Quấn Quýt Yêu Em

Chương 11: Có lẽ cô chỉ có thể lấy Tôn Hải

Tô Hà cảm thấy không khí có chút tế nhị, chớp mắt nhìn Đảng Lam: "Lam Lam mình về trước". Đảng Lam theo bản năng bắt lấy cánh tay Tô Hà, Tô Hà ngẩn người, nghi hoặc quay đầu lại nhìn cô.

Ánh mắt Diệp Tiêu dừng lại trên cánh tay của Đảng Lam, rồi nhìn Tô Hà cười cười: "Anh và Lam Lam đưa em trở về nhé, vừa vặn tiện đường."

Tô Hà làm sao không hiểu ánh mắt như vậy, vội vàng xua tay: "Không cần, không cần đâu."

Vỗ vỗ vào tay Đảng Lam, Đảng Lam buông cô ra, Tô Hà vẫy vẫy cánh tay quay về hướng trạm xe điện ngầm cách đó không xa.

Diệp Tiêu tiến lên một bước muốn cầm tay Đảng Lam, lại bị Đảng Lam rút tay tránh đi, quay đi ngồi xuống ghế phụ bên cạnh tay lái, ánh mắt Diệp Tiêu chợt lóe lên, sau đó bước lên xe.

Xe vững vàng lăn bánh, Đảng Lam có phần mệt mỏi, vừa nhìn thấy Diệp Tiêu lại càng mệt hơn, từ khi nào thì như vậy, giữa hai người đã không còn cảm giác vui vẻ và hạnh phúc, như thể trong bảy năm qua đã sử dụng hết tất cả những niềm vui, chỉ còn lại là đau khổ và rối rắm.

Đảng Lam nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, bất tri bất giác cả thành phố đã lên đèn, Cô khẽ nhắm nghiền hai mắt, cảm giác xe dừng lại, cô mở mắt ra, phát hiện Diệp Tiêu không về nhà, xe dừng lại bên cạnh bờ sông, bên ngoài kính chắn gió chính là dòng sông đang cuồn cuộn chảy, ánh đèn neon dưới bóng đêm, như biến hóa thành những vầng sáng lấp lấp mờ ảo đầy mê ly.

Cách đó không xa, là đài phun nước ở quảng trường, hiện tại là cuối mùa xuân, thời tiết lại đẹp, rất nhiều cha mẹ mang con ra ngoài chơi đùa, những đứa trẻ cười đùa chạy nhảy trên cỏ, tiếng cười vang theo bóng đêm phân tán bốn phía, có cảm giác đơn thuần và vui vẻ.

Đảng Lam chợt nhớ tới đây là nơi cô và Diệp Tiêu hẹn hò lần đầu tiên, cũng là lần đầu tiên hôn nhau, khi đó quảng trường vẫn chưa lớn như vậy, nước sông cũng khác xa không trong veo như hiện tại, nhưng cô lại nhớ rất rõ ràng, lúc ấy họ ngập tràn hạnh phúc.

Khi Diệp Tiêu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cô cảm thấy trái tim trong l*иg ngực nhảy nhót hát ca, hát lên ca khúc mang tên tình yêu, giai điệu của bài hát là hạnh phúc, mà cô cho là mãi mãi tươi đẹp, lại dần dần mơ hồ, tựa như một bộ phim trong nhiều năm, ghi lại từng câu chuyện của chính mình, bất kể là tình yêu hay hạnh phúc, đều đã bị phai mòn giữa những năm tháng bình lặng trôi qua, rốt cuộc không trở về được lúc trước, khoảng thời gian khắc cốt ghi tâm.

Diệp Tiêu nghiêng đầu đánh giá Đảng Lam, lần đầu tiên, hắn có chút không xác định được tâm tư của cô. Diệp Tiêu vốn nghĩ muốn mau chóng xử lý xong chuyện của Lâm Đan, ngay từ đầu cùng Lâm Đan là ngoài ý muốn.

Lâm Đan là sinh viên tốt nghiệp thuộc khóa này, cùng hắn và Đảng Lam học chung trường đại học, xem như học muội của hắn. Lâm Đan thật xuất sắc, ở trường thành tích cũng nổi bật, năng lực cũng không kém, lớn lên cũng xinh đẹp, đoán chừng bởi vì điều kiện trong nhà không tốt, nên tính cách có chút trưởng thành sớm. Nhưng trên người cô ta có một cái gì đó làm cho Diệp Tiêu cảm thấy quen thuộc, giống như bản thân hắn cũng có điều đó, điều mà Đảng Lam vĩnh viễn không bao giờ hiểu được.

