Quấn Quýt Yêu Em

Chương 12: Mạc Đông Dương chính thức xuất chiêu

Lúc trước khi vừa mới tốt nghiệp, Tô Hà cũng định đi thi làm nhân viên công vụ, nhưng lúc ấy mẹ cô nói, cho dù con có thi được, nhưng nhà chúng ta không có quan hệ lớn, làm sao có thể vào được đơn vị hành chính, còn không bằng thiết thực một chút, tìm một công việc ổn định, tìm đối tượng thích hợp, kết hôn sinh con, so với cái gì đó còn tốt hơn.

Tô Hà ít khi có lòng cầu tiến vươn lên nên cũng dừng lại, lúc này Tôn Hải lại nhắc đến, tâm tư Tô Hà cũng dao động, cũng không phải vì Tôn Hải, cô là vì tính cho mình, cho dù lần này cô lấy được hồ sơ dự thầu của chính phủ, thì đơn hàng này cũng chưa chắc có thể thực hiện được.

Tô Hà lại không ngốc, biết là Bạch Hiểu Vân tìm lý do để ép buộc mình, lại hận bản thân mình không thể viết được đơn từ chức xin thôi việc, lần này hồ đồ may mắn qua cửa, nhưng khó bảo đảm về sau, nếu như mình thật sự có thể thi được nhân viên công vụ, cho dù không vào được đơn vị hành chính, tốt xấu gì cũng có được giấy chứng nhận, đến lúc đó thì hầu như không còn lo gì nữa.

Suy nghĩ một chút, Tô Hà liền gật đầu, hưng phấn của Tôn Hải dâng lên, bây giờ hắn càng nhìn càng thấy Tô Hà thuận mắt, dung mạo không tính là xinh đẹp, nhưng cũng được coi là thanh tú, cách ăn mặc cũng đoan trang, chủ yếu là tính cách rất động lòng người, lời hắn nói cô đều nghe theo, dịu dàng hiền hoà, điểm này so với Tô Hồng thì tốt hơn rất nhiều.

Trong lòng Tôn Hải cũng đang âm thầm so sánh, lúc trước Tô Hồng nghi ngờ hắn, hắn ghi nhớ đến bây giờ, Tô Hồng không phải chắc chắn rằng mình sẽ không thể tìm được người vợ giỏi và xinh đẹp hơn cô ta sao, nếu như Tô Hà thi đỗ nhân viên công vụ, tìm cách xin vào đơn vị hành chính, thì cũng giống như thế. Hơn nữa, có một người vợ như Tô Hà cũng đỡ lo lắng, không cần chú ý trông chừng, về sau khi kết hôn, cuộc sống gia đình liền tạm ổn lại còn thoải mái nữa.

Tôn Hải càng nghĩ càng thấy hài lòng, từ tiệm cơm đi ra, trực tiếp dẫn Tô Hà đến nhà sách, mua sách tham khảo cho cuộc thi nhân viên công vụ, sau đó lái xe đưa Tô Hà về đến tận cổng tiểu khu nhà cô.

Dừng xe lại, Tôn Hải nghiêng đầu đánh giá vài lần tiểu khu nhà Tô Hà, đây là tòa nhà năm tầng, nhìn qua có chút cũ kỹ. Lần trước Tô Hà không để cho hắn đưa về, tự cô ngồi tàu điện ngầm trở về nhà, hắn cũng không miễn cưỡng, dù sao hai người cũng mới gặp mặt.

Hôm nay Tô Hà cũng nói tự mình ngồi xe bus đi về là được rồi, Tôn Hải cười nói: "Còn khách sáo với anh làm gì." Rồi anh ta gần như là ép buộc đưa Tô Hà trở về.

Hoàn cảnh của Tô Hà, lúc trước Tôn Hải đã sớm hỏi thăm từ người giới thiệu, hắn cũng không ngại điều kiện nhà cô, chỉ là đối với cha mẹ cô có chút không hài lòng, bất quá sau này ngẫm lại cũng tiêu tan, sức khỏe bố mẹ cô rất tốt, huống chi, còn có một người em trai, về sau nếu già đi hoặc bị tai nạn, cũng sẽ không trông cậy vào bọn họ. Tuy rằng lúc đầu sẽ không cho bọn họ cái gì, nhưng gánh nặng cũng ít, khi kết hôn, Tô Hà tất nhiên sẽ không hay về nhà mẹ đẻ, hơn nữa, với điều kiện của nhà cô bây giờ, tiền biếu cũng sẽ không yêu cầu nhiều lắm.

