Sau Khi Mất Trí Nhớ Tình Yêu Của Tôi Muốn Lật Xe

Chương 25

Editor: Browniie

Hoắc Thành cuối cùng cũng nhận ra chỗ không ổn, thầm nghĩ chẳng lẽ Tạ Hoài Thanh ngoan ngoãn như vậy là vì lo lắng hắn tức giận ư, sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ.

"Tớ không giận." Hoắc Thành cảm động nói, "Bé có làm gì đi nữa tớ cũng sẽ không giận đâu, tớ chỉ lo bé không để ý tới tớ thôi."

Tạ Hoài Thanh tin lời giải thích của hắn, thẹn thùng dâng lên, ra vẻ bình tĩnh xoay người lấy cặp sách: "Muộn rồi, về thôi."

Hoắc Thành đáp được.

Mặt trời sắp sửa lặn xuống đường chân trời, nắng chiều sắp tắt, sắc trời trở nên âm trầm. Hai người cùng nhau đạp xe về nhà Tạ Hoài Thanh, trong nháy mắt bầu trời hoàn toàn chuyển tối thì đèn đường đồng thời bật sáng.

Tựa như tâm tình giờ phút này của Hoắc Thành, sáng tưng bừng.

Con đường này bọn họ đã cùng nhau đi qua rất nhiều lần, hôm nay lại thoạt nhìn phá lệ thuận mắt.

Dù sao thì hôm nay chính là một ngày vô cùng tốt đẹp, Hoắc Thành tính đánh dấu lại ngày kỷ niệm đáng giá này.

Lúc trước hắn cứ rón rén cẩn thận, sợ Tạ Hoài Thanh sẽ bài xích, nghĩ sẽ mưu tính từ từ, trong lòng có nhiều ý tưởng không dám cho ra ánh sáng. Ban nãy lại không biết lấy dũng khí từ đâu ra tiến thêm một bước, chắc đại khái là do sắc đẹp dụ hoặc ấy.

Quan trọng là Tạ Hoài Thanh đứng im ở đó, không trốn tránh.

Hoắc Thành nghĩ, việc đó thể hiện cho Tạ Hoài Thanh cũng thích mình rồi.

Tuy rằng từ trước tới nay chưa từng thừa nhận nhưng Tạ Hoài Thanh da mặt mỏng, tính tình lại kiên cường, nếu không phải rất thích hắn thì sao lại dung túng hắn như vậy?

Không, không thể nói là rất thích, phải là thích chết luôn rồi chứ?

Hoắc Thành mặt dày phân tích, cả người lâng lâng. Tạ Hoài Thanh thấy dáng vẻ ngu ngốc của hắn thì bất đắc dĩ nói: "Nhìn đường đi."

Hoắc Thành đáp: "Ô kê bé cưng."

Tạ Hoài Thanh bất mãn: "Đừng gọi bừa."

Hoắc Thành biết nghe lời phải: "Đã biết ạ, về nhà lại gọi."

Tạ Hoài Thanh:..... Về nhà? Về nhà nào cơ?

*

Tới dưới nhà Tạ Hoài Thanh, Hoắc Thành nũng nũng nịu nịu không cho người ta đi lên.

Tạ Hoài Thanh: "Về nhanh đi, chú sốt ruột đấy."

"Không đâu, tớ lớn tướng vậy rồi mà." Bây giờ lá gan của Hoắc Thành to lắm, lưu luyến không rời tiến lên ôm cậu.

Vừa nãy bọn họ hôn môi là một bước nhảy vọt, một cột mốc lịch sử. Mặc dù trước đó vẫn xưng là quan hệ yêu đương nhưng tự trong lòng Hoắc Thành rõ mọi chuyện là như thế nào. Hôm nay là lần đầu tiên hắn xác định được tâm ý của Tạ Hoài Thanh, có dự cảm về sau mình có thể làm càn muốn làm gì thì làm, vậy nên thời điểm như này luyến tiếc không muốn tách ra.

Tạ Hoài Thanh muốn đẩy ra nhưng đẩy không được. Hoắc Thành dính người thật sự: "Tớ mặc kệ, hông đủ, tớ muốn ôm lát nữa."

Bây giờ là giờ cơm tối, đại bộ phận các hộ gia đình đều ở nhà ăn cơm, trong tiểu khu ngập tràn mùi thức ăn. Nhưng vẫn còn mấy người vừa tan tầm về nhà, tuy là ít người tới lui nhưng hai đứa con trai ôm ấp giữa đường như này thì ra thể thống gì.

Hoắc Thành biết Tạ Hoài Thanh da mặt mỏng: "Tớ đưa bé lên tầng rồi ôm trước cửa nhà bé nha, chỗ đó vắng."

Tạ Hoài Thanh:...

Sau đó Hoắc Thành lên tầng, sau đó bước vào cửa nhà Tạ Hoài Thanh, sau nữa... Hoắc Thành nhìn giao diện app đặt đồ ăn: "Cục cưng bé muốn ăn gì?"

