Không phải tiết Anh văn của Chân Hi, Bạch Thiên cũng chẳng có hứng thú nghe, cậu lấy điện thoại trong hộc bàn ra gửi tin nhắn cho Chân Hi:
(Sao cô xin nghỉ vậy?)
Sau khi gửi tin nhắn, Bạch Thiên nhìn chằm chằm màn hình, mỗi lần màn hình tối sầm cậu đều chạm vào để bật sáng, cứ thế đợi 20 phút cô vẫn không trả lời, cậu lại gửi thêm một tin nhắn:
(Cô ơi?)
…
Đến khi tiết học kết thúc, Chân Hi vẫn chưa trả lời, Bạch Thiên dứt khoát gọi điện, điện thoại có thể kết nối nhưng không ai nghe. Cậu ngồi ở đó suy nghĩ tất cả khả năng mà cô không nghe máy, tâm trạng càng bực bội hơn, dứt khoát xuống lầu của khối 10.
Không lẽ cô còn giận cậu, định đổi ý mặc kệ cậu, cho nên muốn từ chức?
Bóng dáng cao ráo của Bạch Thiên đi về hướng phòng giáo viên lớp 10 như một cơn gió, dọc đường đi có mấy nữ sinh lớp 10 thích cậu đang đùa giỡn la hét trên hành lang bất thình lình gặp được nam thần, đều ngừng lại, an tĩnh như một con thỏ con. Bạch Thiên mắt nhìn thẳng đi một mạch, mấy nữ sinh ngay cả thở cũng chẳng dám, cho đến khi cậu đi xa mới thở ra một cái, mừng rỡ nhìn bóng lưng cậu bàn luận sôi nổi.
“Á á Bạch Thiên kìa!”
“Lần đầu tiên gần anh ấy tới vậy! Đẹp trai quá a a a!”
“Lúc nãy chúng ta đang nói gì? Mình đang nói gì? Chẳng biết anh ấy có nghe được không…”
“Anh ấy đi phòng giáo viên!”
“Tìm giáo viên nào hả? Đi coi thử!”
“Mau lên mau lên mau lên!”
Bên trong phòng giáo viên lớp 10, Bạch Thiên đi tới bàn làm việc của Nhiễm Thiến Linh, “Cô ơi…”
Nhiễm Thiến Linh thấy người tới là Bạch Thiên, lãnh đạm liếc cậu một cái, “Có chuyện gì?”
Tuy tối qua cậu tìm được Chân Hi cũng đưa cô về nhà, song kẻ phản nghịch như cậu khiến Nhiễm Thiến Linh nhìn với ánh mắt khác xưa. Thằng nhóc này chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, chứ tính tình quá tệ —— chẳng tôn trọng giáo viên, dám xem những lời chủ nhiệm nói như nói nhảm, còn để cô giáo đợi cậu hết năm tiếng đồng hồ. Thiệt thòi cho mình trước đó còn cảm thấy cậu ta không tệ, cuối cùng để cậu ta đi trêu chọc Chân Hi.
Do mình quá ngây thơ, mới cảm thấy Chân Hi và cậu ta có khả năng.
“Hôm nay cô chủ nhiệm em không tới trường, gọi điện cho cô ấy cũng không nghe máy.” Bạch Thiên chậm rãi nói.
“Hôm nay cô ấy bị cảm nên xin nghỉ.” Nhắc tới chuyện này, Nhiễm Thiến Linh dùng ánh mắt ‘nhờ phúc của cậu’ mà nhìn Bạch Thiên.
Bị cảm? Đột nhiên trong lòng Bạch Thiên thấy khó chịu.
Chắc chắn tối qua làm cô bị cảm rồi.
“Đúng rồi.” Bỗng dưng Nhiễm Thiến Linh nảy ra suy nghĩ, “Hôm nay tan học em có rảnh không? Nếu rảnh thì giúp cô tới thăm cô ấy.”
Một tiếng trước Chân Hi có nói hình như cô hơi sốt, sau đó không có tin tức nữa, có lẽ đang ngủ. Chân Hi ở một mình, lúc bị ốm chẳng ai chăm sóc chắc chắn rất vất vả, mà tối nay Nhiễm Thiến Linh có liên hoan gia đình không thể vắng mặt, nên không chăm sóc cô được.
Nếu hiện giờ thằng nhóc này xuất hiện, vậy để cậu ‘chuộc tội’ đi!
“Cô ấy hơi sốt, em ——”
“Tan học em sẽ đi.” Bạch Thiên sảng khoái đồng ý.
Đi thăm Chân Hi, đây là chuyện cậu đang muốn làm.
——
“Reng reng ——”
Chân Hi mê man nằm trên salon xem tivi, đột nhiên chuông cửa vang lên. Cô mệt mỏi thở dài, khoác tấm chăn, kéo lê thân thể nặng nề đi mở cửa.
“Bạch Thiên?” Thấy anh chàng đẹp trai cao to đứng ngoài cửa, Chân Hi vô cùng kinh ngạc không nói nên lời, làm sao cô cũng không ngờ sẽ là cậu, “Sao em lại tới đây?”
_______________________
Bạch Thiên: Đương nhiên là nhớ cô nên mới tới.
Chân Hi: Nhớ cô cái gì?
Bạch Thiên: Cái gì cũng nhớ.
Mọi người: Xôn xao ——