Xin Chào! Nguyễn Tổng

Chương 27

Đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau.

Không có súng đạn, không có hỗn loạn, ánh nắng tươi sáng, không gian yên tĩnh, một bầu không khí hài hòa.

Kỳ Duyên yên lặng ngồi đó.

Quán cà phê sau giữa trưa, không nhiều người lắm, không gian yên tĩnh thỉnh thoảng có vài âm thanh nói chuyện của những người khách xung quanh.

Khương Ngật thích không gian thanh nhàn tự tại như vậy, nên quyết định gặp mặt tại đây, có không khí của người bản địa, cũng làm cho ông cảm nhận được sự náo nhiệt, mới có không cảm thấy cô tịch.

“Thầy Phạm, thật xin lỗi, hẹn thầy đột ngột như vậy, không biết có làm ảnh hưởng đến công việc của thầy hay không?”

Nét mặt Khương Ngật không có biến hóa gì, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Ông rất có ấn tượng với cậu thanh niên này. Năm đó trải qua sống chết ở Mĩ, lúc ấy anh chỉ hơn hai mươi tuổi, bình tĩnh tỉnh táo. Vài năm nay, Kỳ Duyên đều mua tranh của ông, chỉ là bọn họ không cùng xuất hiện. Hai người không có liên lạc với nhau, nghe nói lần này, Kỳ Duyên muốn gặp ông, ông cũng có chút bất ngờ.

Khương Ngật biết, Kỳ Duyên rất hứng thú và muốn mua với bức, nhưng mà ông không bán bức tranh này. Đó là đồ cưới của con gái ông. Ông có thể cho Minh Triệu không nhiều, ông thiếu nợ đứa con gái này, đời này ông không thể trả hết.

“Không sao. Nguyễn tiên sinh, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Kỳ Duyên đã suy nghĩ nhiều ngày, luôn luôn nghĩ kế, lúc này cũng có vài phần lo lắng.

Lúc nhân viên đưa cho anh ly latte, mùi vị cà phê lan tỏa trong không khí.

Kỳ Duyên ngồi ngay ngắn, “Thầy Phạm , con có chuyện có chút bất ngờ.”

Vẻ mặt của Khương Ngật nhàn nhạt không thay đổi, “Cậu cứ nói.”

Kỳ Duyên nhếch miệng, trực tiếp nói ý chính, “Con và Trịu Trịu đã kết hôn.”

Sắc mặt Khương Ngật biến đổi, đáy mắt không chút nào che dấu vẻ ngạc nhiên, “Cậu nói cái gì?”

“Chuyện có chút bất ngờ, nhưng xin thầy hãy tin tưởng, con sẽ đối xử với Trịu Trịu thật tốt.”

“ Nguyễn tiên sinh, cậu và Trịu Trịu quen nhau khi nào?” Đáy mắt của Khương Ngật tràn đầy khϊếp sợ, năm nay Trịu Trịu vừa mới tốt nghiệp đại học. Ông nhìn Kỳ Duyên đáy mắt tràn đầy nghi hoặc, còn có lo lắng.

“Lần thứ hai Trịu Trịu đến Hoa Hạ, lúc đó con đã nhận ra cô ấy.” Cho đến bây giờ anh không nói cho bất cứ ai biết, không người nào biết anh vẫn chăm sóc cô.

“Công ty truyền hình và điện ảnh Hoa Hạ?” Khương Ngật thì thào từng từ, “Nhân tiện nói cho tôi biết Trịu Trịu làm việc gì?”

“Trước đây cô ấy làm trợ lý cho nghệ sĩ của công ty, bây giờ cô ấy là trợ lý của con.”

Khương Ngật khẽ nhăn mi, bưng ly nhấp một ngụm cà phê, rõ ràng ông có chút bực mình. “ Nguyễn tiên sinh, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi tám.” Khóe miệng Kỳ Duyên bắc đắc dĩ chuyển động.