Tạ Hoài Thanh trừng mắt nhìn: "Sao cậu vẫn chưa về nhà vậy?"

Hoắc Thành khoa trương á một tiếng: "Ai daa, tớ lỡ gọi thêm một suất nữa rồi, hai người ăn nha. Tớ với bé ăn xong rùi thì tớ về."

Tạ Hoài Thanh bất đắc dĩ, còn có thể làm gì được nữa bây giờ, cậu quen rồi.

Lúc ăn cơm Tạ Hoài Thanh ngượng không muốn ngẩng đầu.

Tuy không muốn thừa nhận, trước kia cậu cũng thường xuyên đỏ mặt tim đập thình thịch, nhưng chưa bao giờ giống hôm nay... Loại cảm giác này không thể diễn tả được, cứ như thể đã làm một điều gì đó rất thân mật, và có một vài thứ đã trở nên không giống trước.

*

Cơm nước xong lau dọn bàn sạch sẽ, Hoắc Thành dõi mắt trông mong nhìn Tạ Hoài Thanh: "Bé có phải muốn đuổi tớ đi rồi không?"

Tạ Hoài Thanh: "..... Không."

"Thật vậy chăng?" Tức thì mắt Hoắc Thành sáng rực lên, "Tớ vẫn ở đây tiếp được đúng không?"

"Không thể." Tạ Hoài Thanh từ chối dứt khoát, "Làm xong bài văn thì về đi."

"Ò được." Hoắc Thành không tình nguyện đồng ý, nhưng so với bị đuổi đi luôn bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.

Tạ Hoài Thanh tò mò: "Cậu không ở nhà thường xuyên như thế mà hai chú vẫn mặc kệ cậu à?"

Hoắc Thành muốn nói ba tớ đã sớm đoán ra chúng mình đang yêu đương rồi nhưng lại sợ dọa Tạ Hoài Thanh nên không dám: "Không đâu, hai người đó còn ước gì tớ không ở nhà ấy."

Hắn nghe lời lấy bài tập văn ra làm, Tạ Hoài Thanh ở một bên do dự mở miệng: "Tớ... có chuyện muốn nói với cậu."

"Ô kê lun." Hoắc Thành kéo Tạ Hoài Thanh ngồi lên sô pha.

Tạ Hoài Thanh: "... Cậu có thể đừng như vậy được không?"

Sau khi cậu ngồi xuống thì được Hoắc Thành ôm lấy từ phía sau, vòng cậu trong lòng. Cậu muốn tránh thoát thì Hoắc Thành lại mềm như bông làm nũng: "Để tớ ôm tí tí đi mò."

Vì thế Tạ Hoài Thanh lại nhượng bộ.

Cậu thấy mình càng ngày càng không có ranh giới.

Hoắc Thành thỏa mãn ôm ấp, bây giờ hắn thăm dò tính tình của đối phương. Tạ Hoài Thanh cực kỳ tốt luôn, chỉ cần hắn chơi xấu chút thôi là sẽ chiều theo hắn ngay.

Tạ Hoài Thanh vẫn cứ thấy tư thế này quái quái thế nào ấy, định nhanh chóng nói xong mọi việc.

Cậu biết Tào Vĩ Giang vào năm cấp 2, khi đó trường học có hội diễn văn nghệ, cậu muốn diễn độc tấu dương cầm nên trường học sắp xếp một giáo viên phụ đạo học sinh biểu diễn tiết mục, giáo viên đó chính là Tào Vĩ Giang.

Có một ngày sau khi tan học, Tạ Hoài Thanh và một bạn học khác ở lại cùng nhau diễn tập, bạn học kia trong nhà có việc nên về trước, trong phòng đàn chỉ còn hai người là cậu và Tào Vĩ Giang.

Lúc Tạ Hoài Thanh đánh đàn, Tào Vĩ Giang dựa lại rất gần, hơn nữa còn lấy cớ hướng dẫn mà giơ tay vòng Tạ Hoài Thanh vào trong.

Khi đó Tạ Hoài Thanh còn nhỏ, còn chưa nhận thức được tính hướng của mình. Tuy là cậu chưa từng tiếp xúc với tri thức ở phương diện kia nhưng cậu không ngốc, nhận ra đây không phải phương thức dạy học bình thường. Cậu cũng có giáo viên dạy đàn của riêng mình, giáo viên cũng sẽ ngẫu nhiên dạy cậu từ phía sau như vậy nhưng hoàn toàn không dính sát cả cơ thể vào như thế.

Thật ra từ lúc vị giáo viên này nhìn cậu cười cậu cũng đã thấy cả người không thoải mái rồi.

Hoắc Thành nghe đến đó thì chửi một tiếng, Tạ Hoài Thanh trấn an vỗ vỗ cánh tay hắn, tiếp tục kể.

Lúc ấy cậu cảm giác không thoải mái, hơi dịch ra xa. Nhưng Tào Vĩ Giang lại được nước làm tới ôm eo cậu, thậm chí còn dính sát lại muốn hôn mặt cậu.

