Tình Cờ Yêu

Chương 12: Chu Diễm có thể

“Chu Diễm cậu ấy được! Đỉnh lắm!”

Có thể do chột dạ, Lương Duệ Hi trốn trong phòng tắm lề mề hồi lâu, nghĩ xem nếu lát nữa Chu Diễm vặn hỏi thì hắn nên làm thế nào.

Nhưng nghĩ lại thì hắn cảm thấy mình cũng không nói sai, Chu Diễm và Tiêu Chỉ từ năm hai đã bắt đầu hẹn hò, đến bây giờ cũng đã sáu năm, cứ coi như bọn họ chia tay vì quan điểm khác nhau đi thì tốt xấu gì cũng có bốn năm năm bên nhau. Yêu nhau bốn năm, Chu Diễm chưa từng muốn, thậm chí còn chưa từng làm lần nào, cậu ấy có thể nhẫn nhưng em gái Tiêu Chỉ người ta cũng đâu thể nhịn được!

Lương Duệ Hi càng phân tích càng cảm thấy lời lẽ của bản thân hùng hồn, không có gì phải sợ cả. Dù sao trước mặt Tạ Văn Mộc hắn cũng không cứng nổi, cùng lắm thì Chu Diễm cũng đi bêu rếu một chút tình cảnh của hắn trong nhóm, cả hai cá mè một lứa, vạch trần khuyết điểm của nhau chẳng qua là để tìm kiếm sự an ủi mà thôi.

Chuẩn bị tâm lý xong, Lương Duệ Hi mặc qυầи ɭóŧ vào, ưỡn ngực một cái rồi cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy ra ngoài.

Kết quả bước vào phòng ngủ, hắn phát hiện Chu Diễm đã ngủ rồi!

Bên trong chỉ còn một chiếc đèn ngủ đang mở, Chu Diễm nằm nghiêng trong bóng tối, quay mặt về hướng Lương Duệ Hi không nhìn thấy, còn kéo chăn mền lên rất cao, bộ dạng thê lương như một bức tượng đang chờ được chôn cất.

Hình ảnh “Dame” trong đầu Lương Duệ Hi lập tức nứt ra thành từng mảnh, trong đầu lúc này ngập tràn hai chữ “nguy rồi”, hắn đã tổn thương Chu Diễm, cậu ấy đang trốn trên giường buồn bã khóc thầm.

Lương Duệ Hi vắt khăn tắm trên tay, bò lên giường, gọi một tiếng “Chu Diễm”.

Chu Diễm khẽ cử động, nhưng cũng không trả lời.

Tự dưng nảy sinh cảm giác áy náy, Lương Duệ Hi quỳ gối sau lưng Chu Diễm, run rẩy vươn tay vỗ vỗ anh: “Chu Diễm, tôi, tôi đùa thôi… A… A a!!!”

Chu Diễm đột nhiên kéo chăn bông rộng hai mét lên khỏi giường, chùm lên Lương Duệ Hi hệt như thả lưới.

Khi Lương Duệ Hi kịp phản ứng lại thì đã bị Chu Diễm dùng chăn bông chùm lại hoàn toàn, Chu Diễm quấn chặt hắn như gỏi cuốn, còn dùng trọng lượng nửa người đè hắn lại từ phía sau, lúc này mới nói: “Nghe bảo cậu cảm thấy tôi không được?”

Lương Duệ Hi gấp đến độ khàn tiếng kêu oan: “Con mẹ nó cậu ở bên người ta nhiều năm như vậy cũng chưa từng muốn, cậu… F*ck you!”

Chu Diễm hung hăng đánh một cái lên mông hắn qua lớp chăn, cũng không cho hắn cơ hội phản bác, duỗi tay cù eo hắn.

“Tôi ha, hahaha…” Lương Duệ Hi như một con thỏ bị nhốt trong bao tải, giãy không ra dậy không nổi, chỉ có thể mặc Chu Diễm giở trò, “Mẹ nó cậu chơi ăn gian, hahaha, đệt…”

“Được hay không?” Chu Diễm tìm được vị trí hắn sợ nhột nhất, tập trung tấn công vào đó.

Lương Duệ Hi né trái tránh phải trong không gian chật hẹp, thở dốc cầu xin tha thứ: “Đừng cù đừng cù! Tôi sai rồi đại ca, tôi sai rồi!”

