Lúc Tô Hà rời khỏi khách sạn, đã gần 11 giờ, cô nghĩ nếu tí nữa về nhà, mẹ chắc chắn sẽ lại càm ràm cô gây ầm ĩ đến em trai, nhưng không về nhà cô có thể đi đâu đây. Tô Hà mờ mịt đứng ở đầu đường, cơn đau kinh nguyệt kéo cô trở lại khỏi tâm trạng sa sút.
Mạc Đông Dương theo sau cô đi ra, hôm nay vốn là ngày tiễn Tiểu Xán, tham gia vào đội quân ngũ đặc biệt giới hạn chỉ tiêu, Tiểu Xán dù sao cũng phải về nhà một chuyến, Mạc Đông Dương chọn nơi này để chào tạm biệt Tiểu Xán, lại không nghĩ tới sẽ có niềm vui ngoài ý muốn như vậy.
Phải nói rằng, Mạc Đông Dương đã trôi qua hai ngày rất tệ, cực tệ, nếu như nói cho mấy người bạn thân của Mạc Đông Dương rằng anh ở tuổi 38 mà còn gặp phải mộng xuân, lại còn là giấc mộng không thể khống chế được, thì sau này mặt mũi của anh biết để đâu.
Ngày hôm đó, Mạc Đông Dương cũng không nhận được cuộc điện thoại mong đợi, trong lòng suy nghĩ, bé thỏ nhỏ thật là có chút thủ đoạn, biết nhử anh, nhưng ngày hôm sau cũng không có, làm anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, hành động âm tình bất định này rơi vào trong mắt Triệu Minh, thực sự có chút hết hồn, trong thâm tâm cứ mãi thầm đoán Lão đại chờ điện thoại của ai vậy.
Triệu Minh làm việc cùng Lão đại vài năm, cũng chưa từng thấy Lão đại nôn nóng như hiện giờ, hơn nữa đã hai ngày liền, Lão đại đều tới Kim Đỉnh, đến Kim Đỉnh cũng không vào phòng VIP riêng, mà lại chọn chỗ ngồi ở đại sảnh, nhìn qua thì so với thường ngày cũng không có gì khác nhau, nhưng Triệu Minh lại phát hiện, ánh mắt của ông chủ mình như có như không rơi vào trên người những nhân viên phục vụ của Kim Đỉnh.
Triệu Minh chợt nhớ tới đêm sinh nhật của Lão đại, ở trong phòng riêng trên tầng cao, hay là gặp phải ai nhỉ, nhưng cũng có thể không phải như vậy, nếu thật sự là nhân viên của Kim Đỉnh, gặp chuyện tốt như vậy, còn hơn cả trúng xổ số ý, thế nào cũng dùng mọi cách tìm đến, nhanh nhất có thể bám lấy Lão đại, cho dù chỉ là tình một đêm, lợi ích cũng không nhỏ, còn chưa kể xem khả năng để ý tới như vậy của Lão đại.
Làm thư ký của Lão đại, Triệu Minh rất có tinh thần lĩnh hội, liền nói nhỏ với quản lý của Kim Đỉnh, quản lí cũng khá phối hợp, kêu nhân viên của Kim Đỉnh, phàm là nữ, đều nhân cơ hội xuất hiện trước mặt Mạc Đông Dương, giống như tuyển phi vậy, Mạc Đông Dương nhìn đến một nửa liền biết mình đã nghĩ sai rồi, bé thỏ nhỏ không phải nhân viên phục vụ của Kim Đỉnh.
Nhìn những nhân viên phuc vụ này, trước không nói nhan sắc mà chiều cao cũng không thấp như bé thỏ nhỏ, đều là loại cao ráo, kỳ thật Mạc Đông Dương trước kia cũng thích loại con gái ngực to chân dài quyến rũ, nhưng gặp phải bé thỏ nhỏ, anh lại sửa khẩu vị, thích bé thỏ nhỏ giống như một cô nhóc vị thành niên vậy, huống hồ, cởi hết quần áo, bé thỏ nhỏ của anh cũng tương đối có đường nét, thậm chí anh cảm thấy, trên người bé thỏ nhỏ, cho dù là một ngón chân cũng hợp ý mình, càng miễn bàn tới sự nhiệt tình trúc trắc đáp lại kia...... Chậc......