Tạ Hoài Thanh bình tĩnh nhớ lại: "Tớ thấy quá ghê tởm nên đứng lên quăng ông ta đi."

Hoắc Thành:...

Vừa rồi còn giận đến bốc khói đã bị một câu của Tạ Hoài Thanh chọc vui vẻ: "Bé cưng giỏi quá."

Tào Vĩ Giang tuy là người trung niên, cân nặng không thể xem thường, nhưng lúc ấy gã không hề phòng bị, chắc là không nghĩ Tạ Hoài Thanh sẽ lập tức phản kháng, thêm nữa không nghĩ rằng đứa bé nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy mà sức lực lại lớn thế. Tạ Hoài Thanh học Taekwondo từ nhỏ, đối phó loại người trưởng thành chưa từng học kỹ xảo chiến đấu cũng chưa chắc sẽ rơi vào thế yếu.

Hoắc Thành hỏi: "Rồi sao nữa?"

Tạ Hoài Thanh: "Ông ta bị tớ chọc giận, còn muốn khống chế tớ nên tớ dùng đồ trang trí trong phòng đập vào đầu ông ta."

Cánh tay ôm Tạ Hoài Thanh của Hoắc Thành siết chặt lại: "Mẹ nó, thằng biếи ŧɦái." Thứ gì mà dám phi lễ Tạ Hoài Thanh, còn may Tạ Hoài Thanh có năng lực chống cự, nếu không... Hoắc Thành không dám nghĩ.

Tạ Hoài Thanh rủ mi, thật ra lúc ấy bị biếи ŧɦái quấy rối cũng không hẳn là thứ khiến cậu khó chịu thật sự.

Hoắc Thành suy đoán: "Bạn học kia của bé..."

"Ừm." Tạ Hoài Thanh nói, "Lúc đó cậu ấy nhìn thấy."

Sau khi bị đánh, đầu Tào Vĩ Giang chảy máu ròng ròng, gã không cam lòng nên cáo trạng ngược lại với trường học. Tạ Hoài Thanh đương nhiên muốn giải thích nguyên nhân nhưng Tào Vĩ Giang bảo cậu nói dối, thực tế là do gã yêu cầu nghiêm khắc nên phát sinh xung đột với Tạ Hoài Thanh, Tạ Hoài Thanh tính cách ác liệt nên tập kích giáo viên.

Trường học không biết nên tin ai. Vì phòng đàn không có camera, đây cũng chính là nguyên nhân Tào Vĩ Giang không sợ hãi.

Nhưng nhìn vào kết quả, Tạ Hoài Thanh lông tóc vô thương còn chứng cứ cậu đánh Tào Vĩ Giang bị thương vô cùng xác thực, trường học chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tào Vĩ Giang, xử phạt Tạ Hoài Thanh.

Thật ra là có nhân chứng.

Lúc ấy bạn học đi cùng Tạ Hoài Thanh đã quay lại để lấy phổ nhạc trong phòng đàn, Tạ Hoài Thanh nhìn qua cánh cửa kính thấy cậu ta.

Nhưng chính người mà Tạ Hoài Thanh xem là bạn bè ấy, lại không đẩy cửa đi vào, xong việc cũng làm bộ cái gì cũng không biết, không làm chứng giúp cậu.

Tạ Hoài Thanh bởi vì chuyện này nên chỉ có thể chuyển trường.

Hoắc Thành nghe xong mọi việc từ đầu đến cuối, cực kỳ đau lòng. Hắn nghĩ, bảo sao Tạ Hoài Thanh lại thành thói quen việc gì cũng phải lưu lại chứng cứ.

Tuy rằng Tạ Hoài Thanh ngoài miệng nói đã không còn khổ sở từ lâu rồi, nhưng Hoắc Thành biết nhất định cậu đã gặp đả kích rất lớn, người như cậu nguyện ý xưng bạn gọi bè với người khác chứng tỏ rằng cậu rất tín nhiệm đứa bé kia.

Sau này Tạ Hoài Thanh trở nên khó tiếp cận hẳn là do dĩ vãng chịu ảnh hưởng, người từng bị phản bội rất khó mở lòng tiếp nhận người khác.

Hoắc Thành đau lòng ôm Tạ Hoài Thanh. Hắn cũng cảm thấy mình không thể giấu giếm tiếp được nữa, muốn tìm một cơ hội thẳng thắn, hoặc là chờ đến sau sinh nhật Tạ Hoài Thanh đi.

*

Một bài thi ngữ văn Hoắc Thành rề rà đến tận 3 tiếng đồng hồ, làm xong còn ăn vạ ở nhà Tạ Hoài Thanh không chịu đi.

Tạ Hoài Thanh không có cách nào, hơn nữa dù sao... nhà mình không có người lớn, muốn ở lại thì ở đi.

Hoắc Thành được như ý, thầm nghĩ hồi sau phải mang mấy bộ quần áo đến đây mới được, tránh cho việc tắm xong không có đồ mặc, hiển nhiên là đang tính toán có cơ hội thì ăn vạ ở nhà Tạ Hoài Thanh luôn.