Chính vì những cảm giác lạ thường như vậy, khiến hắn lần đầu tiên giữa buổi phỏng vấn mở miệng cho cô ta ở lại. Trước tiên ở bộ phận nghiệp vụ thử việc hai tháng, sau đó điều đến bên mình làm trợ lý tổng giám đốc, đặc biệt tuyển dụng như vậy. Diệp Tiêu ngay từ đầu cũng lưu giữ một chút tâm tư, việc kinh doanh khó tránh xã giao, xã giao được phân ra rất nhiều loại, có chút xã giao hắn có thể để Đảng Lam đi cùng hắn, nhưng cũng có những trường hợp sẽ không thích hợp.

Hắn không phủ nhận năng lực của Đảng Lam, thậm chí ở phương diện nào đó, thành tựu của Đảng Lam làm hắn kinh ngạc không thôi, nhưng Đảng Lam là người phụ nữ của hắn, hắn hi vọng cô không phải cùng hắn sánh vai đấu tranh trên thương trường, mà là khi hắn về nhà, cô là một người vợ dịu dàng ngoan ngoãn săn sóc hắn.

Cho nên, nửa năm trước, hắn bắt đầu cố ý làm giảm quyền lực của Đảng Lam ở công ty, vì điều này không ít lần Đảng Lam cùng hắn cáu gắt, đều bị hắn dỗ dành.

Về sau dần dần cô cũng có thói quen ở nhà, rất ít khi xuất hiện ở công ty, cho dù chức vụ của cô là Phó tổng Giám đốc Lam Thiên, nhưng đó cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi.

Không có Đảng Lam, Lâm Đan đúng lúc bù đắp vào vị trí trống này, hơn nữa Lâm Đan còn hữu ích hơn so với Đảng Lam. Lâm Đan đối với hắn nói gì nghe nấy, khi hắn xã giao, cần cô ta hy sinh một ít nhan sắc, cô ta cũng không biểu hiện phải chịu thiệt thòi gì. Hơn nữa trong tư tâm mà nói, được một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, xinh đẹp lại có năng lực như vậy, dùng một loại ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn gần như sùng bái ái mộ, ở một mức độ nhất định nào đó, đã làm thỏa mãn tâm lý đàn ông của Diệp Tiêu.

Cho dù giữa hai người có chút mờ ám, Diệp Tiêu cũng không để ý, hắn thậm chí còn có chút hưởng thụ loại cảm giác mờ ám như có như không này, cùng Lâm Đan tiến thêm một bước phát triển là mấy tháng trước trong một bữa tiệc.

Việc kinh doanh trên thương trường của Lam Thiên nửa năm nay vẫn không quá thuận lợi, tìm được công ty hợp tác, không phải không đáng tin thì cũng là cái thùng rỗng, mà ngày đó, Diệp Tiêu thông minh ngay từ đầu liền thấy được, hắn biết rõ thứ mà Từ tổng yêu thích, gã thích phụ nữ, mà Lâm Đan đúng là loại phụ nữ gã thích.

Ngày đó trong bữa ăn Diệp Tiêu đương nhiên dẫn theo Lâm Đan tham dự, mà Lâm Đan cũng không phụ hy vọng của hắn, chịu nhiều thiệt thòi, thậm chí uống cả một bình rượu Mao Đài, rốt cục cũng có tiến triển.

Từ khách sạn đi ra, hai người đều có chút say rượu, hắn đưa Lâm Đan đến dưới nhà, Lâm Đan nhìn hắn mở miệng, cũng không giống như trước kia kêu Diệp tổng, mà là mềm mại gọi hắn là đàn anh: "Đàn anh, có thể đưa em lên hay không?"

Diệp Tiêu đương nhiên biết, đây chính là một lời mời, hắn hơi chút đấu tranh sau đó đi theo Lâm Đan lên nhà.

Hắn là đàn ông, đối mặt với sự quyến rũ sống động, miếng mồi ngon dâng đến tận cửa này đầy mê hoặc như thế, rất khó để khước từ. Lâm Đan có thứ mà trên người Đảng Lam không có, ở trên giường cô ta có thể hèn mọn đánh mất tôn nghiêm, điều này đã làm Diệp Tiêu thỏa mãn ở mức độ lớn nhất không thể nghi ngờ.