Nghĩ tới điều này, Mạc Đông Dương không ngạc nhiên chút nào cảm giác được cái kia đang ngẩng đầu đau đớn, sống 38 năm chỉ có bé thỏ mới khiến anh trở nên như thế này, thật là có chút mất mặt, bất quá bé thỏ của anh làm sao vậy?
Ánh mắt Mạc Đông Dương dừng ở trên người Tô Hà, ánh đèn neon cùng bóng đêm phủ lên người cô từng ánh sáng lập lòe, cô đứng ở đó ôm cánh tay, giống một động vật nhỏ bị vứt bỏ, Mạc Đông Dương thật có xúc động muốn nhặt cô về nhà.
Nhìn thấy cô ngồi vào một chiếc taxi, Triệu Minh ngồi trước nhìn qua kính chiếu hậu trưng cầu ý kiến của anh, Mạc Đông Dương mở miệng: “Đi theo cô ấy.”
Triệu Minh hôm nay mới hiểu rõ, chủ nhân của sự nôn nóng của Lão đại là ai, nói thật, hắn có chút thất vọng, quá bình thường, về dung mạo, đi đến đâu cũng sẽ trộn lẫn với một đám người, càng miễn bàn dáng người, Triệu Minh lại đang hoài nghi cô bé kia rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi, đã trưởng thành chưa, không nghĩ tới Lão đại lại vừa ý người như vậy, có phải ăn thịt cá nhiều rồi, nên đổi khẩu vị sang nếm thử chút cháo trắng dưa cải hay không, hơn nữa còn chơi trò theo dõi bám đuôi.
Triệu Minh làm sao cũng cho rằng, hành vi này của Lão đại có chút dấu hiệu biếи ŧɦái, bất quá Lão đại bảo làm gì thì làm đấy, anh cũng không dám trái lời Lão đại, lái xe đi theo sau, liền nhìn thấy cô bé kia xuống khỏi chiếc taxi đằng trước, Triệu Minh dừng xe ở ven đường, nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, nơi này trước không phải thôn làng sau cũng không phải nhà trọ, càng không phải khu dân cư, bên kia đường lại có mấy cái nhà nghỉ tiện lợi, đã trễ như vậy còn chưa về nhà, chẳng lẽ muốn ngủ bên ngoài, hay là hẹn bạn trai......
Nghĩ đến đây, mí mắt Triệu Minh giật giật mấy cái, nhìn chòng chọc Lão đại, ai dám không có mắt như vậy, đây không phải là muốn chết sớm sao, hơn nữa, Triệu Minh cảm thấy, suy đoán của mình càng ngày càng chính xác, bởi vì cô bé kia trực tiếp ghé vào một hiệu thuốc 24H ven đường, vào giờ này mà đi tiệm thuốc còn có thể làm gì, khẳng định là mua "cái kia".
Triệu Minh nhịn không được liếc nhìn Lão đại qua kính chiếu hậu một cái, phát hiện mặt mày Lão đại sa sầm, sự tàn nhẫn tràn lên trong mắt, ánh mắt sắc lạnh như đao.
Triệu Minh vội vàng cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, Lão đại đã đẩy cửa xe đi xuống, Triệu Minh liền cứ như vậy trơ mắt nhìn Lão đại đi vào hiệu thuốc nhỏ bên đường, không khỏi âm thầm cầu nguyện thay cô bé kia, đã là mục tiêu của Lão đại còn dám hồng hạnh vượt tường, đây không phải là muốn chết, mà là chết chắc.
Lúc Tô Hà vào hiệu thuốc, bụng đã đau đến chịu không nổi, cái trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch nhợt nhạt, cắn răng nói tên thuốc, người bán hàng tuy rằng cảm thấy cô có chút kỳ quái, nhưng vẫn cầm thuốc giảm đau đưa cho cô.