Chu Diễm nghe vậy nhưng cũng không buông hắn ra mà chỉ kéo chăn mền xuống một chút, để lộ ra đầu hắn, đoạn lấy điện thoại di động của mình ném tới trước mặt hắn: “Nói rõ một chút.”

Trên màn hình hiển thị giao diện khung chat của “Nhóm ăn dưa 326”, Lương Duệ Hi quét mắt nhìn tin nhắn của Chu Diễm và lời dỗ dành của mọi người, mắng to trong lòng, “Bọn ml này đang làm cái gì đó?”

Đang còn oán thầm, da thịt ngứa ngáy trên eo lại bị nhéo một cái, Lương Duệ Hi sợ tới mức vội vàng nhấn nút ghi âm: “Chu Diễm cậu ấy được! Đỉnh lắm!”

Chu Diễm rốt cuộc cũng buông hắn ra, Lương Duệ Hi uỵch một phát ra khỏi chăn, lại cảm thấy Chu Diễm đắp gì đó lên người hắn.

“Mặc quần áo vào.” Giọng Chu Diễm hơi khàn, nhưng ngữ điệu lại tàn nhẫn như thẩm phán mặt sắt.

Lương Duệ Hi mặc hai ba lần xong đồ ngủ, vì mới lăn qua lăn lại liên tục mà từ mặt đến mang tai đều đỏ bừng, hắn mặc quần áo xong còn không quên mắng Chu Diễm: “Cậu trở nên xấu xa rồi luật sư Chu! Hồi đi học cậu không chơi bẩn như vậy!”

Chu Diễm nhịn cười: “Biết tôi xấu ra rồi thì sau này ngoan ngoãn một chút.”

Lương Duệ Hi: “…”

Lương Duệ Hi tới phòng khách lấy điện thoại di động của mình, về phòng thấy Chu Diễm đã sắp xếp xong xuôi chăn bông lần nữa, mỗi người một cái.

Tối hôm qua cũng như này, trong lòng hắn vẫn cảm thấy Chu Diễm không được lắm, đàn ông sống một mình mà ở nhà còn chuẩn bị hai cái chăn bông, bạn gái tới cũng chia ra ngủ? Chu Diễm bị sao vậy cà?

Đèn vẫn chưa tắt, sau khi Lương Duệ Hi nằm xuống thì liếc nhìn group chat, câu nói vừa nãy là hắn cầm điện thoại của Chu Diễm gửi, giống như xác nhận là Chu Diễm nói được làm được, quả nhiên trong nhóm đã chấn động.

Ngụy Nhiên: “ĐM! [Ngón cái][Ngón cái]”

Lữ Tĩnh Đồng: “ĐM! [Ngón cái][Ngón cái]”

Thẩm Huy: “Đàn ông bình thường một lần tầm ba đến năm phút, từ khi Chu Diễm nói xử lý hot boy đến bây giờ đã ba mươi lăm phút rồi, Chu Diễm có thể thiệt đó.”

Ngụy Nhiên: “Thẩm Huy vạn tuế! [Ngón cái][Ngón cái]”

Lữ Tĩnh Đồng: “Thẩm Huy vạn tuế! [Ngón cái][Ngón cái]”

Lương Duệ Hi: “……” Cái bọn đáng bị đao chém nghìn nhát.

Lương Duệ Hi tức giận ném di động lên gối, thầm nhủ xem có phải Chu Diễm vì bị đội nón xanh nên mới bị đá không, mà thôi bỏ đi.

Nếu như nói một câu “Chu Diễm rất đỉnh” đã có thể thỏa mãn tự tôn của đối phương, khiến cậu ấy vui vẻ, vậy thì dỗ dành cũng không sao.

Cơ mà đồ dùng trên giường Chu Diễm chọn cũng rất có gu, nệm cao su mềm mại, chăn bông lông vịt, còn có gối đầu hương hoa nhài này…

Lương Duệ Hi ôm gối đầu hít hít, thấp giọng hỏi: “Cậu dùng nước giặt gì vậy, thơm quá.”