Tạ Hoài Thanh sinh hoạt có quy luật, đúng 11 giờ lên giường. Qua vài phút thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

"Sao thế?" Tạ Hoài Thanh nhìn Hoắc Thành ngoài cửa.

Hoắc Thành làm nũng: "Tớ ngủ không được."

Tuổi này con trai tinh lực tràn đầy, nhắm mắt nằm trên giường cứ nhớ đến khi hoàng hôn trong phòng học, eo của Tạ Hoài Thanh nhỏ ghê, đôi mắt thật xinh đẹp, môi cũng thật mềm... Sau đó buồn ngủ bay sạch.

Tạ Hoài Thanh hoàn toàn không biết trong đầu Hoắc Thành suy nghĩ gì, cạn lời nói: "Tìm tớ là có thể ngủ được à?"

Hoắc Thành vô tội chớp chớp mắt: "Ôm bé là ô kê hết."

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

Nói xong, Tạ Hoài Thanh muốn đóng cửa nhưng lại đóng không được, bị Hoắc Thành chặn lại.

Sau đó, cậu cũng không biết sao mình lại nằm trên giường phòng ngủ của mình, ôm Hoắc Thành hôn môi.

Yasuo tò mò ngó nghiêng ở cửa, Hoắc Thành nhảy xuống đóng cửa lại, sau đó trở về hôn tiếp.

Tạ Hoài Thanh trong cơn mơ màng cảm nhận được tay Hoắc Thành từ trên eo cậu rời đi, không biết làm cái gì... Sau khi phản ứng lại thì tỉnh táo trong nháy mắt, đẩy người ra.

Hoắc Thành vừa cởi cúc áo ngủ của cậu.

Tạ Hoài Thanh: "Cậu... Cậu đừng quá đáng."

Chính Hoắc Thành cũng mờ mịt: "Tay hư không nghe tớ sai sử."

Tạ Hoài Thanh lạnh lùng trừng hắn một cái, trở về phòng ngủ còn lại, lần này Hoắc Thành có gõ cửa thế nào cũng không mở.

———————————

Hoắc Thành ở nhà Tạ Hoài Thanh trải qua một cuối tuần vui vẻ. Thứ hai đến trường còn có việc phải giải quyết.

Hắn khó có thể nhịn được Tào Vĩ Giang tiếp tục ở lại trường dạy học cho bọn hắn, không biết việc kia đã qua bao lâu nhưng dám bắt nạt Tạ Hoài Thanh, hắn không muốn để gã ta thoải mái.

Huống chi tên biếи ŧɦái kia vốn không xứng làm giáo viên.

Bản thân Tạ Hoài Thanh không có cảm xúc phẫn nộ gì, lúc ấy Tào Vĩ Giang bị cậu đánh đến mức phải khâu vài mũi, thở phì phò. Cậu chỉ lo tên khốn ấy sẽ lại xuống tay với học sinh trong trường. Tuy tên biếи ŧɦái ấy vừa giảo hoạt vừa cẩn thận, hẳn là gã sẽ không có can đảm thật sự táy máy gì nhưng chỉ đơn giản là dâʍ ɭσạи như vậy cộng thêm quấy rối bằng lời nói cũng đủ ghê tởm rồi, sẽ tạo thành tổn thương tinh thần tới học sinh, ngẫm lại là thấy buồn nôn.

Hoắc Thành đưa ra giải pháp trùm bao tải tẩn gã một trận lại bị Tạ Hoài Thanh phủ quyết, đánh gã một trận thì hả giận chốc lát nhưng rốt cuộc vẫn là phạm pháp, hơn nữa cũng không phải kế lâu dài.

Bọn họ tạm thời chỉ nghĩ ra biện pháp theo dõi, có thời gian thì sẽ để mắt đến gã thầy giáo biếи ŧɦái ấy, nếu có học sinh lạc đoàn bị dính chưởng bọn họ còn có thể giải cứu kịp thời, có khi còn chụp được chứng cứ.

Nhưng hai người bọn họ thế lực hữu hạn, không đủ sức sau khi tan học tiếp tục để mắt đến gã biếи ŧɦái.

Hoắc Thành muốn tìm đến mấy đứa Trịnh Hạo Từ bèn hỏi Tạ Hoài Thanh: "Bé có để ý tớ kể chuyện này cho chúng nó không?"

Tạ Hoài Thanh nói không sao cả.

Tiếp xúc lâu vậy rồi, cậu biết mấy người bạn của Hoắc Thành đều là người rất biết điều.

Vì thế Hoắc Thành gọi lớp trưởng và mập mạp cùng tới hỗ trợ. Hắn không thể để người khác biết Tạ Hoài Thanh đã từng đối mặt với ma trảo của giáo viên biếи ŧɦái kia được, nên chỉ nói cho hai đứa giáo viên âm nhạc mới tới là một gã biếи ŧɦái quấy rối học sinh nam.

