Tam Sinh Nhất Mộng: Bạch Chu Tước Ngũ Sắc

Chương 4: Kỷ Lăng La.

Sau ngày Mộng Y ôm một bụng tức giận từ Hoàng Thần thần điện trở về, nàng trải qua được mấy ngày yên ổn.

Nàng không có ý định nói sự thật bản thân nàng chưa gặp Minh Diên chân thần với phụ quân, nàng chỉ nói lại bản thân tư chất chưa đến khiến chân thần không thu nhận.

Phụ quân nàng cũng biết chân thần khó có thể nhận một đệ tử nên cũng không ép buộc gì nhiều chỉ nói sẽ tìm cách khác giúp nàng bù số nội lực đã mất.

Vậy nên mấy ngày nay nàng vô cùng thư thái còn dẫn theo Tích Miên trốn xuống trần gian vui chơi đến là vui vẻ.

Nếu không phải ngày mai là sinh thần phụ quân nàng thì Mộng Y cũng không nguyện ý trở về sớm.

Khi nàng và Tích Miên trở về đương lúc còn sớm, hai ngừoi đi qua vườn mai của nhị ca nàng thấy hoa vừa mới nở mà thời điểm này ánh nắng mặt trời rọi đều xuống hoa mai là lúc vừa đẹp để hái hoa ngâm rượu.

Mà huỳnh mai tửu chỗ nàng đúng lúc còn lại không nhiều, tiện đường nàng ghé vào hỏi thăm nhị ca sau đó xin hoa mai về ngâm rượu.

Nhị ca nàng rất yêu thương nàng, nên khi nàng vừa nói muốn hoa mai liền lập tức sảng khoái đồng ý.

Mộng Y vừa trở về đã bắt tay vào ngâm rượu.

Tích Miên lo nàng mệt mỏi khuyên nàng đi nghỉ, “Công chúa người mới về nên nghỉ ngơi đi đã, người đi đường đã mệt mỏi rồi”

Đối với lời khuyên của Tích Miên nàng vẫn không ngưng động tác trên tay, chỉ nhẹ nhàng đáp, “Nếu ta không làm ngay rượu sẽ không ngon đâu”.

“Tại sao lại vậy?” Tích Miên một tay giúp nàng nhặt ra những cánh hoa mai bị hỏng, một mặt quay qua hỏi.

Mộng Y vừa cho hoa đã được Tích Miên lọc qua cho vào bình vừa trả lời, “Huỳnh mai tửu này phải làm tỉ mỉ một chút lúc uống mới ngon, Hoa mai vừa nở, chọn thời điểm ánh nắng mặt trời rọi đều xuống hoa mailúc này nhụy hoa tỏa hương thơm mạn nhất thì bắt đầu hái hoa”

Nàng đưa tay ra lấy một cái đĩa sành để ở cạnh dùng để chèn hoa xuống “Cho tất cả hoa hái được vàobình, dùng cái dĩa bằng sành đậy đè lên hoa trong lọ để đến lúc đổ rượu vào hoa sẽ không bị nổi lên”

“Tỉ mỉ thật đấy” Tích Miên không nhịn được mà cảm thán.

“Tích Miên em qua bên kia lấy cho ta mấy vò rượu lớn bên kia lại đây”

Tích Miên nghe lời đem rượu lại.

Mộng Y nhận lấy, thành thục mở nắp bình ra cẩn thận đổ rượu vào bình đựng mai, lại nói tiếp, “Rượu ngâm mai phải là loại bốn mươi độ đổ vào cho ngập hoa mai, sau đó kiểm tra xem có bông hoa nổi lên không có thì chèn lại”

“Tại sao phải làm vậy”

“Bởi vì có cánh hoa nổi lên khi ngâm rượu sẽ bị sậm màu sẽ không đẹp mắt”

“Em mau lại đây giúp ta bê mấy bình rượu này ra ngoài hiên phơi nắng” Mộng Y vẫy tay gọi Tích Miên qua.

“Còn phải phơi nắng nữa sao?”

“Đúng vậy phải đem ra cho rượu phơi nắng vài hôm thì rượu lên màu được, rồi mới đem xuống hầm để”

Tích Miên chạy qua giúp nàng bê rượu ra ngoài, sau đó liền đỡ nàng đi nghỉ ngơi vì mai là một ngày vô cùng bận rộn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sáng sớm ngày hôm sau . . .