Chu Diễm đang dựa đầu giường trả lời tin nhắn, nhưng không phải trả lời nhóm buôn chuyện mà là xử lý công việc. Anh thoáng lườm Lương Duệ Hi, nhưng không trả lời.

Không hiểu sao Lương Duệ Hi cảm thấy ánh mắt của Chu Diên có chút u buồn, hắn nhoài người nằm lên gối đầu, nhìn chằm chằm sườn mặt Chu Diễm dò xét một lát, đột nhiên nói: “Cậu còn nhớ chúng ta đã quen biết nhau thế nào không?”

“Quen biết thế nào?”, Chu Diễm đặt điện thoại xuống, cũng nằm xuống theo, “Không phải bạn cùng lớp đại học à.”

“Đâu có, là vì hồi khai giảng tôi đi nhầm ký túc xá,” Lương Duệ Hi nhớ lại, nói, “Giường của cậu cũng cùng vị trí với tôi nữa chứ, tôi đang định thả cặp sách lên luôn thì cậu tới…”

Khi ấy hắn cảm giác có người vỗ nhẹ sau lưng mình, hỏi: “Bạn gì ơi, hình như cậu nhầm giường rồi phải không?”

Giọng nói rất hay, lại có chút trưởng thành, khiến Lương Duệ Hi còn tưởng là thầy phụ trách nào đó đang nói chuyện với mình cơ, kết quả vừa quay đầu đã thấy một bạn đồng trang lứa với ngũ quan đứng đắn, dáng cao chân dài. Dáng dấp người kia vốn nam tính và nghiêm nghị, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có một tia u sầu, càng làm tăng thêm khí chất lịch thiệp.

Chu Diễm khịa hắn: “Hồi đó tôi còn tưởng tụi mình ở chung ký túc xá, nào ngờ không phải. Tờ giấy A4 dán trên cửa có ghi số 326 rõ ràng, không hiểu cậu đi nhầm kiểu gì nữa.”

“Đang ở hành lang tìm phòng ký túc xá thì một người anh em tới chào hỏi, rõ ràng tôi nhìn kĩ rồi, kết quả ngây người lại đi vào cửa đối diện.” Lương Duệ Hi cười nói, “Cũng coi như là duyên phận, dù sao ấn tượng đầu tiên của tôi với cậu rất tốt, nhìn phát liền cảm thấy đây chính là bạn học mình sẽ gặp khi đỗ Đại học F.”

“Ừm,” Chu Diễm gật gật đầu, “Nên sau đó cậu lập tức quấn lấy tôi, tôi đi chỗ nào cũng phải theo cho bằng được.”

“Khi đó cậu chê tôi lắm phải không?” Lương Duệ Hi hỏi.

“Tàm tạm, dần rồi cũng quen.”

“Cậu là người dễ mềm lòng, lần đầu nhìn cậu là tôi biết rồi,” Lương Duệ Hi cười “hì hì” nói một câu, nhớ lại những ngày tháng đã qua liền cảm thấy hơi xấu hổ, “Hồi đó cậu nhịn tôi thiệt chứ, thử đổi người khác thôi là bị tôi phiền chết từ lâu rồi.”

Chu Diễm nhìn hắn, khóe mắt anh đậm ý cười: “Cậu cũng biết?”

“Khà khà…”

Nhưng nếu không nhờ hắn ngày trước không biết sợ là gì thì cũng chẳng có cách nào thân với Chu Diễm như vậy. Mặc dù từ khi tốt nghiệp tới giờ cả hai đã từng tách ra, dần xa lạ, nhưng không lâu sau đó lại gặp mặt rồi ở chung, cảm giác ăn ý và quen thuộc trước kia lần nữa ùa về.

Bản thân Lương Duệ Hi cũng cảm thấy hơi xúc động, quanh đi quẩn lại ba năm sau hắn vẫn còn có thể nằm ngủ chung với Chu Diễm trên một cái giường.

Một cơn buồn ngủ kéo tới, Lương Duệ Hi nằm thẳng người, lẩm bẩm một câu “Tốt quá.”

Chu Diễm đợi một hồi cũng không thấy Lương Duệ Hi lên tiếng nữa, anh nghiêng đầu xem thử, phát hiện ông tướng này đã ngủ rồi.

Anh khẽ thở dài một tiếng, tắt đèn, gối đầu lên hai tay, trằn trọc mãi không ngủ được.

