Sau Khi Mất Trí Nhớ Tình Yêu Của Tôi Muốn Lật Xe

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Browniie

Hoắc Thành thấy tin nhắn kia của Tạ Hoài Thanh mới yên lòng. Trịnh Hạo Từ gửi lời mời call, Hoắc Thành ấn nhận, đầu kia nói: "Còn ổn không, hôm qua anh về thế nào thế?"

"Tạ Hoài Thanh đưa tao về, mày thế nào?" Hoắc Thành nói xong, đột nhiên lại thấy ngọt ngào.

"Trình Phỉ với Bân Bân đón em, Tạ Hoài Thanh gọi hai người đến."

Hoắc Thành xàm xí với anh chàng vài câu, Trịnh Hạo Từ nói: "Bân Bân gọi em đi Sâm Sâm, có gọi anh không?"

Sâm Sâm là một tiệm bánh ngọt mấy người bọn họ thường xuyên ghé đến, Hoắc Thành đáp: "Không gọi tao."

"Còn không phải mấy lần đều mời không nổi anh sao?" Trịnh Hạo Từ nói, "Thế anh đến cùng em đi."

Hoắc Thành ban đầu còn hơi chần chừ, vốn không muốn đi, nhưng nói không chừng hôm qua Trình Phỉ với Lôi Bân đều chứng kiến dáng vẻ khùng điên của hắn thì sao, hắn muốn đến hỏi thăm tí.

Lúc Trịnh Hạo Từ đến Sâm Sâm, lớp trưởng với Trình Phỉ đã tới rồi, đang ngồi ăn đá bào. Trình Phỉ nói: "Muốn ăn gì ông tự gọi đi."

Trịnh Hạo Từ nuốt nước miếng: "Tôi không ăn, tôi muốn giảm béo."

Hai người đối diện bình tĩnh "Ồ" một tiếng, tên này treo câu giảm béo hàng năm bên miệng, lần nào cũng không kiên trì nổi 3 ngày.

"Ai dà." Lôi Bân hỏi Trịnh Hạo Từ, "Chuyện đêm qua mày có nhớ tí gì không?" Bây giờ cậu chàng nhớ tới còn thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đây này.

Trình Phỉ vừa nghe thấy vậy thì nở một nụ cười hiểu rõ mà không nói ra.

Trịnh Hạo Từ sờ sờ cổ: "Tao chỉ nhớ anh Thành gọi điện thoại cho Tạ Hoài Thanh, sau đó cậu ấy tới, chúng mày cũng tới, sau nữa thì tao về nhà, nhưng cái gì cũng mơ mơ hồ hồ lắm."

Lôi Bân tỏ vẻ ghét bỏ: "Mày phun hết lên người tao sao không thấy mày nói?"

Trịnh Hạo Từ cười hì hì: "Xin lỗi anh em, đợi tí tao bao mày."

"Thế thì còn ô kê." Lôi Bân hạ giọng, thần bí ghé sát vào, "Đêm qua, anh Thành cưỡng hôn học thần đấy."

Trịnh Hạo Từ "Vãi" một tiếng, bị doạ sợ không nhẹ: "Thật hay giả, như thế nào... cưỡng hôn như nào? Chi tiết, tao muốn nghe chi tiết."

Chà chà, hai chữ kia nói ra thôi cũng khiến người ta thẹn thùng rồi.

Trình Phỉ xúi giục Lôi Bân: "Ông diễn cho tên kia xem lại đi."

"Tôi diễn thế nào chứ, làm gì có ai phối hợp."

Trình Phỉ nhìn Trịnh Hạo Từ, Lôi Bân liên tục từ chối: "Đừng đừng đừng, tôi không hạ miệng được."

Trịnh Hạo Từ không vui: "Nói cứ như tao sẽ nguyện ý ấy."

Trên bàn có bày một con gấu đồ chơi, Trình Phỉ cầm đưa cho Lôi Bân: "Đây, dùng nó đi, bé gấu đáng thương."

Cái này Lôi Bân còn chấp nhận được, cậu chàng vòng tay giữ gấu nhỏ, thâm tình âu yếm gọi "Tạ Hoài Thanh", sau đó đại khái là ở vị trí miệng của con gấu, nhanh chóng hôn một cái.

Chụt một tiếng rõ kêu.

Người phục vụ đi ngang qua:... Biếи ŧɦái quá, sao lại có loại người này tồn tại vậy.

Trịnh Hạo Từ trợn mắt há mồm: "Vãi lúa, hôn thật á?"

