Tô Hà ăn miếng mỳ vằn thắn ấm nóng thơm ngào ngạt cuối cùng vào trong miệng, múc một chén canh xương hầm thuốc bắc, thật thơm ngon và hấp dẫn. Trái lại Tô Hà có chút bất ngờ, đầu bếp trong khách sạn không chỉ nhanh nhẹn mà khả năng nấu nướng còn tốt như vậy. Hơn nữa món ăn có phải có chút hơi nhiều hay không, tuy nói rằng mỗi món chỉ có một ít, nhưng đến hơn 10 món như thế, cô ăn mỳ vằn thắn thôi mà đã thấy no lắm rồi.
Tô Hà liếc mắt nhìn giỏ đựng trái cây trong đó có mấy loại quả như quả long nhãn, quả đào, quả táo được kết hợp với nhau có vài phần kỳ dị, bên cạnh còn có một cái bình tinh xảo trong suốt được đốt bằng cồn để giữ ấm, trong bình là trà táo đỏ.
Cô rót ra chén uống một ngụm, chỉ cảm thấy một hơi nóng ấm áp từ yết hầu đi xuống, cơn đau nhoi nhói nơi bụng do đến kì sinh lí, giống như dịu đi không ít. Cô dùng hai tay bưng lấy cái chén, uống thêm một ngụm nữa, đột nhiên chợt thấy khó chịu, cô đi vào phòng tắm tắm qua loa một chút, rồi nằm ở trên giường, một thoáng chốc liền đã ngủ.
Cô ngủ chưa được bao lâu, thì cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, Mạc Đông Dương đi đến, bước chân không chậm trễ chút nào, bởi đơn giản nơi này là địa bàn của anh.
Triệu Minh ở bên ngoài nhìn, thật tình cảm thấy hành vi của lão đại càng ngày càng giống hạng người xấu. Nhưng cô gái bên trong kia rốt cuộc là ai! Đáng để lão đại dùng tâm tư này, cố ý gọi đầu bếp từ Kim Đỉnh đến, chỉ để làm đồ ăn khuya cho cô gái kia.
Lúc này còn chờ người ta ngủ rồi mới đi vào, kỳ thật Triệu Minh không thể nào hiểu được lão đại, lúc này đi vào thì có tác dụng gì, vừa rồi hắn nghe thấy lão đại hỏi đầu bếp, phụ nữ ăn cái gì là tốt nhất trong thời gian có kinh nguyệt, liền cảm thấy xấu hổ, không ngờ lão đại bảo hắn ghi nhớ hôm nay là ngày ăn chay là vì như thế này.
Trong thời gian này thật sự có muốn làm chuyện gì cũng không được, chỉ nhìn mà không được ăn chẳng phải là cực kỳ khó chịu sao. Hắn quay đầu lại quét mắt nhìn vị quản lý phía sau:
“Đi đi, đi xuống chờ, bảo mấy nhân viên của ông giữ mồm miệng cho tốt, qua hôm nay, nếu có tin nào đồn ra, thì tự ông hãy suy nghĩ hậu quả đi”.
Đi theo bên người lão đại đã lâu, lời nói của Triệu Minh cũng có khí thế tương tự, vị quản lý kia nào dám đắc tội với Mạc tổng, cúi đầu khom lưng đáp lời, cùng Triệu Minh đi xuống.
Lại nói Mạc Đông Dương vừa vào cửa liền thấy bé thỏ nhà anh nằm cuộn tròn ở trên giường, ngay cả đầu đều đã chìm ngập ở trong chăn, anh đi qua, ngồi ở bên đầu giường, đem chăn kéo ra một chút, vươn tay vuốt mấy sợi tóc vương trên mặt cô, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng hồng và trắng mịn, đôi mắt tròn to tựa như đôi mắt chú thỏ con, nhẹ nhàng khép lại, cái mũi xinh xắn, khuôn mặt hơi hơi nhíu lại, đôi môi vểnh cao, hai cánh môi nhuộm một màu hồng nhạt tự nhiên, cực kỳ mê người.
Mà Mạc Đông Dương cho tới bây giờ đều thuộc phái hành động, anh không chút do dự cúi đầu xuống, hôn lên mặt cô, cũng không một chút lo lắng sẽ đánh thức bé thỏ nhà anh, trà táo đỏ cô uống anh đã cho thêm một chút dược liệu, đủ để cho cô ngủ an ổn đến bình minh, dù cho sét đánh bên tai vẫn không tỉnh giấc.