Tô Hà lấy ví tiền, tay run lên, ví tiền liền rơi xuống đất, cô cúi người, không nghĩ tới có người tiến lên nhặt nó trước cô, đầu tiên ánh mắt Tô Hà rơi vào bàn tay kia, cho dù bụng càng ngày càng đau, cũng không gây trở ngại đối với hành động thưởng thức cái đẹp của cô, đây là một bàn tay tương đối đẹp, đủ sức đi làm người mẫu tay, xương ngón tay dài mà cân xứng, độ dày bàn tay vừa phải, Tô Hà cảm thấy, người này nói không chừng là một nghệ sĩ dương cầm, nếu không phải là nghệ sĩ, cho dù đẹp mắt, cũng sẽ không làm cho người khác nghĩ lầm là tay của phụ nữ, đường nét duyên dáng nhưng trong đó lại ẩn chứa sức mạnh không lường được.
Cô theo cánh tay từ từ nhìn lên, lúc nhìn ra là Mạc Đông Dương, Tô Hà ngẩn người, thầm nghĩ, bản thân hôm nay gặp phải vận cứt chó gì rồi, như thế nào đến đâu cũng gặp vị đại thần này, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, theo bản năng, cô có chút sợ người đàn ông này, khí thế của anh rất lớn, cái loại khí thế cường thế bá đạo này, khiến cho người nhát gan như Tô Hà thực không đỡ được.
Cô theo thói quen lùi lại hai bước, nói một câu nhỏ như con muỗi: “Cảm ơn.”
Đưa tay tiếp lấy ví của mình, nắm một đầu ví tiền, nhưng Mạc Đông Dương cũng không buông tay, mà là quét mắt tới thuốc giảm đau trên quầy, bước lên phía trước, nghiêng người hỏi một câu bên tai cô:
“Khó chịu ở đâu mà cần phải mua thuốc giảm đau?”
Giọng nói của anh trầm thấp rõ ràng, mang theo ý tứ không cho phép kháng cự, Tô Hà nghĩ, nếu không phải do nguyên nhân thật sự khó nói, cô có lẽ đã muốn bật thốt lên trả lời anh.
Mà lúc này, Tô Hà cắn cắn môi, chỉ hàm hồ nói một câu: “Không có gì...” Cầm ví trả tiền, sau đó cô vòng qua Mạc Đông Dương chạy thật nhanh ra ngoài.
Mạc Đông Dương nhíu mày, đối với người bán hàng nở một nụ cười: “Lấy cho tôi hộp thuốc mà cô ấy vừa mua.”
Triệu Minh ngồi ở trong xe nhìn thấy Tô Hà chạy tới, như thể có quỷ đuổi theo cô vậy, từ lối người đi bộ trực tiếp băng qua đường cái, rất nhanh tiến vào nhà nghỉ tiện lợi, sau đó Lão đại đi ra, cầm trong tay một cái hộp... Lúc ông chủ lên xe, anh mới nhìn rõ, đó là hộp thuốc giảm đau.
Triệu Minh cảm thấy, hành động của Lão đại càng ngày càng quỷ dị , Mạc Đông Dương ra hiệu cho anh lái xe dừng lại trước cửa nhà nghỉ kia, còn anh cẩn thận nghiên cứu chỉ dẫn của thuốc giảm đau kia, cộng thêm tình huống vừa rồi của bé thỏ nhỏ, bỗng nhiên anh hiểu được, thoải mái nói một câu: “Ghi nhớ ngày hôm nay, về sau hàng tháng tới ngày này nhắc nhở tôi.”
Triệu Minh giật mình ngẩn ra một lúc lâu, cẩn thận hỏi một câu:“Ngày gì ạ?” Ánh mắt Mạc Đông Dương lóe lóe: “Ngày ăn chay.”
“Ngày ăn chay?” Triệu Minh gãi gãi đầu, thầm nghĩ, Lão đại chưa bao giờ ăn chay nha, sao lại có riêng ngày dành cho ăn chay cổ quái vậy, chẳng lẽ bắt đầu tin vào Phật pháp, Lão đại không phải người theo thuyết vô thần sao, mặc cho anh có suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.