Lúc Hoắc Thành nói điều đó sắc mặt âm trầm, quanh thân tỏa ra khí đen, thậm chí còn tuyên bố muốn băm vằm tay của tên biếи ŧɦái.

Trình Phỉ do dự hỏi: "Anh Thành, chẳng lẽ ông bị gã..." Bằng không sao lại có lòng đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị vậy, lòng đầy căm phẫn.

Hoắc Thành sửng sốt.

Nếu hắn không thừa nhận, nói không chừng mấy đứa này lại đoán ra được Tạ Hoài Thanh, hắn không muốn tiết lộ quá khứ này của cậu ấy.

Vì thế Hoắc Thành hạ quyết tâm: "Đúng. Mẹ, thằng già biếи ŧɦái dám sờ mông tôi."

Ba đứa đồng bọn kia hít hà một hơi.

Dám sàm sỡ Hoắc Thành, lớn gan thật sự, sở thích cũng đặc biệt phết.

Ba đồng bọn sau khi hiểu rõ tình huống thì phẫn nộ tỏ vẻ nhất định sẽ báo thù cho Hoắc Thành, Tạ Hoài Thanh cũng bị bọn họ chọc cười.

*

Thời gian bọn họ theo dõi Tào Vĩ Giang là giờ nghỉ trưa và giờ nghỉ trước tiết tự học tối, bởi vì giờ giải lao mọi ngày quá ít, hơn nữa nhiều người nhiều mắt, Tào biếи ŧɦái hẳn là sẽ không kịp làm cái gì.

Giữa trưa và tối sẽ có vài học sinh và giáo viên chọn về nhà ăn cơm, trong trường tương đối yên tĩnh vắng vẻ, nếu Tào Vĩ Giang tìm học sinh xuống tay cũng dễ thực hiện.

Chiều hôm đó đến phiên Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành theo dõi.

Tạ Hoài Thanh thấy một mình là ổn rồi, hai người gây chú ý quá, dễ bị phát hiện, nhưng Hoắc Thành sống chết không đồng ý, không yên tâm để một mình Tạ Hoài Thanh tiếp xúc với giáo viên biếи ŧɦái. Tạ Hoài Thanh không có cách nào cũng đành không phản đối.

Tào Vĩ Giang tới trường làm giáo viên âm nhạc, không chỉ đứng lớp dạy thay mà còn muốn gánh vác trách nhiệm dạy dỗ học sinh năng khiếu, những điều đơn giản ấy đã tạo điều kiện cho gã làm những việc đáng xấu hổ kia.

Lúc Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành chạy đến phòng học đàn thì từ xa đã thấy một cậu trai đi theo Tào Vĩ Giang vào một phòng học, Tạ Hoài Thanh cảm giác không ổn, kéo Hoắc Thành tới gần hơn một chút, muốn quan sát tình huống bên trong.

Nhưng gian phòng này không có cửa sổ, bọn họ chỉ đành chờ bên ngoài.

Hoắc Thành nhỏ giọng nói thầm: "Người vừa rồi hơi quen mắt ấy nhỉ?"

Tạ Hoài Thanh: "Là Tô Hàm." Tô Hàm là học sinh nghệ thuật, bị Tào Vĩ Giang gọi tới cũng không lạ.

"Là cậu ta?" Hoắc Thành hờ hững nói, "Mình đi thôi, không cần phải xen vào."

Tạ Hoài Thanh nói: "Không được."

Hoắc Thành: "Cậu ta là người như vậy, không có gì đáng ngại đâu, tên đấy gặp phải biếи ŧɦái cũng coi như cậu ta xui xẻo đi."

Tạ Hoài Thanh không ủng hộ. Tuy đúng là Tô Hàm có chút tâm cơ, nhưng so với loại biếи ŧɦái như Tào Vĩ Giang thì còn kém xa lắm, dù sao thì Tạ Hoài Thanh cũng đã chứng kiến bộ mặt Tào Vĩ Giang ra vẻ đạo mạo ghê tởm kia rồi.

Hơn nữa vóc người Tô Hàm gầy yếu, nếu Tào Vĩ Giang cứng rắn thì cậu ta sẽ không đánh lại được.

Loại biếи ŧɦái như này sẽ không sợ hãi, chính vì những thiếu niên bị gã nhắm tới không lưu lại chứng cứ, hơn nữa gã cũng không làm ra hành vi nào cực kỳ nghiêm trọng khiêu chiến mấu chốt của pháp luật. Cho nên những cậu trai đó sau khi cân nhắc chỉ có thể làm như ăn phải cái gì ghê tởm mà thôi, tại vì nói ra thì Tào Vĩ Giang cũng không chịu trừng phạt nào cả, có khi người mất mặt lại còn là người bị hại là mình.

Phòng đàn cách âm, đầu tiên bên trong truyền ra tiếng dương cầm không rõ ràng, sau đó thì im bặt, qua khoảng hai ba phút thì Tạ Hoài Thanh chuẩn bị tiến lên gõ cửa.