Điều này thật có ý nghĩa, anh có thời gian cả đêm nay, đem bé thỏ mấy ngày nay làm anh rối cả ruột gan này tử hình ngay tại chỗ, chỉ là không thể làm được chuyện chính, chỉ có thể ăn cho đỡ thèm, qua hôm nay, anh còn không biết phải chờ đến ngày nào.
Bé thỏ nhà anh rõ ràng không nhớ rõ chuyện tối hôm đó, tuy rằng Mạc Đông Dương có chút khó chịu, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, bé thỏ nhà anh tối hôm đó giống như một con mèo nhỏ, chỉ biết ở dưới thân anh ngâm khẽ, hơn nữa cũng không nhớ rõ cùng anh có quan hệ gì, anh sẽ từ từ, chậm rãi làm cho cô nhớ ra, món ăn đã đến bên miệng còn sợ cô chạy mất sao.
Mạc Đông Dương ở môi cô vuốt nhè nhẹ một lát, một chút cũng không hề khách sáo cậy mở hai cánh môi phấn nộn dò xét đi vào, miệng bé thỏ nhà anh có mùi hương bạc hà nhàn nhạt, có lẽ đó là mùi hương của kem đánh răng.
Anh nắm lấy cằm của cô, liếʍ liếʍ miệng cô, lại một lần, mỗi ngóc ngách trong miệng cô cũng không buông tha, thẳng đến khi bé thỏ nhà anh không thoải mái khe khẽ hừ hai tiếng, anh mới buông tha cô, lại kéo chăn ra một ít, bé thỏ nhà anh trên người bọc khăn tắm, giống như chiếc bánh chưng.
Mạc Đông Dương tháo chiếc khăn tắm trên người cô xuống, thân hình non mềm, trắng mịn của bé thỏ nhà anh liền hiện ra trước mắt anh, dưới hạ thân chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ bằng lụa có in hoạt hình, còn lại….
Ánh mắt Mạc Đông Dương tối sầm lại, cúi đầu xuống hai khối mềm mại, gặm nhấm lêи đỉиɦ non mềm màu đỏ, sau đó đến cổ, thắt lưng, cánh tay, thậm chí cả bàn chân nhỏ xinh của cô. . . Càng cắn càng phát cháy bừng, nơi nào đó sung to, căng phồng giống như muốn nổ tung.
Ánh mắt Mạc Đông Dương dừng lại ở giữa hai chân cô, không thể bỏ qua hai cánh hoa hồng, hít sâu một hơi, anh thoát quần áo của chính mình, nghiêng người ôm lấy bé thỏ nhà anh vào trong lòng mình, đặt vật căng cứng muốn nổ tung đó giữa hai chân cô, sau đó không ngừng đâm vào. . . Cho đến khi thét lớn một tiếng, phun mạnh ra. . .
Sau đó anh chậm rãi xuống giường, cầm lấy chiếc khăn mặt ấm lau rửa sạch sẽ cho bé thỏ nhà anh, nhìn cô ngủ giống như chú ỉn con, hôn lên miệng cô một cái: “Hôm nay tạm thời bỏ qua cho em, lần sau không có dễ dàng như vậy đâu….”
Tô Hà tỉnh dậy bởi tiếng đồng hồ báo thức của điện thoại di động, mà giấc ngủ này. . . Sao cô lại nằm mộng xuân, mà người đàn ông trong giấc mơ lại là Mạc Đông Dương, cô mơ thấy, anh đối với mình như vậy, như vậy. . .
Nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, Tô Hà ôm mặt nghiêng người chôn ở trong gối, dưới thân lại có một luồng khí nóng hôi hổi trào ra, cô vội vàng nhảy dựng lên, vọt tới toilet, chỉnh đốn thỏa đáng, mới bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Lại phát hiện trong gương môi của cô có chút sưng đỏ, cô cúi đầu nhìn một cách cẩn thận, là có chút sưng đỏ, giống như bị con gì cắn qua, cô nâng tay sờ sờ, không khỏi lắc đầu, bản thân mình làm sao vậy, có vẻ như có chút biểu hiện của triệu chứng tâm thần phân liệt.