Mộng Y dậy từ sớm để chuẩn bị cho lễ sinh thần của phụ quân nàng.

Trên đường đến bữa tiệc nàng chạm mặt Kỷ Lăng La.

Hai người không gặp nhau thì thôi mà đã gặp thì không thể ngừng khẩu chiến.

Từ xa Kỷ Lăng La đã nhìn thấy Mộng Y dẫn theo Tích Miên đi ở phía trước, nàng ấy liền tăng cước bộ đi đến sau nàng.

“Ôi xem ai đây này, hoá ra là thiên nữ phượng hoàng đóng băng” giọng điệu châm chọc thấy rõ.

Mộng Y cũng không vừa quay lại nhìn mỹ nhân một thân lam sắc, ánh mắt to tròn đôi môi anh đào nho nhỏ xinh đẹp vừa mới thốt ra những lời bới móc không hợp với khí chất kia.

Ra là Kỷ Lăng La, thấy ngừoi đến là nàng ấy Mộng Y cũng rất nhanh đáp lại “Lại là công chúa mèo hen của miêu tộc phải không?”

“Lâu quá không gặp miệng lưỡi ngươi vẫn sắc sảo như ngày nào” Kỷ Lăng La phấn khích đưa đôi tay thon dài lên hai cặp vòng vàng theo chuyển động tay mà chạm vào nhau kêu leng keng, vỗ vào vai nàng khen ngợi.

Thực ra hiện tại hai người các nàng không hề ghét nhau nhưng chọc ngoáy đối phương mỗi phi gặp mặt đã trở thành thói quen khó bỏ.

“Kỷ Lăng La ngươi cũng đâu chịu kém cạnh” Mộng Y đáp lại.

“Hôm nay là sinh thần phụ quân người ta tốt tính không thèm đôi co ở đây với ngươi” nói rồi nàng ấy hiên ngang dẫn theo tỳ nữ rời đi.

Mộng Y không ý kiến gì, môi nàng cười một cụ cười vui vẻ, không nhanh không chậm nói với lên phía trước.

“Không phải là ngươi không biết đường đến thiên cung mới đi đến nơi này của ta hay sao”

Kỷ Lăng La đang đi liền khựng lại ngay giây sau đã quay ngược lại đứng trước mặt nàng.

“Ta biết đường nhé, ngươi nói ta lạc đường phải chăng chính người lạc đường là ngươi, vậy thì ta sẽ tốt bụng đặc biệt dẫn ngươi đi”, nhanh đi ra sau lưng nàng.

“Ngươi nói dẫn đường cho ta sao lại đi đằng sau ta” Mộng Y dùng giọng điệu trêu chọc.

“Ta đi đằng sau bảo hộ ngươi, cha ta nói phải đi đằng sau người yếu hơn để bảo hộ người đó” nàng ấy vẫn rất cứng miệng.

Mộng Y đi về phía trước, “Ai chẳng biết Kỷ Lăng La ngươi bị mù đường, diễn cho ai xem đây, ngươi cứ nói ta dẫn ngươi đi không phải là được rồi sao”

“Ta mới không thèm” nàng ấy tuy miệng nói không thèm nhưng cơ thể rất thành thật đi theo Mộng Y.

“Đường từ thiên môn quan đến thiên cung gần hơn đường từ thiên môn quan đến chỗ của ta, hai nhánh đường còn ở hai hương khác biệt sao người đi qua đây được”

“Ta . . . ta là cố tình đến đón ngươi đi chung đó”

“Chứ không phải ngươi chỉ nhớ đường đến chỗ ta thôi sao?” Mộng Y quay lại hai mắt híp lại nhìn nàng ấy nụ cười trên môi càng sâu.

Kỷ Lăng La: “ . . . ”

Thấy nàng ấy im lặng không còn gì để nói, Mộng Y vui vẻ tâm trạng tốt đến cực hạn.

Tâm trạng tốt lên nàng cũng không so đo với Kỷ Lăng La nữa, không chọc nàng ấy nữa một đường dẫn theo nàng ấy đến thiên cung dự tiệc.

1559/5000