Cậu Chỉ Có Một Tháng Để Giam Cầm Cô Giáo!

Chương 5: Vừa nhìn đã biết gu cậu thích

Hai ngày sau.

Tới ngày nộp bản kiểm điểm, tiết đầu tiên của buổi sáng chính là tiết Anh văn của thầy chủ nhiệm, đột nhiên Bạch Thiên phản nghịch muốn tới muộn một chút, dù sao cậu cũng viết kiểm điểm rồi, thầy sẽ không phạt cậu vì đi trễ nữa.

Do đó, mười phút sau khi tiếng chuông báo vào lớp, thân hình cao to của Bạch Thiên mới xuất hiện ở trước cửa phòng học, cả lớp đều đồng loạt nhìn cậu, song người đứng trên bục giảng nói chuyện lại không phải thầy chủ nhiệm của họ, mà là chủ nhiệm của lớp 11/1 và giáo viên tiếng Anh khác đang đứng ngay cửa lớp, thấy Bạch Thiên tiến vào, ra hiệu bảo cậu mau chóng trở về chỗ ngồi của mình.

Bạch Thiên mờ mịt đi về phía cuối lớp, lại nghe chủ nhiệm lớp 11/1 tức giận nói, “Thêm một đứa đi trễ, cũng tại tụi em mà thầy chủ nhiệm mới mệt tới vào bệnh viện!”

Hóa ra, tối hôm qua thầy chủ nhiệm của Bạch Thiên đột nhiên bị nhồi máu cơ tim phải vào bệnh viện, tuy cứu được nhưng tình hình không khả quan lắm, người nhà thay ông ta xin nhà trường cho nghỉ ba tháng, nên tạm thời để chủ nhiệm lớp 11/1 trông nom họ vài ngày, sau đó sẽ điều động giáo viên tiếng Anh của lớp khác tiếp quản.

Bạch Thiên hoàn toàn miễn dịch với trình độ châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ kiểu này, cậu treo balo lên cạnh bàn, kéo ghế ngồi xuống.

“Bạn ngồi bàn cuối kia, muốn ngủ thì về nhà ngủ!” Giáo viên đang họp lớp tạm thời dừng lại, các học sinh đều sôi nổi quay đầu nhìn hàng cuối cùng.

“…” Nam sinh ngồi bên phải Bạch Thiên vốn đang nằm nhoài trên bàn, nghe vậy miễn cưỡng ngồi thẳng người, trước đó học sinh đi muộn mà giáo viên ám chỉ chính là hắn.

Bàn ghế trong lớp là loại một người ngồi, Bạch Thiên cách lối đi nhỏ lườm nam sinh kia một cái, nhìn bộ dạng lười nhác của hắn, chắc tối hôm qua lại chơi game cả đêm.

Nam sinh này tên là Đỗ Phái Thuần, cũng được xem là hotboy của trường trung học Thánh Lan, nhưng so với Bạch Thiên, hắn càng làm giáo viên đau đầu hơn. Hắn không thích chơi bóng rổ, hết giờ chỉ thích chơi game trong lớp, tan học thích hẹn bạn bè bên ngoài trường hút thuốc, vừa khó truy xét và nghiêm phạt, vừa gây ảnh hưởng xấu đến tác phong và hình tượng học đường.

Bạch Thiên thu hồi ánh mắt, lấy quyển sách mà tiết một cần dùng và bản kiểm điểm ra, tiện tay vứt bản kiểm điểm vào ngăn kéo.

Lần này, bản kiểm điểm 800 chữ của cậu khỏi cần nộp.

——

Khi Chân Hi và bạn thân Nhiễm Thiến Linh bước vào trường trung học Thánh Lan, đúng lúc là giờ tan học, rất nhiều học sinh vừa cười vừa nói ào ra ngoài cổng trường. Tuy hai người vẫn là sinh viên thực tập năm tư, nhưng nhìn những gương mặt phấn chấn mười sáu mười bảy tuổi kia, nhất thời nhớ lại cuộc sống cấp ba của mình, lập tức cảm khái vô cùng.

Rõ ràng đã tốt nghiệp hơn ba năm, các cô lại bắt đầu hoài niệm. Khoảng thời gian căng thẳng, phong phú và bận rộn ấy chỉ lo phấn đấu học tập, cũng chính vì mục đích đơn thuần như thế, mới khiến người ta một khi nhớ lại liền hoài niệm không thôi.

Lúc Chân Hi đăng ký thông tin cá nhân tại phòng bảo vệ xong bước ra, Nhiễm Thiến Linh ở bên ngoài chờ cô tỏ vẻ thần bí nói, “Vừa rồi gặp một nam sinh siêu đẹp trai, còn cao ráo, khí chất vô cùng, vừa nhìn biết ngay thuộc gu của cậu!”

_______________________

Bạch Thiên: Còn nói nữ chính của tôi xuất hiện rồi? Sao tôi vẫn chưa gặp?

Bột Bột: Ra rồi ra rồi, chương sau [đầu chó doge].

Bạch Thiên: Chỉ cho cô một tiếng nữa!