“Đêm nay xử cậu ta luôn.”
Nhìn thấy lời này của Chu Diễm, ba người trong nhóm phấn khích hét lên như thể vô tình click vào phim người lớn.
Ngụy Nhiên: “Tao đệt đệt đệt! Hai đứa bay thật sự ở chung? [cười gian][cười gian]”
Lữ Tĩnh Đồng: “Cái gì ở chung? Nói cho rõ ràng chút nha. [cười gian][cười gian]”
Thẩm Huy: “Hai thằng đàn ông thất tình rốt cuộc đã chịu nghĩ thoáng ở tạm bên nhau rồi à? [cười gian][cười gian]”
…
Đệt, bọn này quả thật độc địa đến chết mất!
Chu Diễm nữa, thật là, nổ phát súng xong liền xuống xe, cứ như chuyện không liên quan gì đến mình vậy.
Lương Duệ Hi sờ lên gương mặt hơi nóng của mình trong đêm tối, nhanh chân bước theo: “Lời này của cậu cũng mập mờ quá đi.”
“Không phải tụi nó thích nghe mấy lời này à,” Hai tay Chu Diễm đút túi, anh thăm dò thả chậm bước chân, trên mặt không nhìn ra tâm tình gì, “Mấy năm đại học kia, tôi cứ tưởng là cậu phải quen hơn cả tôi rồi chứ?”
Lương Duệ Hi thầm nhủ đại học là đại học, thời còn trẻ người non dại, sao có thể lúc nào cũng vậy được?
“Nhóm này là Ngụy Nhiên mới lập tối nay,” Lương Duệ Hi cố tình ám chỉ, “Tụi nó đều biết chuyện của cậu và Tiêu Chỉ.”
Chu Diễm “ừ” một tiếng, cũng không tỏ thái độ gì khác.
Lương Duệ Hi hỏi: “Muốn tôi thêm cậu vào nhóm không?”
“Không cần,” Chu Diễm thản nhiên nói, “Các cậu nói chuyện đi.”
Lương Duệ Hi ngầm hiểu gật đầu.
Đến dưới tòa nhà của Chu Diễm, anh chợt nói: “Cậu lên trước đi, tôi sang tiệm đằng trước mua chút đồ.”
Lương Duệ Hi dừng bước: “Vậy thì cùng đi đi?”
“Còn đang mưa,” Chu Diễm khăng khăng nói, “Tôi về liền.”
“Được thôi.” Lương Duệ Hi rút chìa khóa ra đi lên lầu, vừa mở cửa thì hương hoa nhài kia lại xuất hiện, Lương Duệ Hi chớp mắt hoảng hốt, mò mẫm bật đèn lên, thấy căn phòng vẫn y nguyên như lúc hắn rời đi, lại hơi buồn cười. Hồi chiều ngồi trên tàu điện ngầm hắn còn không rõ khi nào mới có thể gặp lại, mới mấy tiếng đã quay về hai lần rồi.
… Ngay cả đồ lót mặc trên người cũng là Chu Diễm cho.
Hắn ngồi trên sô pha chờ Chu Diễm, lại lấy điện thoại ra.
Ngụy Nhiên: “Muốn nói cho đàn em Tiêu Chỉ một tiếng quá, để cô ta biết chủ tịch Chu của chúng ta không được hoa khôi thì vẫn có hot boy chấp nhận nhé!”
Thẩm Huy: “Cổ mà biết chắc đốt pháo tại chỗ luôn.”
Ngụy Nhiên: “Mày nói vậy cũng thiệt tình…”
Lữ Tĩnh Đồng: “Có điều Chu Diễm đã nhìn thấy tụi mình nói chuyện rồi, không tự mình ra làm sáng tỏ mọi việc một chút được sao?”
Ngụy Nhiên: “Đúng vậy, không làm sáng tỏ có nghĩa là xác nhận tin đồn, có thể nhẫn nhịn dữ vậy hả trời?”
