Edit: Una.
Beta: Mều.
“Được,” Tần Ức đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ, “Đêm nay ngủ chung với anh.”
Được Tần Ức cho phép, tâm trạng Thẩm Từ trở nên tốt hơn, cậu dựa cả người mình lên người hắn, giống như động vật nhỏ nằm trên ngực chủ nhân.
Chợt cậu nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên hỏi: “Như thế này có đè lên xương sườn của anh không?"
Tần Ức có chút bất lực: “Không đè trúng, đã lành từ lâu rồi, anh không yếu ớt như vậy đâu.”
Ngập ngừng, rồi lại bổ sung thêm: “Vả lại em cũng không nặng.”
Thẩm Từ yên tâm hơn, cuộn cánh tay, nép mình trong vòng tay hắn để ấp ủ cơn buồn ngủ, ủ cả buổi, nhưng không thành công đi vào giấc ngủ.
Nửa tiếng sau, cậu có chút tủi thân mà nhìn Tần Ức, “Không ngủ được.”
Tần Ức cũng không mấy ngạc nhiên khi cậu không ngủ được, dầu gì hiện tại cũng mới 9h, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy bây giờ Thẩm Từ rất cần được "dỗ dành", một tia sáng chợt lóe lên trong tâm trí hắn, “Phải rồi, anh có mua đồ ăn vặt cho em, có muốn xem thử không?”
“Đồ ăn vặt?” Thẩm Từ có chút bất ngờ, “Anh mua chúng cho em hả? Hay vẫn là quản gia mua?”
“Anh,” Tần Ức nhấn mạnh một lần nữa, “Là anh mua cho em.”
Thẩm Từ bỗng có hứng thú, không thèm ủ cơn buồn ngủ nữa, bò dậy chỉnh đèn sáng lên, tìm đồ ăn vặt trong phòng.
Bên cạnh bàn có hai thùng chuyển phát nhanh đã được khui sẵn, cậu không để ý phía này trước, nên không nhìn thấy.
Thẩm Từ đi tới mở thùng ra, thấy hai thùng nhỏ bên trong đầy ụ đồ ăn vặt, toàn là mấy món ăn vặt tương đối phổ biến trên thị trường, một thùng là vị cay mặn, gồm que cay với thịt khô, một thùng khác là vị chua ngọt, có nhiều loại hoa quả và hạt sấy khô.
“Đồ uống để trong tủ lạnh,” Tần Ức nói, “Anh thấy em thích uống nước ướp lạnh, nếu không thích nước mát, thì cứ lấy ra.”
Tủ lạnh?
Thẩm Từ quay đầu lại, mới phát hiện bên cạnh tường không biết từ khi nào đã xuất hiện một chiếc tủ lạnh mini, được kê trên tủ gỗ, độ cao vừa phải. Cậu mở tủ lạnh ra, nhìn thấy từng hàng đồ uống được sắp xếp rất ngay ngắn, sữa, sữa chua mọi thứ đều có sẵn, còn có nước soda mà cậu yêu thích nhất.
Ngoại trừ đồ uống, còn có thêm sô cô la.
Thẩm Từ thoáng kinh ngạc, nhất thời cảm động không diễn tả được — — ban đầu trong nhà không mua đồ ăn vặt, vì không ai có thói quen ăn hàng, Tần Ức ăn bữa chính thôi cũng đã rất vất vả rồi, đương nhiên sẽ không ăn những thứ này.
Bản thân cậu cũng không có đủ tiền để mua đồ ăn vặt tùy thích, mặc dù cậu giàu có sau khi xuyên sách, nhưng thói quen này đã thành lẽ tự nhiên, nên cũng không nghĩ đến việc ăn.
Bây giờ chúng được đặt trước mặt cậu, tất cả toàn là những thứ mà trước đây cậu thèm nhưng không nỡ mua.
Cậu nhìn vào những món đồ ăn vặt, hoàn toàn không biết nên bắt đầu ra tay từ đâu, lại nghe Tần Ức nói: “Không biết em thích ăn gì, cho nên chỉ mua mỗi thứ một ít, em ăn thử xem, thích cái nào thì nói anh biết, anh mua thêm.”
Thẩm Từ gật đầu lia lịa, cuối cùng lấy lên một gói que cay, sắp sửa xé ra, lại nhớ ra điều gì đó: “Nhưng em đã đánh răng rồi.”
“Ăn xong thì đánh lại cũng được.”
Thẩm Từ cũng nghĩ như vậy, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, ăn chút gì đó rồi ngủ không có gì ghê gớm, tâm lí không còn gánh nặng mà xé miếng que cay, nhưng cậu đã đánh giá quá cao khả năng ăn cay của mình rồi, vừa mới cắn một miếng xém bị cay chảy nước mắt.