Quan hệ của hai người liên tục đến bây giờ, được ba tháng, Diệp Tiêu tỉnh táo lại, cũng định chấm dứt quan hệ cùng Lâm Đan, nhưng Lâm Đan nói với hắn, cô ta không cần danh phận, không cần gì cả, chỉ cần yên lặng ở lại bên người hắn, chỉ cần hắn thỉnh thoảng đến với cô ta là được, khẩn cầu hèn mọn như thế, Diệp Tiêu đã mềm lòng.

Hắn biết có lẽ Đảng Lam đã phát hiện ra một ít dấu vết để lại, nhưng hắn không tin, Đảng Lam sẽ biết sự tồn tại của Lâm Đan, tuy rằng không cự tuyệt được Lâm Đan, nhưng người hắn không muốn mất đi nhất chính là Đảng Lam, hắn không thể đánh mất cô.

"Lam Lam, thực xin lỗi, dạo trước bởi vì tài chính của Lam Thiên có vấn đề nên anh không chú ý đến em, anh đã sắp xếp xong chuyện của công ty, tháng sau chúng ta đi Maldives nghỉ phép, chúng ta đã lâu không đi ra ngoài rồi."

Đảng Lam bình tĩnh nhìn hắn, cô bỗng nhiên cảm thấy, người đàn ông ở trước mắt xa lạ như thế, xa lạ giống như chính mình cho tới bây giờ dường như cũng không hiểu hắn, tại sao hắn có thể làm ra loại chuyện như thế sau lưng cô, còn có thể thâm tình chân thành đối với cô.

Đảng Lam bỗng nhiên có chút sởn gai ốc, người đàn ông cô yêu bảy năm rốt cuộc là ai?

Cô nhìn hắn thật lâu, bỗng nhiên di động của Diệp Tiêu vang lên, Diệp Tiêu lướt nhanh nhìn cuộc gọi đến, theo bản năng nhìn về phía Đảng Lam, phát hiện ra Đảng Lam đã xoay đầu rời đi, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn mở cửa xe rồi đứng ở bên cạnh, Đảng Lam nhìn Diệp Tiêu ngoài xe, khóe môi không tự giác cong lên, đó là một nụ cười cay đắng, ánh mắt của cô lướt qua Diệp Tiêu, dưới bóng đêm dáng người của hắn nhìn qua càng thêm mạnh mẽ, mất đi nét điển trai của thời sinh viên, trên người hắn tràn ngập hương vị của người đàn ông thành công, mà chút hương vị đó có thể làm không ít phụ nữ đổ xô vào.

Cô dễ dàng tha thứ đủ lâu rồi, Hồng Kỳ đã nói : "Em là Đảng Lam, một cô gái kiêu ngạo kiên cường, nhưng kiên cường của em đâu, kiêu ngạo của em đâu, vì một Diệp Tiêu như thế lại hạ thấp bản thân xuống vũng bùn, làm cho em chật vật như vậy, muốn làm cái gì thì cứ làm, em có anh ở đây, sợ cái gì, anh vĩnh viễn là Hồng Kỳ ở phía sau em, bất cứ lúc nào em cũng có thể dựa vào anh."

Đúng vậy! Cô là Đảng Lam, sao cô lại có thể cho phép chính mình chật vật như vậy, cô nhìn chằm chằm Diệp Tiêu, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh nhạt, cô không phải đóa hoa sen trắng hay thánh mẫu, người kính ta một thước, ta mời người một trượng, nhưng nói cách khác, anh đâm tôi một đao, tôi phải đâm anh hai đao mới công bằng, đây mới là Đảng Lam.

***

Tô Hà vừa về đến nhà, bị mẹ gặng hỏi một trận, chuyện qua lại cùng Tôn Hải đến đâu rồi?

Giữa trưa hôm nay lúc cùng Tôn Hải nói chuyện điện thoại, sau khi hẹn ngày mai ăn cơm, cô không nói gì thêm nữa, bởi cô thật sự không biết phải cùng Tôn Hải nói chuyện gì.

Tôn Hải này nói chuyện thao thao bất tuyệt, cô căn bản chỉ đáp chứ không nói, đành phải hỏi hắn hai câu cho có lệ rồi lấy cớ ngắt máy.

Cúp điện thoại, cô thậm chí thở nhẹ ra một hơi, trực giác của cô cho biết mình và Tôn Hải không thích hợp, cho dù điều kiện của hắn không tồi, nhưng giữa hai người không có tiếng nói chung làm sao có thể thành vợ chồng, đây không phải là trò cười sao.

