Chớp mắt thời gian thực tập ba tháng ở trường Thánh Lan của Chân Hi gần kết thúc, đúng lúc chủ nhiệm cũ lớp 11/3 vì sức khỏe nên về hưu sớm một năm, cô hợp tình hợp lẽ trở thành chủ nhiệm chính thức của lớp 11/3
Buổi sáng hôm chính thức trở thành chủ nhiệm, Chân Hi cầm giáo án bước vào lớp.
Những dải ruy băng đầy màu sắc bắn ra trước mặt cô, kèm theo đó là những lời chúc hàng loạt từ các học sinh, “Chúc cô Chân đạt được giải thưởng giáo viên thực tập xuất sắc!”
Chân Hi mừng rỡ không thôi, bước lên bục giảng trong tiếng cười sảng khoái.
Trong ba tháng vừa qua, ngoài việc giúp học sinh có thành tích kém, còn giúp các học sinh khác cùng tiến bộ, tuy có vất vả một chút nhưng nhìn thấy những ánh mắt kính trọng và tin tưởng của các em, thành tích thì ngày một tốt lên, Chân Hi cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Sau khi tan học, Đỗ Phái Thuần nói có một việc quan trọng muốn nói với Chân Hi, nên hẹn cô đến bên hồ trong công viên gần trường và tặng một bó hoa hồng mà hắn đã chuẩn bị, ngoài việc cảm ơn cô đã giúp đỡ hắn trong học tập, còn tỏ tình với cô.
Học sinh bây giờ to gan đến vậy à?
Chân Hi cười bất đắc dĩ, từ chối thẳng Đỗ Phái Thuần, lúc đầu hắn vẫn không bỏ cuộc, song trải qua công tác tư tưởng, cuối cùng hắn quyết định biến chuyện thích cô thành động lực dùng vào việc học hành.
Về phần hoa hồng mà hắn tặng, trên đường về nhà Chân Hi tặng lại cho một cô bé.
Thứ này không thể để Bạch Thiên thấy.
…
Ăn tối xong, Chân Hi chủ động nói cho Bạch Thiên biết chuyện Đỗ Phái Thuần tỏ tình.
“Khó trách lần trước cậu ta muốn hãm hại anh.” Bạch Thiên phản ứng nhanh chóng.
“Lần nào nhỉ?”
“Cái lần xem thư tình đó.”
Giờ nghĩ lại, lần đó chắc chắn Đỗ Phái Thuần cố tình để Chân Hi thấy thư tình của cậu.
“Sao cậu ấy biết anh thích em?” Chân Hi buột miệng hỏi, không phát hiện ra lời này nghe vào tai Bạch Thiên là một loại cám dỗ khác.
“Có thể đoán.” Bạch Thiên khoát tay lên vai Chân Hi, giả vờ bất mãn, “Chỉ có em không nhìn ra thôi.”
Vừa dứt lời, cậu phủ lên môi cô, hôn cuồng nhiệt.
Chân Hi cảm thấy nụ hôn này không đơn giản, bèn đẩy cậu ra, “Đợi đã, mới cơm nước xong!”
Bạch Thiên cũng không tiếp tục, chỉ nói, “Vậy anh cho em xem thứ này.”
Một hộp trang sức hình chữ nhật mở ra trước mắt Chân Hi, bên trong là sợi dây chuyền được chế tác tinh xảo, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
“Đây là món quà chúc mừng Chặt Chặt tìm được công việc đầu tiên.” Bạch Thiên nhếch miệng khẽ cười.
Ngay từ đầu Chân Hi chưa phản ứng kịp ‘Chặt Chặt’ là ai, hai giây sau cô cười, nện Bạch Thiên một cái, “Anh nhây quá!”
Bản thân Bạch Thiên cũng không nhịn cười được, đùa đủ rồi bèn đổi giọng điệu, “Hi Hi, đây là món quà tặng Hi Hi.”
“Cảm ơn ~” Chân Hi hôn cậu một cái, “Đeo giúp em đi.”
Cô rất thích sợi dây chuyền này, nhưng vẫn không khỏi nhắc nhở, "Em rất thích món quà này, nhưng sau này không cần tặng cho em thứ đắt tiền như thế. Anh vẫn chưa đi làm, mà tiền đều là của ba anh…”
Đây là dây chuyển của H·E, dù thế nào cũng phải hơn 20.000 nhân dân tệ*.
*Khoảng 71tr VNĐ.
“Đâu có dùng tiền của ông ấy.” Bạch Thiên giúp cô đeo ngay ngắn, “Anh dùng tiền của mình mà.”
"Tiền anh ở đâu ra?”
“Bán tranh.” Bạch Thiên đeo xong, mở chức năng chụp hình làm gương đưa cho cô xem, nói một cách thoải mái, “Bán đại một hai bức là mua được sợi dây chuyền này rồi.”
“…” Có tài hoa tốt thật!
Chân Hi yên lặng khâm phục, còn định nói gì đó, Bạch Thiên đã bế cô đặt trên ghế salon, bản thân thì phủ người lên, khẽ nhướng mày, “Giờ có thể chứ?”
“Khoan… ưm ——”