Biết bao lần anh mong mỏi trong mơ sẽ được quay lại ngày gặp Lương Duệ Hi, nhưng anh chưa từng có giấc mơ nào như vậy.

Năm đó anh mười chín tuổi, vừa thi đại học xong, tự thấy mình làm bài cũng khá tốt, thế là hôm sau kỳ thi còn rủ bạn cùng lớp đi chơi bóng, xong thì cả người thư thái về nhà. Nào ngờ lại tình cờ nghe thấy mẹ mình nói chuyện điện thoại, bà “khôn khéo” giao tiếp với các quan lớn quyền quý, trong lúc nói chuyện thì sẵn tiện sắp xếp một tương lai dễ dàng cho mình luôn.

Hiện thực tiết lộ qua điện thoại đánh thẳng vào tam quan mới được hình thành của anh, đồng thời phá hủy những lý tưởng mà anh hằng tin, anh giống như trong bài thơ của Lý Bạch “Rút kiếm nhìn quanh lòng hoang mang”[1], mang theo khát vọng cùng hơn mười năm ôn luyện chăm chỉ vào đại học nhưng trong một khắc lại chẳng biết bản thân mình muốn gì.

[1] Trích từ quyển một trong tập thơ “Hành lộ nan” của Lý Bạch.

Dường như cố tình chọc giận mẹ, anh nhất quyết điền tên đại học F trên tờ đơn đăng ký nguyện vọng.

Sau khi thư thông báo được gửi về, mẹ anh quả nhiên nổi trận lôi đình, thậm chí còn dùng quyền lực của mình để chuyển hồ sơ của anh về ngôi trường mà bọn họ đã thỏa thuận trước, nhưng bị anh giận dữ từ chối.

Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra anh phản kháng lại mẹ mình, nhìn thì có vẻ như mẹ anh đã thỏa hiệp, nhưng Chu Diễm biết, đó chỉ là sự khoan dung trong phạm vi còn kiểm soát được, bởi vì bà cảm thấy chẳng qua cũng chỉ bốn năm, cứ cho là anh nổi loạn đi, thì cũng chỉ bốn năm mà thôi.

Có thể do tích cách, hoặc có thể do ảnh hưởng từ môi trường gia đình, từ khi còn nhỏ Chu Diễm đã bị ám ảnh về việc phải làm điều đúng đắn.

Nhưng tháng sáu năm ấy đã lật đổ mọi nhận thức của anh về sự “đúng đắn”, một mình anh lẻ loi đặt chân đến Hải Thành, ngồi kế cửa sổ trên tàu cao tốc, dọc đường đi cứ hoang mang không biết phải sống thế nào mới là đúng.

Những sinh viên khác trúng tuyển vào một trường danh tiếng như Đại học F có thể sẽ cảm thấy tương lai tươi sáng và đầy hứa hẹn.

Nhưng trên đoạn đường kia, phong cảnh trong mắt Chu Diễm đều là màu xám, vô cùng ảm đạm, anh cảm thấy thế giới thực bẩn thỉu. Thay vì nói đến Đại học F để học thì anh thà nói chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà thôi.

Mang theo tâm trạng chán chường, anh đẩy mở cửa phòng 326, bắt gặp một bóng lưng cao gầy.

Đối phương đang định bỏ đồ lên giường của mình, anh đứng ngay cửa cẩn thận kiểm tra giấy dán tên trên tường, xác nhận đó là giường mình, thế là đi tới vỗ vỗ bả vai người kia.

Nếu như Lương Duệ Hi không nhắc lại, anh gần như đã quên lúc ấy mình nói gì, chỉ cảm thấy đã mệt mỏi còn phải giải quyết mấy chuyện cỏn con như vậy thực sự vô cùng mất kiên nhẫn.

Người kia xoay người lại, Chu Diễm thoáng sửng sốt một chút, thầm nghĩ tên nhóc này vậy mà đẹp trai gớm.

Có điều ăn mặc hơi quê mùa, còn mái tóc kia nữa, nâu không ra nâu mà vàng cũng chẳng ra vàng, hệt như đú theo trào lưu, dù sao anh cũng chưa từng gặp ai như vậy ở Kim Ngoại.