Lôi Bân: "Chứ còn giả à, cái này sao tao tự bịa ra được."

Trình Phỉ cười đến mức bả vai run run, nhưng vừa cười được một nửa thì tắc tịt, nhìn về phía sau Trịnh Hạo Từ: "Sao ông lại tới đây..."

Hoắc Thành xanh mặt đứng đó, không dám tin: "Chúng mày nói, là tao hả?"

Trịnh Hạo Từ mải hóng chuyện, quên không nói cho hai người kia Hoắc Thành cũng tới đây.

Lôi Bân chột dạ, lén đá mập mạp một cái dưới gầm bàn. Trịnh Hạo Từ đồng tình tiếp đón Hoắc Thành: "Anh Thành, mau ngồi, em gọi cho anh kem hương thảo anh thích nhất nhé."

Hoắc Thành không còn sức so đo với Lôi Bân, chỉ hỏi lại: "Chúng mày nói thật à?"

Lôi Bân gật đầu: "Thật thật, riêu hơn tô bún riêu."

Hoắc Thành không nghĩ tới mình uống say còn có thể lật trời, cảm giác đầu càng đau hơn: "Thế cậu... cậu ấy có phản ứng gì?"

Lôi Bân: "Không có phản ứng gì, chỉ khϊếp sợ thôi, cứng đờ... Hôm nay trên người anh không bị thương gì chứ?"

Trước mắt Hoắc Thành tối sầm.

"Đừng nghe cậu ấy, cậu ấy thì biết cái gì." Trình Phỉ an ủi, "Tôi thấy Tạ Hoài Thanh không kháng cự đâu, còn đỏ mặt ấy chứ, rõ ràng là đang thẹn thùng. Ông có thể nhân cơ hội này thử một chút, nói không chừng hai ông sẽ thành đấy."

"Có đúng không?" Ngọn lửa hy vọng của Hoắc Thành lại rực cháy. Hắn cảm thấy quả nhiên ở phương diện này vẫn là con gái tương đối đáng tin cậy, quyết đoán lựa chọn tin tưởng Trình Phỉ. Hơn nữa hắn càng ngẫm càng thấy Trình Phỉ nói chuẩn thật sự. Tạ Hoài Thanh vừa rồi không hề nhắc tới chuyện này, chứng tỏ cậu ấy khẳng định không ngại.

"Ôi vãi thật." Trịnh Hạo Từ nhìn sắc mặt Hoắc Thành thế là đủ rồi, "Sao anh lại làm ra biểu tình xuân tâm nhộn nhạo như thế này chứ? Trình Phỉ nói không chắc đúng hoàn toàn đâu, anh ở phía trên (上头) hả?" (1)

Lôi Bân theo bản năng tra hỏi tiếp: "Trên đầu nào?" (上哪个头) (2)

Trình Phỉ hừ một tiếng: "Có con gái ở đây đấy, mấy ông chú ý chút cho tôi."

"Xin lỗi xin lỗi," Lôi Bân ngượng ngùng nói, "Tôi quên mất bà là con gái đó."

Trình Phỉ tức giận lấy gấu ném cậu chàng.

Trịnh Hạo Từ vẫn đang hồi phục từ cơn sốc, rối rắm nói: "Hoắc Thành, nếu hai người thành rồi, em không biết nên gọi học thần là chị dâu hay anh rể đây?"

Lôi Bân nghe vậy cũng nghi hoặc: "Không thể là chị dâu được, anh dâu đi."

Hoắc Thành đang đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không nghe lọt mấy lời trêu chọc của vài người nọ.

Hắn quyết định thử một chút, nhắn Wechat cho Tạ Hoài Thanh: [Bé đang làm gì đấy?]

Tạ Hoài Thanh thường xuyên nhận được mấy câu nhàm chán này của Hoắc Thành nên không nghi ngờ gì: [Ở nhà đọc sách.]

Hoắc Thành: [Buổi chiều tớ đến nhà bé làm bài tập được khum?]

Tạ Hoài Thanh:...

Xào xạo, Hoắc Thành bây giờ chăm học vậy sao.

Chuyện phát sinh đêm qua, bây giờ Tạ Hoài Thanh vẫn còn chưa hoàn hồn đây, không muốn đối mặt với Hoắc Thành lắm, nhưng cậu đã lỡ nói mình ở nhà rồi, bây giờ không có biện pháp từ chối.

Vì thế Tạ Hoài Thanh đồng ý rồi.

Cũng chả phải cậu say rượu làm loạn, cậu lo gì chứ.

