Nếu đây không phải là giấc mơ…
Nếu đây không phải là giấc mơ, thì cô sẽ giống như bây giờ ——
“A a a ——” Chân Hi sợ hãi hét lên, kéo chăn lui về phía sau, mới xê dịch một cái lập tức phát hiện eo mỏi chân nhũn, mà vì cô kéo chăn đi, nên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đầy gợi cảm của Bạch Thiên tức khắc xuất hiện trước mặt mình, cô phản ứng nhanh ném góc chăn qua, che cơ thể cậu lại, “Sao em ở trên giường cô?!”
Hơn nữa còn không mặc quần áo! Lẽ nào…
“Cô giáo không nhớ gì sao?” Bạch Thiên nhướng mày, “Tối qua chúng ta ngủ với nhau…”
Cô còn được cậu ‘ngủ’ rất thoải mái đấy.
Chân Hi phát hiện dưới lớp chăn bông hình như mình cũng không mặc quần áo, khẽ nhếch miệng hỏi, “Tối qua ngoại trừ ngủ ra, chúng ta còn làm chuyện gì khác không?”
Chân Hi hi vọng cậu có thể nói cho cô biết, tối qua hai người uống quá nhiều nên chỉ nằm trên giường ngủ một giấc đến sáng, ngoài ra chẳng phát sinh chuyện gì khác.
“Tối qua chúng ta làʍ t̠ìиɦ.” Bạch Thiên ném một câu như sấm sét giữa trời quang, chuẩn xác bắn trúng Chân Hi, cô sợ đến nỗi nói không nên lời.
Cô và Bạch Thiên đã làʍ t̠ìиɦ? Toàn bộ sự việc tối qua không phải là mơ, mà là thật…
Thấy Chân Hi sững sờ, Bạch Thiên cho rằng do uống say nên cô quên mất chuyện đã xảy ra, bèn đến gần cô, ôm cơ thể trần trụi mềm mại kia, tuyên bố một cách kiên định, “Em đã lấy đi lần đầu tiên của cô, em sẽ chịu trách nhiệm.”
“Không, không cần đâu…” Chân Hi chợt đẩy vai cậu, quay đầu sang chỗ khác. Cậu đang thỏa thân, cô chạm chỗ nào cũng cảm thấy ám muội quá chừng, “Em cứ coi như tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì đi!”
Tối hôm qua mỗi một chi tiết hai người quấn quýt nhau cô đều nhớ rõ, hơn nữa còn do cô nhiệt tình dụ dỗ cậu ở lại trước, nên cô sẽ không để cậu chịu trách nhiệm.
“Tại sao?” Cô hờ hững như thế khiến Bạch Thiên tổn thương, cậu không hiểu nổi hỏi, “Tối qua không phải cô bảo rất thích em ư? Em cũng thích cô ——”
“Do cô say thôi!” Chân Hi ngắt lời cậu.
Tại sao… cô có thể xuống tay với học trò mình chứ…
“Rượu vào sẽ nói thật không phải sao?” Ánh mắt Bạch Thiên chợt nghiêm nghị, đè cô xuống giường, “Em suy nghĩ cả đêm rồi, em sẽ cố gắng trở thành người đàn ông xứng với cô, em thực sự… rất thích cô, muốn ở bên cô, hi vọng cô cho em một cơ hội…”
Tối qua cô nhiệt tình vậy, lúc ở dưới thân cậu liên tục kêu tên cậu còn nói thích cậu, hai tay nóng bỏng vuốt ve cậu, vùиɠ ҡíи thì hút chặt cậu…
Cô còn muốn cậu bắn toàn bộ vào trong, sau khi tỉnh dậy lại lãnh đạm từ chối cậu, cậu thực sự không cam lòng.
Rõ ràng cậu cảm giác được cô cũng thích mình mà.
“…” Thân hình cao to ấm áp, gương mặt kiên định thâm tình, giọng nói trầm ấm dịu dàng, được Bạch Thiên như thế này tỏ tình trong vòng tay vững vàng, trái tim Chân Hi điên cuồng đập loạn, lý trí tan rã từng chút một.
“Ngoài ra.” Bạch Thiên cúi người thì thầm bên tai cô, “Ngày đó khi em được tỏ tình, em từng nói đã có người trong lòng rồi đúng không?”
Chân Hi ngừng thở, chờ đợi câu tiếp theo của cậu.
“Người ấy chính là cô.” Giọng cậu như một giai điệu tuyệt đẹp do đàn cello tấu lên, xâm chiếm trái tim cô.
Trái tim Chân Hi lại rung động dữ dội, cơ thể đang căng thẳng dần dần mềm mại ở trong lòng cậu.
Hãy để cậu thay đổi những ‘thói quen xấu’ trước đây và phát huy tiềm năng của mình trước kỳ thi tuyển sinh đại học, đây không phải là ý định ban đầu của cô khi tiếp cận cậu sao? Nếu cậu thực sự có thể thay đổi vì cô, thì có vẻ như họ ở bên nhau cũng có lợi chứ?
________________________
Bạch Thiên: Tối qua cô giáo còn muốn em bắn toàn bộ vào bên trong, hôm nay lại từ chối em…
Chân Hi: Đừng nói nữa!
Bạch Thiên: Cô đồng ý làm bạn gái em đi, em sẽ không nói nữa.
Chân Hi: …