“Ơ, nhận nhầm sao? Tôi đọc tên dán trên tường thì mình ngủ ở giường này mà,” Người kia lầm bà lầm bầm đi ra cửa coi lại, cả mặt kinh ngạc, “Sao tôi lại chạy vào 326 thế này!”

… Không ngờ là một tên ngốc, quả nhiên chỉ có thể đậu vào Đại học F.

“Xin lỗi nha!” Người kia cười cười với anh, nhanh chóng xách cặp của mình trên giường đi.

Chu Diễm thả hành lý xuống, vừa mới thở dài một hơi, đã lại thấy người kia đứng ở cửa nhìn chằm chằm danh sách phòng 326, hỏi anh: “Cậu tên gì? Chu Viêm?”

“Chữ kia đọc là ‘Diễm’[2]”. Chu Diễm sửa lại cho hắn.

[2] 琰 (Diễm) trong tên Chu Diễm đọc là yǎn, được tạo thành từ bộ 炎 (viêm) và bộ 王 (vương), Lương Duệ Hi chỉ nhìn được 炎 (đọc là yán) thôi nên mới gọi là Viêm, thực ra từ này cũng có âm Hán Việt là Diễm nữa, nhưng để vầy cho rõ ý.

“À à, tôi tên là Lương Duệ Hi!” Hắn chẳng chút lúng túng giới thiệu, còn nói, “Tôi đi bỏ hành lý đã, lát nữa tới tìm cậu nha.”

“…”

Quả nhiên, chưa được hai phút sau, người kia đã lại tới, vừa vào cửa vừa hỏi: “Cậu có chung lớp với tôi không? Cậu đến từ đâu? Tôi ở Trường Thủy, một lát nữa cậu định đi đâu? Đây là lần đầu tiên tôi đến Hải Thành, chút nữa ra ngoài đi dạo với nhau không?…”

Chỉ nói chuyện thôi còn chưa đủ, trời nóng như vậy mà cậu ta còn muốn bá vai anh.

Chu Diễm bị hắn phiền đến độ hết chịu nổi, lúc nói chẳng những hỏi lại rồi còn gằn ra từng chữ: “Lúc nhận phòng cậu không đọc bảng thông báo phân ký túc xá sao? Từ 321 đến 338 đền là lớp hai khoa Luật. Nam Thị.”

“Nam Thị à, đúng rồi đúng rồi, Nam Thị có món gà hấp muối phải không?”

“Là vịt muối!”

“Chỗ các cậu còn có gì chơi vui không?”

“…”

"Chu Diễm, đi chơi bóng không?"

"Chu Diễm, lát nữa học gì á?"

"Chu Diễm, cậu vậy mà không thể ăn cay hả?"

"Chu Diễm, Chu Diễm, Chu Diễm…"



Chu Diễm bị tiếng ồn ào đánh thức, anh hít sâu một hơi, mở to mắt, phát hiện trời đã sáng rồi.

Tối hôm qua nghĩ vu vơ xong rồi cứ vậy ngủ luôn, liếc mắt nhìn giờ, mới bảy giờ sáng thôi.

Chu Diễm nghiêng đầu, thấy ông tướng ngay cả trong mơ cũng không buông tha mình lúc này đang nằm dài ra ngủ bên cạnh anh, còn gác một chân lên người anh nữa chứ.

Đã gần bảy năm rồi, anh nhìn hắn, nhớ lại đoạn thời gian tiếp nối trong mơ.

Khi đó, anh còn chưa biết người này sẽ hoàn toàn thay đổi bản thân mình, anh cũng không ý thức được người này vốn là màu sắc đầu tiên xuất hiện trong mùa hè u ám năm ấy của anh.

Anh vươn tay vuốt vuốt mái tóc đen nom hơi bù xù của Lương Duệ Hi, lẩm bẩm một tiếng gần như chẳng thể nghe được: “Đồ ngốc.”

Lời tác giả:

[Chút chuyện bên lề]

Chu Diễm thở gấp khi thấy Lương Duệ Hi vùng vẫy tay chân thoát ra khỏi chăn.

Kɧıêυ ҡɧí©ɧ vô hình, mất mạng như chơi.

Tức giận đến nỗi hung hăng đánh nhẹ hắn một cái: “Đồ vô lại!”