Mặc kệ bên trong có phát sinh gì hay không, cậu cũng không thể ngồi yên nhìn được.

Hoắc Thành ngăn Tạ Hoài Thanh lại, kéo cậu ra xa một chút sau đó tự mình đi qua gõ cửa.

Hắn gõ tượng trưng đôi ba cái, định đẩy cửa đi vào thì phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong. Hoắc Thành thầm chửi một tiếng biếи ŧɦái, sau đó bắt đầu gõ mạnh vào cửa.

Gõ trong chốc lát, cuối cùng cửa cũng mở ra, Tô Hàm tức giận đi ra ngoài, tí thì đυ.ng phải Hoắc Thành.

Cậu ta không để ý tới Hoắc Thành, đi ra ngoài vài bước, nghĩ nghĩ lại vòng trở về, chỉ vào Tào Vĩ Giang bên trong rồi mắng: "Mẹ nó, ông cứ cẩn thận tôi đấy." Sau đó xoay người bước đi, cũng không để ý tới Tạ Hoài Thanh gặp được trên đường.

Hoắc Thành cảm thán, người này biết diễn thật, không nhận ra lại có mặt táo bạo như thế.

Tào Vĩ Giang đang ngồi trên ghế, trên mặt nở nụ cười ôn hòa như cũ, nhìn về phía Hoắc Thành: "Bạn học này, em có chuyện gì à?"

Hoắc Thành nghĩ thầm tố chất tâm lý này, không hổ là biếи ŧɦái, thuận miệng nói đại một lý do: "Hình như em để quên đồ ở đây."

Sau đó làm bộ làm tịch nhìn quanh một vòng, nói câu không thấy rồi rời đi.

Hoắc Thành trở về hội hợp với Tạ Hoài Thanh. Tạ Hoài Thanh hỏi sao rồi, Hoắc Thành liền kể lại tình huống hắn vừa gặp được cho cậu nghe.

"Chắc là tên biếи ŧɦái kia động tay động chân rồi." Hoắc Thành suy đoán.

Tạ Hoài Thanh gật đầu. Nhìn phản ứng của Tô Hàm, đương nhiên không có khả năng vô duyên vô cớ hành xử vậy. Tạ Hoài Thanh có hơi nặng lòng, cậu với Tô Hàm có điểm giống nhau, đều không phải người ngậm bồ hòn làm ngọt, chắc chắn sẽ phản kháng lại Tào Vĩ Giang. Trừ hai người bọn họ ra, không dám nghĩ đã có bao nhiêu đứa trẻ chịu tổn thương mà không dám nói lại cũng không dám phản kháng. Hy vọng không có ai phải chịu thương tổn trầm trọng.

*

Lúc nhóm Tạ Hoài Thanh tìm được Tô Hàm, cậu ta đã khôi phục lại dáng vẻ cười tủm tỉm trà xanh kia.

Cậu ta hỏi: "Tìm em có chuyện gì thế, có phải phát hiện em tốt quá nên muốn thay đổi chủ ý đúng hông?"

Hoắc Thành muốn dắt Tạ Hoài Thanh đi ngay lập tức. Hắn và tên kia không có cách nào chung sống hòa bình được.

Tạ Hoài Thanh đè Hoắc Thành lại, nói với Tô Hàm: "Tôi biết Tào Vĩ Giang là tên biếи ŧɦái."

Biểu cảm của Tô Hàm nhanh chóng trở nên nghiêm túc, nhìn Tạ Hoài Thanh một lượt: "Chẳng lẽ..."

Hoắc Thành bảo hộ Tạ Hoài Thanh sau lưng: "Là tôi. Chiều qua tôi đi tìm ông ta tính sổ."

Tô Hàm bĩu môi. Cậu ta đếch tin, cái đôi khốn nạn này, nhưng thôi cả nhà bây giờ đều là người bị hại, cậu ta lười đôi co.

Ba người bọn họ, còn cả nhóm Trịnh Hạo Từ, sáu người tìm một phòng sinh hoạt câu lạc bộ để thương lượng đối sách.

Tô Hàm hừ lạnh: "Tôi sẽ không để ông ta yên đâu."

Trình Phỉ có hơi tò mò Tào Vĩ Giang đã làm gì nhưng lại sợ sẽ xúc phạm tới Tô Hàm nên nhịn không hỏi.

Tô Hàm liếc mắt nhìn cô một cái đã phát hiện: "Muốn biết à? Nói cho các cậu cũng không vấn đề gì, người kinh tởm chả phải là tôi. Sau khi tôi đi vào thì tên háo sắc kia giả vờ giả vịt, đầu tiên là chỉ cho tôi mấy kỹ thuật để tôi luyện theo, luyện một hồi thì sờ tay tôi, nói tôi sai rồi. Tôi rút tay ra thì mẹ nó, ông ta lập tức ôm chầm lấy tôi, buồn nôn."