Hoắc Thành lập tức đứng dậy, nói với bọn Trịnh Hạo Từ: "Tao có tí việc, đi trước nhé."

Ba người kia bắt đầu ồn ào.

Trịnh Hạo Từ: "Việc gì thế nhỉ?"

Lôi Bân: "Còn việc gì vào đây nữa."

Trình Phỉ: "Đi tìm Thanh Thanh chứ còn gì."

Hoắc Thành không chấp nhặt mấy đứa không có người yêu, đi ra quầy mua Tiramisu và hai cốc trà hoa quả. Mỗi lần hắn đến nhà Tạ Hoài Thanh đều phải mang theo một cái gì đó, bởi vì hắn cảm thấy đây là việc đương nhiên mà bạn trai nên làm.

20 phút sau Hoắc Thành đã tới nơi. Tạ Hoài Thanh hít sâu một hơi, cố gắng biểu hiện tự nhiên nhất, sau đó mở cửa.

Hoắc Thành đưa đồ trên tay cho cậu, quan cửa quen nẻo lấy dép của mình ra thay, Yasuo lại gần cọ cọ hắn mấy cái mang tính tượng trưng rồi tránh đi.

Trong TV đang chiếu Boonie Bears (3), Hoắc Thành kinh ngạc hỏi: "Bé thích xem cái này à?" Ôi thế cũng đáng iu quá đi.

"Bật đại thôi." Tạ Hoài Thanh cầm điều khiển tắt TV.

Lúc cậu ở nhà một mình dù không xem cũng thích bật TV lên, trong nhà sẽ không quá yên tĩnh, không nghĩ Hoắc Thành sẽ tới nhanh như vậy nên còn chưa có thời gian tắt đi.

Tạ Hoài Thanh tắt TV xong quay người lại, phát hiện điểm kỳ lạ: "Bài tập của cậu đâu?"

Nói là tới làm bài tập, thế mà đến cặp sách cũng không thèm cầm.

"..." Hoắc Thành không còn gì để nói, hắn mua xong đồ ăn thì đi thẳng đến nhà Tạ Hoài Thanh, còn tâm trí đâu để nhớ bài tập gì đó.

Tạ Hoài Thanh đến chịu hắn, cầm một đề văn đặt lên bàn: "Thế cậu làm văn đi."

Hoắc Thành vốn chỉ muốn đến xem thử Tạ Hoài Thanh thôi, đến lúc thấy người rồi trong lòng lại bồn chồn, ngoan ngoãn ngồi im viết văn.

Tạ Hoài Thanh ngồi đối diện hắn, vừa ăn bánh ngọt vừa đọc tiểu thuyết.

Hoắc Thành ngâm nửa ngày mới nghẹn ra được mấy chục chữ mở bài, cuối cùng cũng không nhịn được: "Mấy đứa Lôi Bân nói với tớ rồi... Đêm qua tớ rất xin lỗi."

Trái tim Tạ Hoài Thanh đột nhiên nhảy dựng, cái gì tới cuối cùng cũng vẫn tới.

Cậu không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dừng trên trang sách, giọng điệu nhàn nhạt: "Cậu cũng không cố ý, tôi không phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy."

Đầu óc Hoắc Thành vừa nhảy số đã không cẩn thận nói ra lời trong lòng: "Nếu tớ cố ý, bé sẽ để ý sao?"

Tạ Hoài Thanh không kiềm được, đứng lên rót cốc nước, muốn làm bộ không nghe thấy.

Hoắc Thành không nghĩ tới Tạ Hoài Thanh lại phản ứng như này, tim đập thình thịch, đại khái là đang kích động.

Hắn đánh bạo bám theo sau Tạ Hoài Thanh, một bộ bé không thuận theo thì tớ không buông tha đâu: "Có không? Bé có để ý không?"

Tạ Hoài Thanh bị hỏi đến mức không biết làm sao, nhíu mày ra vẻ không kiên nhẫn: "Cậu dám."

Hoắc Thành cười: "Tớ không dám."

Hiện tại hắn không dám đâu, nhưng không có nghĩa là về sau không dám.

***

Gấu: (1) là hỏi vị trí trên dưới (công - thụ) của 2 bé, còn (2) thì có vẻ là hỏi theo nghĩa hơi đen tối một chút nhưng tớ không biết edit sao cho chuẩn nhất nên chú thích ở đây. Bạn nào có ý kiến thì góp ý giúp tớ nhé. Tớ cảm ơn nhiều.

(3) Boonie bears là một bộ phim hoạt hình của Trung Quốc