Hắn vừa xem video vừa tập tạ tay, trong chốc lát Tần Ức cảm thấy cơ bắp bắt đầu đau nhức, không khỏi có hơi ngỡ ngàng, thân thể đã yếu ớt tới nỗi bài tập tạ tay đơn giản cũng không kham nỗi?
Tâm tình có chút phức tạp, dường như lòng hiếu thắng bị khơi dậy, hắn quyết tâm hoàn thành chương trình bài tập “hồi phục" hằng ngày cho bằng được.
Tần Ức đứt quãng mà nâng tạ tay mười phút phút, đến khi cảm thấy không còn sức nữa, trên trán đã ra một tầng mồ hôi mỏng, không thể không dừng lại.
Lúc này, hắn nghe di động vang lên một tiếng, lúc duỗi tay điện thoại lại thấy tay đã hơi run, là Lục Hành gửi tin nhắn đến: [Tôi đã hỏi giúp cậu, ba tôi nói nếu gặp phải gì đó đả kích thần kinh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh có khả năng bệnh tái phát, nói chung đó chỉ là trên lý thuyết, nếu cậu muốn an tâm thì nên đưa cậu ấy đi kiểm tra, đánh giá tổng quát tình huống hiện tại.]
Tần Ức nhíu mày: [Em ấy không nhớ lại chuyện cũ, nên không thể làm kiểm tra được 】
Lục Hành: [Cậu ấy kháng cự nhớ lại, đã nói lên Thẩm Từ hoàn toàn chưa thoát khỏi bóng ma quá khứ, nếu không có cách nào làm kiểm tra, vậy chỉ có thể như cậu nói, không nhắc tới chuyện quá khứ trước mặt cậu ấy, tránh bệnh tình tái phát 】
Tần Ức: [Cứ vậy trước đi, làm phiền hai người, thay tôi hỏi thăm sức khỏe ba cậu 】
Lục Hành: [Cậu gần đây thế nào rồi? Hình như một tháng qua cậu tương đối bình tĩnh, tôi chưa nghe Thẩm Từ nói cậu phát bệnh lần nào]
Tần Ức: [Biết rõ như thế sao phải hỏi lại? 】
Lục Hành: [ Cậu bệnh nặng lại cứng đầu không chịu uống thuốc, nếu như có Thẩm Từ ở bên cạnh có chữa khỏi bệnh cho cậu á, vậy thì tôi rất muốn nói đúng là kỳ tích của y học đó.]
Tần Ức hàng mày hơi giật giật, rất rất muốn lại block ai đó tiếp, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng gửi đi một câu: [Không nên nói thì đừng lắm lời 】
Lục Hành không trả lời lại, Tần Ức ném điện thoại qua một bên, nhìn bàn tay có hơi đỏ do tập tạ mà thành.
Hắn còn có thể chơi đàn lại thật sao?
Có thể lại trở lại sân khấu, lại mở một buổi hoà nhạc thuộc về chính mình thật ư?
Loại cảm giác này, tựa như khi đã bị tuyên án tử hình chờ chết, đột nhiên nghe được sửa án, còn nói với hắn chỉ cần chịu nỗ lực, có thể tranh thủ giảm hình phạt, đổi thành án chung thân.
Tần Ức im lặng ngồi trên xe lăn ngồi chốc lát, đến khi nghe thấy có người gõ cửa, giọng của quản gia vang lên sau cửa: "Tần thiếu, tới giờ ăn cơm rồi."
"Biết rồi."
Trong khoảng thời gian này Thẩm Từ giữa trưa không về nhà, Tần Ức cũng quen dần. Rõ ràng Thẩm Từ về nhà là phải ở bên tai hắn lải nhải không ngừng, nhưng lúc cậu không ở nhà thì lại thấy rất cô đơn.
Không cách nào hình dung cảm xúc ấy, nó lặng yên thẩm thấu tiến vào mỗi góc sinh hoạt, mỗi ngày đều nghĩ “khi nào Thẩm Từ về” và “khi nào Thẩm Từ đi" cứ lặp đi lặp lại, nên không thể nghĩ thêm những thứ khác nữa.
Có thể do buổi sáng tiêu hao nhiều thể lực, buổi trưa Tần Ức ngủ khá sâu, ngủ một giấc dậy thì cảm giác cánh tay, vai lưng đau nhức hơn, buổi chiều tập thêm mấy động tác giãn cơ đơn giản, dùng hết khả năng giúp cơ bắp thả lỏng đôi chút
Chạng vạng lúc 5 giờ, quản gia đúng giờ tới tìm hắn, nói Thẩm Phú tới.
Tần Ức đang định ở luôn phòng hồi phục, tuy la không làm gì nhưng lại cảm thấy nếu ở đây mới có thể biểu hiện ra bản thân dụng tâm hồi phục. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối phương: "Cho anh ta vào đi."
Quản gia gật đầu, ra cửa nghênh đón, Tần Ức thao tác xe lăn đi tới phòng khách, dừng lại ở nơi tiếp khách.