Mẹ cô dĩ nhiên không cho là như vậy, bắt được cơ hội liền ca thán: "Tiểu Hà, con hãy đồng ý nhanh một chút, điều kiện của Tôn Hải như thế không chừng có biết bao nhiêu người đang dòm ngó đấy, cũng không biết trong cơ quan có nữ đồng nghiệp chưa kết hôn hay không, cả ngày làm cùng một chỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn vừa ý không biết chừng. Con có cơ hội, không bằng bảo nó đưa người nhà đến, gặp được cha mẹ, hôn sự này cũng không còn xa nữa."

Tô Hà cảm thấy nhàm chán không chịu nổi, vừa định trốn vào phòng, liền bị mẹ cô gọi lại: "Hôm nay tâm tình em trai con không vui, làm bài kiểm tra ở trường kết quả không được tốt, tan học liền trốn vào trong phòng học bài, con đừng làm ầm ĩ nó, con ngủ trên sô pha đi."

Tô Hà cắn cắn môi, tắm rửa, nằm ở trên sô pha, Tô Hà nghĩ, có phải mình nên chuyển ra ngoài ở hay không, trong nhà cô đã sớm là thành viên dư thừa, nếu có thể xin vào ở ký túc xá của công ty thì tốt biết mấy, như vậy cô có lý do chính đáng để có thể chuyển ra ngoài. Suy nghĩ một chút, nhìn trần nhà trong bóng đêm, Tô Hà không khỏi thở dài khe khẽ, có lẽ lấy Tôn Hải là lựa chọn duy nhất của cô vào lúc này.

Có suy nghĩ này trong đầu, nên ngày hôm sau lúc ăn cơmcùng Tôn Hải, cô cố gắng hết sức thuận theo lời của hắn trong các câu chuyện, Tôn Hải nhìn không giống 30, đôi lúc có những ý kiến rất ngây thơ, đặc biệt thích nói chuyện về xe cộ và game online, mở miệng là nói về Võng Du, Tô Hà căn bản là không biết gì cả, cho tới bây giờ, Tô Hà chơi game bất quá cũng chỉ có hai ba loại.

Tôn Hải dĩ nhiên cũng không đòi hỏi cô biết quá nhiều, hắn cần là cần người nghe, cô chỉ cần hợp thời đáp lại, bày tỏ thái độ ủng hộ là đủ rồi.

Việc này Tô Hà có thể ngồi nghe, nhưng là mệt chết đi được, nếu như có thể lựa chọn, Tô Hà tình nguyện làm thêm một buổi, cũng không muốn cùng Tôn Hải ăn cơm.

Tôn Hải rốt cục cũng bỏ qua đề tài Võng Du, ngay tại thời điểm Tô Hà âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tôn Hải bỗng nhiên mở miệng:

"Tiểu Tô, em có ý định thay đổi công việc hay không? Bằng cấp của em không tồi, lại là trường đại học danh tiếng, chỉ cần có chút quen biết thì có thể có cơ hội rất tốt, lần trước anh đã muốn nói với em, hay là em đi thi nhân viên công vụ đi, anh có bạn học cũ làm ở Ban Tổ chức Đảng, đến lúc đó tới nhờ vả tặng quà anh ta một chút, chuyển em đến đơn vị hành chính, cho dù ban đầu là người ngoài biên chế, đến khi có cơ hội thích hợp, nói không chừng sẽ được chuyển lên chính thức, tiền lương ở đơn vị hành chính cũng không thấp, quan trọng nhất là phúc lợi tốt, thời gian nghỉ kết hôn, nghỉ thai sản, nghỉ cho con bú, so với đơn vị khác đều dài hơn."

"Nghỉ cho con bú?" Tô Hà vừa uống một ngụm đồ uống đến miệng, nghe được những lời này của Tôn Hải, thiếu chút nữa phun ra, ho khan vài tiếng, mặt nghẹn đến đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn hắn không nói gì.

Tôn Hải đoán chừng cũng thấy bản thân nói ra còn có chút quá sớm, dừng lại một chút mới nói: "Cũng không phải vì điều này, công việc của đơn vị hành chính ổn định, thích hợp với phụ nữ, đề nghị của anh, em nên suy nghĩ một chút. . . . . ."-

Bộ của Diệp Tiêu và Đảng Lam rất ngược tâm. :( nhưng cuối cùng họ cũng HE nha