“Tháng năm năm nay, Trịu Trịu vừa tròn hai mươi hai tuổi.” Cổ họng Khương Ngật chua xót, “Tôi không phải là một người cha tốt. Mấy năm nay, tôi cũng không làm tròn trách nhiệm của một người cha.”

“Bác Trai…” Tình hình hiện tại, anh cũng không đổi được cách xưng hô vẫn không gọi cha vợ của mình một tiếng “Cha”. Sợ vị hoa sĩ lạnh lùng này bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. “ Trịu Trịu không có trách bác.”

Khóe miệng Khương Ngật chuyển động, “Tôi biết, Trịu Trịu hiền lành. Nó là do tôi nuôi lớn, sao tôi không biết chứ, nhưng tính tình của nó vô cùng quật cường. Vốn là hai ngày nữa tôi định đi gặp nó.”

Kỳ Duyên cứng rắn nói, “Hiểu Hiểu mang thai hơn bốn tháng.”

Khương Ngật khϊếp sợ, biểu tình lại thay đổi, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Ông nắm chặt hai tay, mu bàn tay nổi gân xanh, ánh mắt sắc bén nhìn Kỳ Duyên đứng lên, “Vì vậy các người vì đứa nhỏ mà kết hôn?”

Kỳ Duyên không nghĩ Khương Ngật lại hỏi như vậy, anh bình tĩnh trả lời: “Không, cho dù không có đứa nhỏ, con cũng sẽ kết hôn với Trịu Trịu”

Khương Ngật nhẹ nhàng thở ra, từ từ bình tĩnh lại ngồi xuống. “Hai ngày nay, tôi có chút chuyện phải giải quyết, sau Quốc khánh, tôi sẽ nhanh chóng gặp mặt Trịu Trịu.”

Kỳ Duyên: “Được.”

Khương Ngật lại nhấp một ngụm cà phê, cà phê đen, vừa đắng lại chát, nhưng ông một chút cũng không cảm thấy. Người thanh niên trước mắt này, ông không thể không thừa nhận, tất cả các phương diện đều xuất sắc. Cậu ta và Minh Triệu đã xảy ra chuyện gì?

“Bác Trai, mấy năm nay thân thể của bác có khỏe không?” Kỳ Duyên hỏi.

Năm đó ở Mĩ có vụ án nổ súng, giữa lúc hỗn loạn, Khương Ngật giúp đỡ Kỳ Duyên, ngược lại ông bị trúng đạn và bị thương, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đối với ông cũng có chút tổn hại thân thể.

“Đã không có gì đáng ngại.” Khương Ngật nhìn anh. Bỗng nhiên cong khóe miệng, “ Nguyễn tiên sinh, cậu đối tốt với Minh Triệu như vậy là vì ….. báo ân.”

Khóe miệng Kỳ Duyên giật giật, “Bác trai, có phải bác quá xem thường sức hấp dẫn của con gái bác hay không?”

Cuối cùng Khương Ngật cũng lộ ra một chút ý cười, “Con gái của tôi đương nhiên là một cô gái tốt nhất rồi.”

Kỳ Duyên mỉm cười, “Con rất đồng ý về chuyện đó.” Đến hôm nay, ngẫu nhiên chính anh ngẫm nghĩ lại có chút không tưởng tượng nổi, nhưng mà đã hợp tình hợp lý.

Năm đó Khương Ngật trúng đạn, ông sợ bản thân sẽ xảy ra chuyện, từ trong túi lấy ra ví tiền hé ra bức ảnh luôn mang theo bên mình. “Đây là con gái tôi, nếu như tôi có chuyện gì, xin cậu về nước giúp tôi tìm nó, cho nó mang tro cốt của ta rải ở sông Trường Giang. Nó tên là Phạm Đình Minh Triệu, học tại đại học J.”

“Ngài sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tìm con gái của ngài, giúp ngài chăm sóc cô ấy.”

Kỳ Duyên thực hiện lời hứa hẹn của mình, thậm chí còn cùng Minh Triệu kết hôn.