(kết hôn mà tính toán quá không biết về ở chung có bình yên nổi không?)

Tôn Hải cũng không phải là keo kiệt, hắn chỉ cảm thấy, lúc này hai người nên tiết kiệm một chút, sau khi kết hôn thì sẽ có chút dư dả, về sau sinh đứa nhỏ, tiền sữa bột, tiền học hành, đều phải cần đến tiền, nếu không có kế hoạch trước sao được.

Nhìn tòa nhà cũ màu vàng đã có ít nhiều thay đổi, hắn vẫn nhịn không được khẽ nhíu mày. Tô Hà vốn không muốn hắn đưa mình về nhà, nhưng Tôn Hải cứ mãi kiên trì, hơn nữa, căn bản hắn không cho cô cơ hội phản đối.

Giờ này, mẹ cô bình thường sẽ cùng mấy thím hàng xóm đi ra bãi đất trống đằng trước để tập dưỡng sinh, mẹ cô vẫn thúc giục cô đưa Tôn Hải về nhà giới thiệu, chỉ sợ khi gặp mặt sẽ phiền toái.

Tô Hà cảm thấy, quan hệ của mình và Tôn Hải còn chưa đến mức mang về nhà giới thiệu, nếu thất bại sẽ có nhiều lúng túng, hơn nữa mẹ cô là người đặc biệt sợ mất thể diện, hận không thể khắp nơi so sánh với người khác, may mà sinh ra con cũng không đến nổi thua kém, năm đó cô thi đỗ vào trường đại học đã làm cho mẹ cô khoe khoang một trận, nhưng sau khi tốt nghiệp thì chỉ còn lại là mất mặt.

Trong lòng tồn tại suy nghĩ này, Tô Hà định để Tôn Hải đứng ở cửa xe bên này không đi sang bên kia, cô xuống xe muốn cùng Tôn Hải nói một câu, thì đã đến gần tiểu khu, không nghĩ Tôn Hải cũng từ trên xe bước xuống, đưa tay vào trong xe lấy tư liệu ôn tập của cô ra, hắn đưa cô: "Này đừng quên."

Tô Hà cầm lấy, lại nghe Tôn Hải có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc không kịp thi vào mùa xuân năm nay, nhưng mà thế cũng tốt, tháng mười lại đăng ký, em còn nhiều thời gian để ôn tập đầy đủ."

Tô Hà cảm thấy Tôn Hải có chút hưng phấn quá mức, làm cho cô thấy không thoải mái, cô ôm tư liệu, qua loa cùng hắn nói lời tạm biệt rồi quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc còn chưa có bước vào cửa sắt, đã nghe thấy tiếng của mẹ cô truyền đến: "Tiểu Hà."

Thân mình Tô Hà cứng đờ, quay đầu lại, nhìn thấy mẹ cô cùng mấy người hàng xóm là thím Vương, thím Triệu từ bên kia đi qua đây, cầm trong tay chiếc quạt lụa màu hồng nhạt, chắc là vừa đi tập dưỡng sinh về, không biết sao bình thường đều đi cửa chính của tiểu khu, nhưng hôm nay lại đi cửa bên đến đây.

Biết là không trốn được, Tô Hà chỉ có thể đứng lại, chờ mẹ cô đến gần, cúi đầu kêu một tiếng: "Mẹ."

Chu Nguyệt Vân lên tiếng, ánh mắt dừng lại Tôn Hải đang lấp ló phía sau xe: "Vị này là. . . . . ."

Dù sao cũng là người lăn lộn trong cơ quan lâu năm, Tôn Hải rất ngay thẳng xuất hiện, lễ phép kêu một tiếng dì: "Cháu là Tôn Hải, bạn của Tiểu Tô, không biết sẽ được gặp dì, nên không có mua gì làm quà ra mắt, thật ngại quá.”

Chu Nguyệt Vân vừa nghe hắn chính là Tôn Hải, trên mặt đã sớm nở nụ cười: "Ai da, cái gì mà quà gặp mặt, bác đây còn đang định chọn ngày, bác đã nói với Tiểu Hà, bảo con bé đưa cháu đến nhà chơi, nhưng con bé không nghe, nói hai người mới qua lại không lâu, mối quan hệ còn chưa đến mức đó, bác nói dù sao cũng đã đi xem mắt rồi còn cần nhìn gì thời điểm, nếu đã hợp ý nhau thì sớm tiến tới, người làm cha mẹ như chúng ta cũng sớm an tâm một chút."