Mắt thấy thời gian đi làm sắp đến, cô vội vàng rửa mặt, cầm túi của mình đi ra ngoài, lúc thanh toán, không biết đó có phải là ảo giác của cô không nhưng cô cảm thấy nhân viên phục vụ và người quản lý có chút quá mức nhiệt tình.
Cô ở góc phố nhỏ uống sữa đậu nành và ăn bánh quẩy, sau đó qua đường đi vào công ty, cô vừa bước chân vào thang máy, Triệu Minh sau lưng hỏi nhân viên bảo vệ ở cửa: "Cô gái vừa rồi là ai?"
Đây cũng không phải là điều bí mật gì, nhân viên bảo vệ liền nói cho hắn, Triệu Minh hoàn thành nhiệm vụ, lên xe, báo cáo một lần nữa, Mạc Đông Dương nhếch khóe môi: "Vân Thường? Tôi nghe tên này sao lại có chút quen quen".
Triệu Minh giải thích: "Mấy tháng trước, trong tiệc rượu của giới doanh nghiệp, không phải có một gã không có mắt gấp gáp đến gặp ngài để kính rượu, đầy khẩn trương va phải người ngài, người kia chính là ông chủ Bạch đại phú của Vân Thường, hắn lập nghiệp dựa vào vợ mình, mở công ty may mặc, hai năm trước vẫn không có khó khăn gì, năm nay thị trường suy thoái, lại mất mấy hợp đồng lớn, đoán chừng chống đỡ không nổi nữa, đi tìm chúng ta xin đầu tư vào công ty, muốn đàm phán hợp tác."
Mạc Đông Dương chau chau mày: "Cậu cho cấp dưới đi nói với hắn, tôi đối với công ty Vân Thường trong tay hắn có chút hứng thú, hợp tác là không có khả năng, nếu hắn có ý định nhượng lại cổ phần, tôi có thể suy xét, hắn là người thông minh, biết phải lựa chọn như thế nào."
Triệu Minh gật đầu, không khỏi nghiêng đầu lại nhìn thoáng qua công ty nhỏ đằng kia, trong lòng nói, lão đại không phải có hứng thú đối với cổ phiếu trên tay Bạch đại phú, mà chính là vì cô gái kia, nhưng đã nhiều năm, còn chưa từng gặp qua lão đại quan tâm ai như thế, tâm tư này chỉ có thể dùng hai chữ quỷ dị để giải thích thôi.
Tô Hà vào công ty trực tiếp đi đến tổ nghiệp vụ, ngày hôm qua cô đã chính thức rời khỏi phòng tài vụ, trở thành một thành viên của tổ nghiệp vụ. Vừa đến tổ nghiệp vụ, đã bị Bạch Hiểu Vân gọi vào văn phòng.
Bạch Hiểu Vân vốn muốn dùng cái cớ này để ép Tô Hà thôi việc, hợp đồng với ngành chính phủ không phải một công ty nhỏ bé như cô ta có thể lấy được, nhưng Tô Hà lại có thể đàm phán thành công, chuyện này có chút không minh bạch, hay là chính mình bị hoa mắt rồi, Tô Hà này là giả heo ăn cọp, kỳ thật có cửa ngầm, nhưng lừa gạt tra hỏi nửa ngày, cũng không hỏi được điều gì, chỉ có thể để cho Tô Hà đi ra ngoài.
Thời điểm tan tầm, Tô Hà nhận được điện thoại của Đảng Lam, cô chợt nhớ ra, ngày hôm qua khi gọi điện cho Diệp Tiêu là một cô gái xa lại nghe máy, cô không khỏi rối rắm.
Ra khỏi công ty ngồi trên xe bus, cả một đoạn đường này cô đều rối rắm ở trong lòng có nên nói cho Đảng Lam hay không, bất quá, Đảng Lam sao lại hẹn cô gặp mặt ở chỗ này.
Tô Hà xuống xe, nhìn nhìn xung quanh, đây là cửa phía nam trường đại học của các cô ngày trước. Cách cửa không xa có một quán Lẩu Tứ Xuyên, lẩu được chia thành ba loại: không cay, cay và rất cay, cô và Đảng Lam đều là không cay không vui, mỗi lần đến đều phải ăn đến tận đáy nồi loại lẩu vị rất cay, thường thường ăn xong nước mắt nước mũi chảy thành đống lớn, nhưng ăn thực thích.