Trình Phỉ ôm vai, ngẫm lại trường hợp kia mà nổi hết da gà da vịt, cũng may là cô hay đọc sắc văn, chủ đề đọc cũng rộng nên không quá kinh ngạc. Hai đứa nhỏ thuần khiết Trịnh Hạo Từ và Lôi Bân thì ngây cả người, ghê tởm quá, hơn nữa còn làm ra loại việc này ở trong trường học, táo bạo trắng trợn vậy ư.

Trịnh Hạo Từ hồi thần: "Cậu thế là không được rồi, sao lại không bắt chước học thần của chúng tôi ghi âm lại?"

"Đệch." Tô Hàm mắng, "Lão già biếи ŧɦái kia hành nghề thuần thục, không nói lời nào trực tiếp động thủ, tôi ghi âm thì có lợi ích gì, người ta nghe xong còn nói tôi tự biên tự diễn ấy chứ."

Lớp trưởng nói: "Nếu không phải hôm nay có anh Thành với học thần theo dõi thì cậu còn chịu thiệt nhiều hơn."

Tô Hàm vong ân phụ nghĩa, bất mãn nói: "Sao các cậu không tới sớm hơn? Hại tôi ghê tởm đến mức mấy ngày ăn không ngon."

Hoắc Thành nhấp miệng định phản bác lại bị Tạ Hoài Thanh trấn an, hỏi Tô Hàm: "Cậu có ý kiến gì không?"

"Em định vạch trần ông ta trên diễn đàn." Tô Hàm nói, "Nuốt không trôi cục tức này."

Tạ Hoài Thanh: "Trực tiếp đăng thì không được, không có chứng cứ, ông ta có thể cắn ngược lại nói cậu bịa đặt."

"Vậy thì còn có thể làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ để ông ta ung dung ngoài vòng pháp luật sao?"

Tạ Hoài Thanh nghĩ nghĩ, tuy không thể nói thẳng chân tướng sự việc nhưng đăng bài quả thật là một biện pháp có thể khiến các bạn học cảnh giác, cũng có thể khiến Tào Vĩ Giang sợ hãi, chỉ là cần chú ý phương thức một chút.

Vì thế cậu nói: "Có thể đăng bài, nhưng cần làm như vậy..."

Tô Hàm nhìn cậu nghiền ngẫm: "Trước kia em thật sự đánh giá thấp anh rồi đấy Tạ Hoài Thanh, em không thể mưu mô bằng anh được."

Hoắc Thành khinh thường: "Cái gì mà mưu mô, Thanh Thanh của chúng tôi đây là trí tuệ, sao có thể so với cậu, đừng tự dát vàng lên mặt mình."

Tô Hàm: Mẹ nó, hai con chóa lày.

Tạ Hoài Thanh cung cấp một ý tưởng, nội dung cụ thể là Tô Hàm chủ bút, dù sao khả năng giả nhu nhược của cậu ta cũng đạt no.1.

Tiêu đề post là — [Giáo viên âm nhạc mới tới thân thiện ghê ấy ~, mỗi lần gặp mặt đều xoa đầu vỗ vai tôi.]

Lầu chính đưa ra mấy thông tin, một là lâu chủ là một cậu trai đáng yêu, hai là giáo viên mới tới không kiêu ngạo, rất thích tiếp xúc tay chân với học sinh, vỗ vai không tính là gì, lúc đi cùng nhau còn thường xuyên đỡ tay sau eo lâu chủ, lâu chủ không khỏi cảm thán giáo viên thật sự rất thân thiện nha.

Mấy đồng bọn khác thấy Tô Hàm tự xưng là cậu trai đáng yêu thì biểu cảm trở nên phức tạp.

Post được đăng lên, Trình Phỉ kêu gọi nhóm chị em bump bài để bài luôn đứng ở trang đầu.

Trong lúc tài khoản của Trình Phỉ hỏi là giáo viên nào, Tô Hàm mới giả bộ khó xử tiết lộ, giáo viên họ Tào. Họ Tào, lại là giáo viên âm nhạc mới tới, tất cả đều có thể dễ dàng đoán được là Tào Vĩ Giang.

Ngay sau đó, những comments họ muốn xem đã xuất hiện: [Sao miêu tả của lâu chủ cứ kỳ kỳ ấy nhể, vỗ vai thì cũng bình thường thôi, nhưng giáo viên nam bình thường sao lại đỡ eo học sinh, còn sờ đầu, thân mật quá rồi.]

Phía dưới có mấy comments sôi nổi hưởng ứng:

[Tôi cũng thấy vậy, không phải giống điều tôi đang nghĩ đấy chứ.]

[Lâu chủ để ý chút đi, lần sau còn như vậy thì tránh lẹ.]

[Lâu chủ quá ngây thơ rồi đấy. Bây giờ biếи ŧɦái nhiều lắm, không phải thầy cô nào cũng đủ tư cách làm giáo viên đâu.]

Trong đó có mấy nick là của nhóm Tạ Hoài Thanh, nhưng đa phần là học sinh chưa biết rõ.