Tôn Hải tủm tỉm cười liếc nhìn Tô Hà một cái: "Tiểu Tô hay ngại ngùng, xấu hổ không giống như cháu da mặt dày, mẹ cháu hôm qua cũng nói, nếu Tiểu Tô không phản đối, thứ bảy này đưa cô ấy đến nhà cháu ăn cơm, các dì của cháu cũng đến, tất cả đều muốn trông thấy Tiểu Tô, cháu sợ Tiểu Tô không vui, nên việc này cũng chưa dám đề cập đến."

Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt Tô Hà càng ngày càng cứng nhắc, nghe thấy lời mời của Tôn Hải tựa như rất quen thuộc, thì sững sờ, chuyện đến nhà hắn ăn cơm, lúc trước hắn cũng không nói, lúc này lại nói cùng cô là có ý gì?

Kỳ thật đây là ý định Tôn Hải nhất thời nảy ra, họ hàng thân thích trong nhà Tôn Hải nhiều, cô bảy dì tám chú sáu bà hai và cả đám con cháu, mỗi tuần đều đến tụ họp, vừa nghe nói Tôn Hải có đối tượng, liền giục hắn cuối tuần này đưa về chơi.

Tôn Hải ban đầu không đề cập đến là sợ Tô Hà từ chối, lúc này thấy mẹ Tô Hà, vừa nhìn đã biết thái độ của bà đối với mình là rất vừa lòng, cho nên trôi chảy nói ra.

Quả nhiên, sau khi Chu Nguyệt Vân nghe xong, nét vui mừng trên mặt muốn giấu cũng khó giấu được, bà liếc mắt nhìn Tô Hà một cái: "Tính tình của tiểu Hà từ nhỏ đã rụt rè, lúc trước cũng không gặp quá nhiều đối tượng, lại ít nói, tiểu Tôn, cháu đừng để ý nhé.”

Tô Hà gục đầu xuống, cô không muốn nhìn mẹ mình, mẹ cô giống như hận không thể đẩy cô cho Tôn Hải ngay bây giờ, cấp bách đến mức nhìn ánh mắt cũng có thể nhận ra, cô cảm thấy hết sức mất mặt, thật hy vọng hiện tại mình có thể biến mất ở chỗ này, đáng tiếc cô không phải Thổ Hành Tôn (*), không có bản lĩnh độn thổ, chỉ có thể đứng thẳng ở chỗ này.

(Một vị tướng trong bảng Phong Thần, có biệt tài độn thổ)

Sau đó mẹ cô lôi kéo Tôn Hải đi giới thiệu với thím Vương, thím Triệu một chút, nhất là còn lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện Tôn Hải làm việc ở Ủy ban Khoa học và Công nghệ, lại nhiệt tình mời Tôn Hải ngày mai đến nhà ăn cơm, sau đó mới để Tôn Hải đi về.

Không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe của Tôn Hải, thím Vương liền nói: "Tôi đã nói cô đừng lo lắng, nhân duyên không thể vội vàng, ai với ai đều đã được định trước, đừng thấy tiểu Hà tính tình hướng nội, dù sao cũng tốt nghiệp từ đại học danh tiếng ra, đối tượng có thể kém chỗ nào chứ, cô thấy chưa, con rể tới cửa rồi đó, nở mặt nở mày rồi phải không."

Chu Nguyệt Vân trong lòng phấn chấn nhưng miệng lại nói: "Công việc cũng không tồi, chỉ là có hơi thấp một chút."

Thím Triệu nói: "Cô đừng nói nữa, cao có thể làm được gì chứ, người ta là làm ở đơn vị hành chính, cô nhìn cái xe của cậu ta đi, ông nhà tôi cũng muốn, nhưng đến hơn mười vạn đấy, ông ấy phải làm đến mấy năm mới trả được, tôi với con gái khuyên mãi, ông ấy mới chịu dừng lại, cho dù mua được, nhưng ông ấy bảo dưỡng được sao."

Chu Nguyệt Vân càng nghe càng cao hứng, tâm tình cực kỳ tốt, kéo tay Tô Hà đi vào nhà, Tô Lỗi còn đang ở trong phòng Tô Hà, Chu Nguyệt Vân đẩy cửa đi vào, nói một câu với con trai: "Con đi ra ngoài đi, đừng có suốt ngày ở trong phòng chị con như vậy, muốn luyện tiếng Anh thì đi vào phòng cha mẹ mà luyện."