Tần Ức trông thấy bộ dạng này của cậu, không nhịn được mà nói: “Cay quá thì đừng ăn nữa, đổi cái khác.”
Thẩm Từ chưa bao giờ lãng phí thức ăn, đương nhiên sẽ không bỏ thừa, cộng với việc con người luôn có loại tâm lý càng cay càng muốn ăn, cậu vẫn kiên trì ăn hết gói que cay nhỏ này, cay lè lưỡi, hai má đỏ bừng, môi cũng ửng đỏ, nhanh chóng đi đến tủ lạnh lấy một hộp sữa.
Tần Ức thấy cậu không ăn được cay nhưng vẫn cố gắng ăn hết, quyết định lần sau không mua đồ ăn quá cay nữa.
Thẩm Từ uống hết hộp sữa, cuối cùng cũng thấy khá hơn, từ tốn lau dầu cay trên miệng, không dám lấy thêm miếng que cay nữa, quay sang chọn lấy gói thịt khô không cay.
Cậu ở đó ăn, Tần Ức nằm bên cạnh nhìn, không có chút hứng thú với đồ ăn, nhưng với người đang ăn thì có một chút.
Đồ ăn vặt nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng của Thẩm Từ, sau khi ăn thỏa thê, cậu đi đánh răng lại lần nữa, leo lên giường, ngáp một hơi.
Lần này thật sự có hơi buồn ngủ rồi.
Tần Ức thấy cậu đã hồi phục sinh lực, tâm tình cũng thư thái theo.
Phương pháp dỗ dành người khác trên mạng cũng có ích.
Thẩm Từ vẫn chưa quên việc ngủ chung chăn, chủ động nhào vào lòng, chui rúc mình trong vòng tay hắn, thân nhiệt của Tần Ức thấp, cậu vừa ăn cay xong có chút nóng, dán vào người hắn lúc này rất dễ chịu.
Tần Ức cũng ôm cậu một lúc không động đậy, ánh mắt hắn dần dần từ khuôn mặt dán xuống đôi môi cậu, đôi môi vẫn còn hơi ửng đỏ, dưới ánh sáng chiếu xuống, trông quyến rũ lạ thường.
Cuối cùng, hắn không cưỡng lại được mà nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng dùng môi của mình bao phủ lấy môi cậu, từ từ nhấm nháp, có lẽ vì bị vị cay kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhiệt độ môi đối phương cao hơn bình thường một chút, âm ấm, gần như đốt nóng.
Thẩm Từ ban đầu chỉ định để cho hắn ôm, không ngờ lại được chủ động hôn, không khỏi ngạc nhiên đôi chút, lập tức đáp trả hắn.
Cậu nghĩ rằng Tần thiếu chỉ là do đang trong giai đoạn hưng cảm nên mới chủ động hôn cậu, có tiến triển.
Nụ hôn im ắng này kéo dài được trong một lúc, sau đó, Thẩm Từ thỏa mãn tựa vào trong vòng tay hắn, ngủ thϊếp đi.
Vì tối qua được Tần Ức dỗ dành, nên ngày hôm sau Thẩm Từ đi học, cứ thế mà quẳng chuyện không vui tối hôm qua vào xó, lại trở về thành một Thẩm Từ vui vẻ tung tăng.
Tần Ức thở phào nhẹ nhõm, rất hợp tác không khơi gợi lại chuyện bệnh tật, nhưng hắn cũng không từ bỏ việc tìm kiếm bà Hướng. Tuy hắn đã đồng ý bằng lời với Thẩm Từ sẽ không đào sâu thêm, nhưng trong thâm tâm chẳng làm được, nếu như không hiểu được lí do Thẩm Từ vì bệnh gì mà nghỉ học, hắn chẳng thể nào an tâm nổi, như vậy rất vô trách nhiệm với cậu.
Nếu thật sự bệnh liên quan đến tâm thần, rất dễ có khả năng tái phát, cho dù thế nào đi nữa tuyệt đối không thể bỏ mặc.
Tuy nhiên đã liên tục vài ngày, hắn không nhận được bất kỳ tin tức nào về dì Hướng, quản gia đã kết nối nội bộ đến hàng trăm trường tiểu học ở một số tỉnh và thành phố xung quanh Yên thành trong một khoảng thời gian rất ngắn, đều không tìm ra được thông tin nhập học của em gái Thẩm Từ, Thẩm Ca.
Hoặc là họ đã đi nơi xa hơn, hoặc là Thẩm Ca chưa hề đăng kí nhập học, bất kể là theo kiểu nào, khó khăn trong việc tìm kiếm bọn họ đều sẽ tăng lên rất nhiều, điều này khiến cho Tần Ức đành phải thay đổi hướng suy nghĩ, bắt đầu lại với hướng khác từ phương diện hắn bắt đầu.