Buổi tối, Kỳ Duyên về đến nhà, Minh Triệu đang tập trung xem phim. Anh lướt qua vài lần, phát hiện đây là bộ phim truyền hình cổ trang của mười mấy năm trước.

Cô dường như rất có hứng thú, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, trong tay còn có khăn giấy che mặt.

Kỳ Duyên vừa đi vừa cởi vài cút áo sơ mi, cuối cùng ngồi vào bên cạnh cô. “Đây là phim gì?”

Minh Triệu giật mình, cô kéo kéo khóe miệng. “Anh đã về? Phim thời dân quốc.”

“Nói về cái gì?”

Minh Triệu trừng mắt nhìn, “Đại khái là chuyện đứa nhỏ đi tìm mẹ.”

Kỳ Duyên nhìn vài lần, “Kỹ năng diễn xuất của diễn viên nhí cũng không tệ.” Tay anh xoa nhẹ khóe mắt của cô, than nhẹ, “Khóc sao?”

“Không có.” Minh Triệu mở to mắt, không nghĩ anh lại thấy.

Kỳ Duyên bật cười, đưa tay sờ bụng của cô, “Quốc khánh, muốn đi đến đâu chơi?”

“Anh có thời gian sao?”

“Thời gian cùng với em đương nhiên là có.”

“Quốc khánh đi đâu cũng có nhiều người, có khả năng còn bị tắc đường trên đường cao tốc nữa chứ.”

“Chiều ngày mai chúng ta xuất phát, đi Cửu Vân Sơn, ở đó rất thanh tĩnh.”

“Em không thể vận động mạnh.”

“Không sao, đến lúc đi em không cần phai leo núi, anh ôm em đi.” Thực ra xe có thể chạy lên núi, hoàn toàn không cần đi bộ. Anh nghiêng người hôn lên hai má cô.

Minh Triệu nhìn nghiêng một bên mặt của anh, mỉm cười, “Hiện tại em cũng không nhẹ.” Mang thai đến bây giờ, cô đã béo lên mười cân.

Kỳ Duyên một tay nắm cả phần eo nhỏ của cô, cao giọng cười, “Yên tâm, anh ôm em đi.”

Lúc ban đêm, Kỳ Duyên và Minh Triệu thu thập xong hành lý.

Mẹ Nguyễn biết bọn họ muốn ra ngoài, trong lòng có chút lo lắng, gọi điện thoại đến, “Các con cũng đưa dì Kiều theo đi.”

Kỳ Duyên từ chối. “Không cần.” Vốn anh muốn hai người ra ngoài nghỉ ngơi, mang theo dì Kiều vậy không bằng ở nhà.

“Này đã gần năm tháng, đi chơi cũng không cần vội vã như vậy.”

“Cửu Vân Sơn cũng không có nhiều người, mẹ yên tâm mọi chuyển ổn thôi.”

Mẹ Nguyễn nói hết lời, cũng không thay đổi được chủ ý của anh, “Quên đi, chú ý an toàn, con phải chăm sóc Minh Triệu thật kỹ, không được để cho nó ở một mình.”

Minh Triệu nhìn sắc mặt của anh, hé miệng cười.

Kỳ Duyên liếc cô, “Bây giờ em rất địa vị, em chính là quốc bảo của gia đình.”

Minh Triệu có thể tự mình hiểu, chỉ vào bụng, “Tiểu Đậu Nha mới là quốc bảo.”

Đột nhiên Kỳ Duyên nhéo nhéo mặt cô, mặt mày tươi sáng, “Em là bảo bối của anh.”

Minh Triệu vội vàng kéo tay anh xuống, hiện tại anh càng ngày càng thích động tay động chân. “Này, nếu không xuất phát trời sẽ tối mất.” Trong lòng cô rất vui, phấn chấn, ngây ngất.

Dọc theo đường đi, tâm tình Minh Triệu có vẻ thực kích động. Đã lâu rồi cô chưa đi xa nhà.

