mắt rưng rưng, trong âm thanh còn mang theo sự khẩn cầu: "Bé đừng không để ý đến tớ. Bây giờ tớ đang sợ lắm."
Tạ Hoài Thanh xoay người đưa lưng về phía Hoắc Thành đổi giày: "Muốn nói gì thì nói đi."
"Tớ..." Hoắc Thành mở lời nhưng lại không biết nên nói gì tiếp theo.
Mấy lời thú nhận thẳng thắn lúc trước không dùng được, Tạ Hoài Thanh đã nhớ lại hết tất cả, hắn còn biết nói gì nữa.
Tạ Hoài Thanh bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt: "Không nói thì cậu đi ra ngoài."
Hoắc Thành đánh bạo ôm chầm lấy người từ phía sau: "Tớ sai rồi. Bé đánh tớ mắng tớ đều được, đừng không cần tớ mà."
Tạ Hoài Thanh tránh khỏi cánh tay hắn, vẻ mặt nhàn nhạt: "Chúng ta cũng không phải thật, về sau đừng —"
"Sao lại không phải thật cơ chứ." Hoắc Thành vội vàng ngắt lời, "Tớ thích bé, bé cũng thích tớ, chúng mình ở bên nhau vui vẻ như thế, chẳng lẽ đều là giả ư?"
"Cậu gạt tôi đúng chứ?"
Hoắc Thành chết lặng: "Gạt. Nhưng tớ —"
"Vậy tôi dựa vào cái gì để tha thứ cho cậu bây giờ?"
"Bé xem như thương hại tớ đi." Hoắc Thành nắm tay Tạ Hoài Thanh đặt lên ngực mình, "Bé nhìn tớ, tớ thích bé biết bao nhiêu, chẳng lẽ bé không cảm nhận được sao?"
Lòng bàn tay truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ, tựa như có độ ấm hun nóng bàn tay, Tạ Hoài Thanh đột nhiên không giả vờ nổi nữa.
"Tớ biết từ lâu rồi."
"Là sao cơ?" Hoắc Thành ngớ cả người.
Tạ Hoài Thanh lặp lại một lần: "Tớ biết cậu nói dối. Cậu ngốc như thế mà cho rằng có thể giấu tớ được sao?"
Đầu óc Hoắc Thành loạn tùng phèo, sự khó tin và xấu hổ đan xen với nhau, trên mặt đỏ hồng rồi lại trắng bệch, thì ra từ lâu vậy rồi, Tạ Hoài Thanh vẫn luôn lẳng lặng xem hắn diễn...
Hôm nay Tạ Hoài Thanh thật sự rất mệt mỏi, tự mình ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, để mặc Hoắc Thành đứng một mình ngẩn người ở cửa.
Hoắc Thành nhớ lại những lần mình và Tạ Hoài Thanh ở chung, cuối cùng mới muộn màng phát hiện đối phương đã lơ đãng thử vài lần. Hắn không thể không thừa nhận Tạ Hoài Thanh nói đúng quá. Hắn ngốc ghê, cho rằng mình giấu diếm lừa gạt người khác mà thật ra bản thân mình cũng bị lừa.
Cho dù hôm nay Tạ Hoài Thanh nhớ lại tất cả nhưng vẫn cố ý lừa hắn, nhìn hắn hồn bay phách lạc run sợ trong lòng.
Nhưng sau khi vứt bỏ cảm xúc mất mặt và ảo não, Hoắc Thành vô cùng chắc chắn, Tạ Hoài Thanh phối hợp với hắn lâu như vậy, dung túng hắn hết lần này đến lần khác được voi đòi tiên, nguyên nhân chỉ có một.
Hoắc Thành bổ nhào qua ôm chặt người vào lòng, cổ họng nghẹn ngào tủi thân muốn chết: "Bé cứ bắt nạt tớ thôi."
Điển hình của việc đã ăn cắp còn la làng là đây.