Sau này Đảng Lam yêu đương với đàn anh Diệp, anh Diệp là người không ăn cay, mỗi lần nhìn thấy các cô chật vật ăn cay, đều cau mày nhìn với vẻ mặt không thể hiểu được, nhưng sẽ đúng lúc đưa cho Đảng Lam đồ uống lành lạnh, sau đó Đảng Lam sẽ đến gần hôn anh Diệp một cái, nụ cười trên mặt còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, Tô Hà hiểu đó là hạnh phúc.
Cho nên, nơi này đối với Tô Hà mà nói, chính là một trong những năm tháng thanh xuân trong trí nhớ. Nhưng đối với Đảng Lam e rằng không chỉ như thế, Tô Hà vào trong quán lẩu tìm được Đảng Lam ở một góc phòng.
Xa xa đã nhìn thấy cô, cô ngồi một mình ở trong góc phòng, trên bàn đã bày rất nhiều đồ ăn, trước mặt cô là một nồi lẩu đang sôi, khí nóng bốc hơi bay lên. Xung quanh sinh viên cười đùa, người bán hàng mang thức ăn lên lớn tiếng nói, vốn vô cùng ồn ào và phức tạp, mà cô lại cảm thấy Đảng Lam thật cô đơn, giống như đối với sự huyên náo này ngăn cách bởi một lớp kính trong suốt. Cô cảm thấy có chút hiu quạnh, không giống với Đảng Lam, Đảng Lam nên xinh đẹp kiêu ngạo và vui vẻ, mà lúc này cô lại giống như một người phụ nữ u buồn.
Tô Hà ngồi đối diện với Đảng Lam, hai người nhìn thoáng qua nhau, rồi bắt đầu không coi ai ra gì gặm lấy gặm để, hương vị nóng rát theo khoang miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tuyến lệ, Tô Hà ăn được một lúc thì nước mắt nước mũi không ngừng rơi xuống, nhưng sau đó cô lại phát hiện có điều gì không thích hợp, đối diện Đảng Lam đang khóc, không phải bị cay khóc, mà là vì đau lòng mà khóc.
Tô Hà trong lòng vừa chua xót lại vừa thấy đắng chát, tuy rằng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết rõ ràng, Đảng Lam cần giải tỏa, mà lúc này điều mình có thể làm, chính là cùng cô ấy khóc.
Lúc hai người đi ra từ quán lẩu, ánh mắt cánh mũi đều là hồng hồng, Tô Hà ôm lấy cánh tay Đảng Lam cười nói với cô: "Lam Lam, cậu bây giờ rất giống một con thỏ con."
Đảng Lam hít hít cái mũi, liếc nhìn cô một cái: "Tô Tử, cậu thật nên soi gương để so sánh, sẽ biết hai ta ai là con thỏ. . . . . ." Hai người cười đùa trong chốc lát, Tô Hà vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Diệp Tiêu ở ven đường, hắn dựa vào phía sau xe Audi, nhìn qua tuấn dật phi phàm.
Tô Hà theo bản năng liếc mắt nhìn Đảng Lam, vẻ mặt Đảng Lam lãnh đạm nhìn xuống dưới, cái vẻ hờ hững này làm Tô Hà không khỏi kinh ngạc, từ khi nào thì bắt đầu như vậy, Đảng Lam nhìn thấy anh Diệp lại trở thành lành nhạt, trong mắt cô ấy ánh lên cảm xúc phức tạp, làm gì còn có dấu vết ngọt ngào hạnh phúc.
Diệp Tiêu nhìn Đảng Lam một lát, rồi nhìn Tô Hà cười nói: "Vừa rồi có một em khóa dưới gọi điện thoại nói với anh các em ở trong này, anh còn không tin lắm, sao lại đi đến đây?"
Nhìn nhìn quán lẩu phía sau các cô, ánh mắt không tự chủ được dừng lại ở trên người Đảng Lam, nhẹ giọng nói: "Đã nhiều năm, nhưng nơi này một chút cũng không thay đổi."
Diệp Tiêu không kìm lại được nhớ về quá khứ, thời đại học, cô gái tên Đảng Lam rực rỡ như sắc cầu vồng vẫn thay đổi không nhiều, vẫn như trước xinh đẹp đầy sức sống, đó cũng là điều khiến hắn cho tới nay vẫn luôn yêu cô gái này. . . . . . .