Minh Triệu thấy trên xe chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt, “Anh mua khi nào vậy?”

“Buổi sáng nhờ Hoài Trang đi mua.”

Minh Triệu nói thầm một tiếng, “Trợ lý Trần cũng thật vất vả.”

“Cuối năm sẽ tăng lương cho anh ta.”

Minh Triệu: “…..”

Trên xe đang mở nhạc.

“Đây là bài hát mà Kỳ Ân hát đó?”

Giọng của Kỳ Ân nhỏ, không hát được nốt cao, bài hát này hoàn toàn bỏ đi khuyết điểm của cô ấy. Ca từ duy mĩ, giai điều đơn gian dễ nghe.

Bài hát chấm dứt, Minh Triệu nói: “Kỷ Lan thực sự rất lợi hại, không nghĩ trong thời gian ngắn, có thể làm cho Kỳ Ân bộc lộ cảm xúc thực sự. Kế tiếp, chỉ cần cô ấy ra một bộ phim truyền hình, có nhận phim giống vậy, con đường sau này của Kỳ Ân sẽ thuận lợi hơn nhiều.” Nhưng ngẫm lại, bối cảnh của Kỳ Ân so với Triệu Hân Nhiên bọn họ dễ phát triển hơn nhiều.

“Sau , sẽ có một bộ dramma mạng trinh thám.”

Minh Triệucó chút ngạc nhiên, “Phim Dramma mạng.”

Kỳ Duyên biết cô đang nghĩ gì, “Bộ phim đó cũng không tệ, nhân vật nữ chính có tích cách hoạt bát, vui vẻ.”

Anh nói không sai, bộ phim đó hẳn là không tệ. Minh Triệu nói, “Thật ra em cảm thấy Kỷ Lan không nên cho Kỳ Ân bá chước kiểu người ương ngạnh như vậy.”

Kỳ Duyên trầm mặc trong chốc lát, “Đó là do Kỳ Ân yêu cầu.”

Nhất thời Minh Triệu không biết nói gì. Sau đó nhớ lại mới hiểu được. Trước đây lúc bọn họ còn ngồi trên gái nhà trường, mỗi lần có cuộc thi Lam Anh hầu như đều nằm trong top ba, thành tích Tần Hoành cũng đều nằm trong top năm. Thành tích Minh Triệu không bằng hai người kia, nhưng mà cũng nằm trong top năm mươi của trường.

Kỳ Ân thì kém hơn bọn họ rất nhiều, thành tích của cô ấy chỉ ở trung bình mà thôi.

Bọn họ gọi Lam Anh “Nữ vương xinh đẹp.”

Hóa ra, đã nhiều năm như vậy Kỳ Ân vẫn còn để ý.

Trong lòng mỗi người đều có một nút thắt, hoặc lớn hoặc nhỏ. Có nút thắt có thể tự động giải khai. Còn có nút thắt, vĩnh viễn không cởi ra được, chỉ có thể canh cánh trong lòng.

Sao mà cô không nút thắt có đây?

Thời gian có thể chữa được đau thương, là vì nỗi đau đó cũng không ảnh hưởng gì.

Gần tối, hơn sáu giờ. Hai người tới Cửu Vân Sơn. Phong cảnh trên núi rất đẹp, không khí tươi mát, chim bay tự do tự tại kêu to.

Kỳ Duyên sớm đã đặt phòng ở giữa sườn núi.

Phòng rộng rãi sáng sủa, còn có ban công. Đứng ở ban công có thể thấy được cảnh ở xa xa.

Minh Triệu thở dài ra một hơi, “Thật đẹp.”

Kỳ Duyên nhìn mặt cô tràn đầy thỏa mãn, “Sau này có thời gian chúng ta thường xuyên ra ngoài chơi đi.”

“Em thì có thể, Nguyễn tiên sinh anh có thời gian để đi sao?”