Tạ Hoài Thanh không biết nên khóc hay cười, sao lại thành mình bắt nạt người ta rồi: "Cho nên tớ sai phải không?"
Hoắc Thành héo, nhỏ giọng nói: "Không phải, là do tớ không tốt." Chỉ là trái tim bé nhỏ yếu ớt của hắn không chịu nổi, cả ngày lo lắng đề phòng, tí thì qua đời ngay tại chỗ.
Tạ Hoài Thanh sờ sờ gáy hắn: "Cậu gạt tớ một lần, tớ cũng lừa cậu một lần, chúng ta huề nhau."
Hoắc Thành không thể tin được, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Thật vậy ư, nói rồi đó bé không được đổi ý đâu."
Hắn không nghĩ mình lại dễ dàng được tha thứ như vậy, nhưng Tạ Hoài Thanh lại nói: "Giả đấy, lừa cậu, sao lại có lợi cho cậu vậy được."
Hoắc Thành đờ người, đến khi đối phương không nhịn được cười khoe hai chiếc má lúm mới phản ứng lại: "Bé xấu quá thể, sao lại hư như vậy cơ chứ?"
Nhưng hắn vẫn thích ghê.
Bây giờ hắn mới có gan nhìn kỹ Tạ Hoài Thanh. Đôi mắt người trước mặt lóng lánh ánh nước, đuôi mắt phiếm hồng, xinh đẹp đến diễm lệ. Thật ra vừa rồi Hoắc Thành đã phát hiện ra nhưng không có tâm tư để nghĩ nhiều, hắn giống một chú cún nhỏ thò lại gần ngửi ngửi: "Bé uống rượu."
Tạ Hoài Thanh: "Uống một chút rượu trái cây."
Hoắc Thành không biết xấu hổ hôn một cái: "Tớ nếm thử xem."
Tạ Hoài Thanh đặt hai tay lên vai Hoắc Thành, tay Hoắc Thành thì đỡ sau gáy cậu, một nụ hôn triền miên nóng bỏng. Yasuo yên lặng tới quan sát, không để ý đến ai.
Rõ ràng rượu trái cây có nồng độ thấp như vậy mà Tạ Hoài Thanh lại hơi say. Cậu cảm thấy bản thân từng không có gì cả, nhưng năm 17 tuổi ấy dường như lại có được tất cả.
Đèn phòng khách phát ra ánh sáng dịu nhẹ, Tạ Hoài Thanh nằm trên vai Hoắc Thành thở dốc, Hoắc Thành ôm cậu, ôm thật chặt, luyến tiếc buông tay, hôn lên sau tai cậu từng chút từng chút.
Tạ Hoài Thanh lười biếng: "Trước kia tớ hư như vậy mà sao cậu không rời xa tớ?"
Hoắc Thành châm chước dùng từ: "Khi đó đúng là bé có làm tớ giận một xí, nhưng ai bảo tớ thích bé cơ chứ. Với cả, sau này không phải bé cũng đi nhặt đồng hồ về à, tớ biết bé đau lòng cho tớ mà."
"Sao cậu lại thích tớ?"
"Bé có tin vào nhất kiến chung tình không?"
Tạ Hoài Thanh cười rộ lên: "Cậu thật là...... Quê mùa chết mất"
Một lát sau cậu nói: "Tớ tệ như vậy, có gì đáng giá để cậu thích chứ."
"Ai nói bé không tốt, tớ đi đập nó một trận."
"Tớ." Tạ Hoài Thanh nói, "Tớ không thích bản thân mình."
Hoắc Thành nghiêm túc nói: "Hôm nay tớ đến chủ yếu để phê bình bé nhé..."
Tạ Hoài Thanh đột nhiên vùi đầu vào ngực Hoắc Thành, giọng điệu rầu rĩ: "Vậy cậu thích tớ cả đời nhé, có được không?"
Hoắc Thành trì độn hai giây, nhẹ giọng nói.
"Cả đời không đủ đâu."