Sau khi đọc mấy comments, Tô Hàm đứng ra phát ngôn một câu đậm mùi sen trắng: [Trời ưi các cậu suy nghĩ nhiều rồi, đồng ý với tớ đừng dùng tâm tư đấy phỏng đoán một người đức cao trọng vọng như thầy nha, được không? Lâu chủ chỉ xúc động một chút thôi mà, không muốn gây khó khăn gì với thầy Tào đâu.]

Bài đăng lan truyền nhanh chóng, rất nhanh trong trường đều rỉ tai nhau nghi ngờ Tào Vĩ Giang là một gã đồng tính biếи ŧɦái, chuyên động tay động chân với học sinh nam đáng yêu.

Nhưng mà bọn Tô Hàm một câu chửi bới cũng chẳng có, ngược lại vẫn luôn giải vây giúp Tào Vĩ Giang.

Mấy đồng bọn đều cảm thấy Tạ Hoài Thanh quá ư là thông minh. Cứ như vậy, bọn họ chỉ trần thuật một ít sự thật không ảnh hưởng đến toàn cục, cái khác đều do nhóm học sinh tự suy luận ra, Tào Vĩ Giang không có cách nào tố bọn họ bịa đặt bôi nhọ mình.

Bài đăng đứng ở đầu trang suốt một ngày, đến tối thì bị xóa bỏ.

Trịnh Hạo Từ không biết nói gì: "Bài đăng như này mà cũng xóa?"

Hoắc Thành nói: "Chắc là lão biếи ŧɦái kia đi tố khổ với trường học rồi."

"Vậy phải làm sao bây giờ đây?" Trình Phỉ sốt ruột, "Trường học sẽ không vì một bài đăng này mà đuổi việc ông ta đâu."

Tạ Hoài Thanh cũng cảm thấy mình cần một biện pháp khác. Bọn họ còn việc riêng của mình cần làm, không có khả năng lúc nào cũng nhìn chằm chằm Tào Vĩ Giang, chờ gã lòi đuôi được.

Huống chi đã đăng bài này rồi, rút dây động rừng, Tào Vĩ Giang trong khoảng thời gian này hẳn sẽ không làm gì thiếu suy nghĩ.

Tạ Hoài Thanh thuận miệng nói: "Nếu có thể biết quan hệ xã hội của ông ta thì tốt rồi."

Hoắc Thành lập tức đáp: "Cái này thì dễ nè." Nhà bọn họ mở công ty, ở phương diện điều tra tin tức này có người chuyên môn xử lý.

Tạ Hoài Thanh có chút băn khoăn: "Điều tra như thế có tính là trái pháp luật không?"

"Không đâu." Hoắc Thành nói, "Nếu là điều tra sâu thì theo quy định pháp luật là không cho phép, nhưng bây giờ tin tức cá nhân bay đầy trời, chỉ đi thu thập một ít tin tức đơn giản thôi, như là quan hệ gia đình, số điện thoại gì đó, mấy cái này không có cách nào tố cáo."

Hoắc Thành về nhà nhờ ba mình hỗ trợ, rất nhanh đã thu được tư liệu của Tào Vĩ Giang. Mấy người gặp lại nhau ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ, Hoắc Thành nói: "Tên này đúng là rất có thủ đoạn."

Tào Vĩ Giang không có con cái, 5 năm trước đã ly hôn một lần, có khả năng là lừa hôn bị phát hiện. Sau khi ly hôn thì rất nhanh lại tái hôn, lần này thì cưới một nữ doanh nhân góa chồng hơn gã 20 tuổi.

Tô Hàm không khỏi cảm thán: "Có tài thật đấy." Kết hôn với phụ nữ lớn tuổi không những không dễ bộc lộ tính hướng, mà có khi còn được chia tài sản lúc vợ mất nữa.

Hoắc Thành nói: "Quan trọng hơn tôi còn chưa nói, ông ta có một vài ghi chép ra vào khách sạn."

Tạ Hoài Thanh cười một cái, đấy chính là cái cậu muốn tra.

Trình Phỉ kinh ngạc đến ngây người: "Trời ạ, ông ta đi tìm vịt (money boy) à?"

Hoắc Thành nói đúng.

"Vãi, lão biếи ŧɦái." Lôi Bân nói, "Vợ ông ta khẳng định không biết ông ta tɧác ɭoạи thế đúng không."

Trịnh Hạo Từ vỗ ngực: "Xã hội này quá dơ bẩn, đầu óc non nớt của tôi đã bị ô nhiễm rồi."

Hoắc Thành nói xong thông tin: "Cũng chỉ tra được ngần này thôi."

Giọng điệu của Tạ Hoài Thanh nhẹ nhàng: "Đủ để xã hội này khiến ông ta không ngóc đầu lên được rồi." Đặc biệt là thông tin vợ bây giờ của Tào Vĩ Giang cực kỳ mạnh mẽ nên càng khiến chuyện này trở nên đơn giản.

Tô Hàm tán thưởng nói: "Học thần tàn nhẫn ghê, nhưng em thích lắm."

Hoắc Thành hùng hổ: "Cút. Không đến lượt cậu thích."