Công việc của Kỳ Duyên, quả thật ngày nghỉ không nhiều. Anh đưa tay xoa xoa tóc cô. “Trước tiên xuống lầu ăn cơm đã.”

Minh Triệu do dự, “Không thì để phục vụ đem đồ ăn đến phòng đi?”

“Yên tâm, người bình thường sẽ không đến đây đâu.”

Cô thật không hiểu nổi người có tiền trên thế giới này.

Lúc xuống lầu, Kỳ Duyên cầm áo khoác giúp cô, ban đêm ở trên núi nhiệt độ giảm rất thấp.

Sau khi hai người dùng cơm xong, đi ra khỏi nhà ăn.

Minh Triệu đi vệ sinh, Kỳ Duyên chờ cô ở đại sảnh.

Có người gọi anh từ phía sau, “Anh Nguyễn…..” giọng nói mang theo vài phần kinh hỉ(1).

[1]:Kinh hỉ: Kinh ngạc vui vẻ.

Kỳ Duyên quay đầu, không nghĩ tới gặp ba người của nhà họ Tấn tại đây.

Tấn Thù Ngôn mặc một chiếc váy trắng liền áo, chầm chậm đi đến, “Anh Nguyễn, thật tình cờ, gặp được anh ở đây.”

Kỳ Duyên cười nhẹ, “Xin chào, Thù Ngôn.”

Ba Tấn và Lương Nguyệt cũng đi tới.

Tấn Thù ngôn giải thích: “Hôm nay sinh nhật của mẹ em, nên chúng em đến đây dùng bữa.”

“Cô Lương, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Lương Nguyệt đánh giá anh, dưới ánh đèn sáng ngời, Kỳ Duyên ở đằng kia, phong thái trác viêt. Khó trách con gái của bà rất thích anh ta. Ánh mắt của bà dừng lại trên áo khoác nữ trên tay anh, “ Kỳ Duyên, cậu cũng đến đây dùng bữa?”

“Lén nghỉ nữa ngày, ra ngoài giải sầu.”

Tấn Thù Ngôn chuẩn bị trở về, cô nhìn Kỳ Duyên, khó được gặp mặt, lại phải đi về.

Ba Tấn nhìn ra tâm tư của con gái, “ Kỳ Duyên, lần trước chú có mấy bức tranh chữ, có thời gian thì đến nhà chú, chúng ta cũng nhau xem.”

“Được, chú Tấn.”

Khóe miệng Tấn Thù Ngôn lộ ra ý cười, “Vậy anh Nguyễn, chúng em về trước.”

Lương Nguyệt kéo tay con gái, người một nhà đi ra đại sảnh, xe đang đợi ở cửa.

Tấn Thù Ngôn lưu luyến quay đầu nhìn về phía Kỳ Duyên

“Ngôn nhi..” Lương Nguyệt nhìn theo ánh mắt con gái. Xa xa nhìn thấy, có một người đứng bên cạnh Kỳ Duyên

Tấn Thù Ngôn yếu ớt nói, “Mẹ, con muốn làm một trợ lý thật tốt của anh Chu.”

Lương Nguyệt buồn cười, “Chờ con tốt nghiệp rồi nói sau. Con biết cô gái kia?”

“Lần trước có gặp qua một lần. Cô ấy là trợ lý của anh Nguyễn nghe Kỳ Ân nói, anh Nguyễn rất coi trọng cô ấy.”

Lương Nguyệt hiểu rõ con người của Kỳ Duyên , trợ lý thì chính là trợ lý. Bà thương yêu vuốt tóc con gái, “Được rồi. Chúng ta về nhà đi. Kêu con mặc thêm nhiều áo vào, con không mặc, bên ngoài lạnh thế này.” Nói xong bà cầm khăn quàng cổ của mình choàng lên người cô.

Trong đại sảnh, Minh Triệu đứng đàng kia, anh mắt hơi lướt qua bóng người ở cửa.

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Đó là cô Lương sao?”