Cuối cùng Tô Hà quyết định ở lại một nhà nghỉ gần công ty một đêm, đỡ phải về nhà bị ai quở trách, nhưng, cả đêm mất hai trăm, cũng có chút đau lòng, chuyện tốt như hôm cũng không phải lúc nào cũng có, coi như hôm nay xa xỉ một lần đi.
Nhận lấy thẻ mở cửa phòng trước đó, cô vào phòng, uống thuốc rồi nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, bỗng nhiên cô nhớ tới Mạc Đông Dương, vừa rồi một cái chớp mắt kia, cô thế nhưng có một loại ảo giác, giữa hai người có gì đó rất quen thuộc, hơn nữa anh ta đối với mình hình như có chút ái muội......
Nghĩ đến điều này, cô không khỏi lắc đầu thật nhanh, Tô Hà mày nghĩ cái gì vậy? Thực nghĩ mày là cô bé lọ lem à! Thật ra cô bé lọ lem cũng xuất thân là quý tộc mà, còn mày, tám đời trước cũng là cỏ dại, cái tiết mục chim sẻ biến phượng hoàng này, chỉ có thể xuất hiện ở tiểu thuyết và phim truyền hình thôi, tình tiết cẩu huyết nhằm lừa gạt độc giả và khán giả thôi.
Cô lại từ Mạc Đông Dương bỗng nhiên nhớ tới Đường Nhất Kiệt, Đường Nhất Kiệt là nhân vật không nằm trong phạm vi loại cỏ dại như cô có thể nghĩ đến, cô có thể cảm nhận ở trên người Đường Nhất Kiệt cùng với Mạc Đông Dương vừa rồi có chút giống nhau, nhưng vẫn không bằng loại khí thế tu luyện thành thần của Mạc Đông Dương.
Ba năm trung học cô thầm mến Đường Nhất Kiệt, chưa từng dám thổ lộ, thư tình thật ra cũng có viết mấy bức, nhưng một bức cũng chưa từng gửi đi, đến giờ vẫn còn nằm ở bên trong cùng ngăn kéo của cô, giống như khóa lại tuổi trẻ yếu đuối vô năng của cô.
Lại nói tiếp, lúc trước cô có thể thi đậu vào trường cao đẳng nổi tiếng, cũng nên cảm ơn Đường Nhất Kiệt, Đường Nhất Kiệt quá xuất sắc, khiến cho anh không cần tham gia thi vào trường cao đẳng, trực tiếp được học bổng vào đại học, mà cô vì có thể nhìn thấy anh, nên nỗ lực vùng lên, luyện tập khắc khổ, gần như có thể nói là chuyện vượt ngoài mức khả năng, nhưng rốt cục cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, miễn cưỡng đủ điểm trúng tuyển trường Đại học này, cô lúc ấy cao hứng giống như có được toàn thế giới, nhưng khi cô đến trường học mới biết được, Đường Nhất Kiệt bỏ qua học bổng, trực tiếp đi du học.
Cô và anh có một lần gặp mặt lần cuối cùng chính là vũ hội tốt nghiệp cấp ba, trên trời đầy những chấm nhỏ, anh chăm chú nhìn cô, sau đó chậm rãi cúi đầu, hôn một cái trên trán cô, nói một câu: “Em thật đáng yêu.” Bốn chữ này kết thúc cho ba năm thầm mến của cô, yêu đơn phương, kỳ thật không chỉ ba năm, cho tới bây giờ, Tô Hà ở trên đường mà thấy thân ảnh giống Đường Nhất Kiệt, đều không tự chủ được ngoái đầu nhìn chăm chú.
Đảng Lam từng liếc cô xem thường mà nói: “Loại thầm mến không chút hy vọng được đáp lại này, cậu cũng có thể yêu lâu như vậy, Tô Tử, cậu hết thuốc chữa rồi.”
Tô Hà cười khổ một tiếng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô đứng lên mở cửa, là một nhân viên phục vụ đẩy một toa xe đồ ăn, nhìn thấy cô liền nở một nụ cười tiêu chuẩn không chê vào đâu được: “Xin lỗi đã quấy rầy quý khách, hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập của chúng tôi, toàn bộ khách hàng, đều được nhận bữa khuya miễn phí...”
-
Sói đã bắt đầu vươn chân...