Tô Lỗi đóng laptop lại, rút nguồn điện ôm máy tính vào trong ngực đi ra, lúc đi ngang qua bên người Tô Hà, không vui nói: "Chị, đồ của em vẫn để ở trong này, chị đừng có động vào, dù sao sau này cũng là phòng của em.”

Tô Hà không nói gì, Tô Lỗi từ nhỏ đến lớn đã được mẹ cưng chiều, trong mắt trừ bản thân cậu ta ra, hoàn toàn không có người khác. Chu Nguyệt Vân trừng mắt liếc nhìn con trai: "Sao lại nói chuyện với chị con như vậy, ngày mai bạn trai của chị con đến nhà ăn cơm, con chú ý một chút, đừng có ăn nói bậy bạ."

Tô Lỗi không quan tâm đến điều Chu Nguyệt Vân nói, đi vào phòng cha mẹ. Cuối cùng, bởi vì Tôn Hải, Tô Hà một lần nữa được trở về phòng của mình, nhưng đã sớm thay đổi hoàn toàn, trong phòng lộn xộn, bừa bộn như bãi rác, đồ đạc của Tô Lỗi bày ở khắp nơi.

Chu Nguyệt Vân cau mày, giúp Tô Hà dọn dẹp qua loa, dọn dẹp xong liền đi ra ngoài, nhưng Tô Hà không thể không dọn, cô thay đổi bộ chăn ga khác, sau đó tắm rửa nằm ở trên giường, nghĩ đến qua sáng mai, mẹ cô có phải sẽ càng thúc giục cô kết hôn hay không.

Kết hôn? Cùng Tôn Hải?

Tô Hà bỗng nhiên cảm thấy thật hoang đường, trong gian phòng vắng lặng yên tĩnh thế này, cô thậm chí nhớ không nổi hình dáng của Tôn Hải, vậy mà lại muốn cùng người đàn ông như vậy bàn bạc chuyện kết hôn, đây không thể không nói là một chuyện buồn, con gái lớn phải lấy chồng thật buồn.

Trên thực tế Tô Hà chưa bao giờ cảm thấy may mắn hướng về phía mình, nói không chừng may mắn đã sớm lãng quên cô, hơn nữa năm nay còn là năm tuổi của Tô Hà.

Ngày hôm sau vừa vào công ty chợt nghe nói Vân Thường thay đổi chủ, trở thành công ty may mặc của tập đoàn Đông Dương.

Tập đoàn Đông Dương không người nào không biết, bất kể năng lực hay là tư cách đều đứng đầu.

Mạc Đông Dương cho biết, chỗ này của tôi không thu nhận những người vô dụng, cho dù lòng tự tin của Tô Hà to lớn đến mức độ nào, cũng sẽ không ngu đến mức nghĩ mình là một nhân tài, phải nói, có lẽ mình chính là đại diện của người vô dụng.

Tô Hà sẽ không ngây thơ cho là Mạc Đông Dương sẽ mở lòng từ bi thu nhận mình, trên thực tế, phong cách làm việc của người đàn ông kia, từ trước đến nay là sát phạt quyết đoán, không chút lưu tình, xem ra mình vẫn nên tìm công việc mới thôi.

Cô đang có ý định như vậy, bỗng nhiên bên kia có chút âm thanh ồn ào truyền đến, đồng nghiệp bên cạnh khẽ gọi một tiếng:

"Mạc tổng đến đây, trời ạ, anh ấy quá đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả trên tạp chí, anh ấy đang đi về phía bên này của chúng ta kìa, anh ấy đang đi về hướng tôi, Tô Hà, cô nói xem có phải anh ấy coi trọng tôi hay không. . . . . ."

Tô Hà nhịn không được trợn mắt xem thường, cô thật sự không hiểu tại sao người phụ nữ thông minh nhưng lại có đôi khi mù quáng như thế, trên điểm này cô ngược lại rất biết mình biết ta.

Cô không biết Mạc Đông Dương sao lại đi đến công ty nhỏ này của các cô, cho dù anh ta sắp là ông chủ mới, Vân Thường chỉ sợ không thể nào lọt vào trong mắt của anh ta, có lẽ anh ta chính là nhàm chán đến đi bộ một vòng, thỏa mãn một chút tính YY của các cô nhân viên nơi này.

Cho đến khi thân ảnh tương đối uy hϊếp kia đứng trước mặt cô, dùng một loại ngữ khí bá đạo, không cho phép cự tuyệt hỏi cô: "Cô tên gì?"

Cô mới kinh ngạc ngẩng đầu. . . . . .