Thẩm Huy: “Có sao nói vậy, tao confirm chưa từng thấy ai nhẫn nhịn qua được Chu Diễm.”
Nhìn Thẩm Huy nhắn câu này, Lương Duệ Hi cũng rơi vào trầm tư.
Thực sự, tính nhẫn nại và khả năng tự chủ của Chu Diễm đều được mọi người biết tới trong những năm tháng đại học. Sớm nhất là khi bọn họ học quân sự, năm đó nhiệt độ ở Hải Thành cao hiếm thấy, hàng trăm tân sinh viên đứng tư thế hành quân dưới cái nắng như thiêu như đốt, phơi nắng hệt như dưa muối mất nước vậy.
Kết thúc khóa huấn luyện quân sự, chưa đến mười sinh viên được giảng viên khen ngợi công khai, bảo rằng trong điều kiện khắc nghiệt như vậy nhưng họ vẫn đứng thẳng và thậm chí chẳng hề chớp mắt ngay cả khi mồ hôi chảy vào mắt, đây là sự kiên trì của những quân nhân có thực lực, những sinh viên như vậy cũng được định sẵn là những người có ý thức tự chủ phi thường, và Chu Diễm là một trong số đó.
Hay như suốt bốn năm đại học của bọn họ, Chu Diễm đều kiên trì thức dậy lúc sáu giờ rưỡi hàng ngày. Bất kể bận rộn hay mệt mỏi, chỉ cần trời không mưa, anh đều sẽ không quên dành thời gian ra sân bóng chạy hai vòng. Chưa kể bình thường trong giờ học, làm bài tập hay tự học, anh chỉ cần vào trạng thái tập trung là sẽ không chuyện gì làm phân tâm được nữa.
Những năm đi theo Chu Diễm như hình với bóng này, Lương Duệ Hi cũng không phải chưa từng bị đối phương ảnh hưởng, lấy anh làm gương, nhưng lần nào cũng đều là nhất thời hứng thú, tiêm máu gà được mấy ngày thì bệnh lười lại tái phát, không làm nên được trò trống gì. Vậy nên sức chịu đựng và tính tự giác của Chu Diễm càng đáng giá hơn trong mắt hắn, không thể bì được, và cũng chính nhờ khả năng tự giác tích lũy được trong những năm tháng ấy mà Chu Diễm khiến bạn học xung quanh đều phải tâm phục khẩu phục.
Ngụy Nhiên: “Mau nói Chu Diễm ngoi lên trả lời chút đi! @Lương Duệ Hi”
– “Ngụy Nhiên” buzz “Lương Duệ Hi” gọi một tiếng “Ba ơi!” –
Lương Duệ Hi bị cắt ngang suy nghĩ, nhịn không được nói: “Đừng buzz nữa, cậu ấy không thấy mấy tin nhắn trước.”
Ngụy Nhiên: “Vậy mày cảm thấy thế nào?”
Lương Duệ Hi: “Tại sao lại hỏi tao? Sao không tự đi hỏi Chu Diễm xem kỹ thuật của tao có được không?”
Lữ Tĩnh Đồng: “Há? Vậy gọi Chu Diễm tới trả lời đi, kỹ thuật của mày ok không?”
Ngụy Nhiên: “Tụi mày thực sự ở bên nhau rồi? Ai trên ai dưới?”
Thẩm Huy: “Còn cần hỏi à, chắc chắn là Lương Duệ Hi ở dưới rồi.”
Lương Duệ Hi: “Mắc gì? Tao không chức không danh nên tụi mày khi dễ tao có phải không?”
Thẩm Huy: “Mày ốm như vậy, không phải nằm dưới chẳng lẽ muốn ngồi trên tự nhún hả?”
Lương Duệ Hi: “…”
Ngụy Nhiên: “Hahahahaha Thẩm Huy, sao trước kia tao không nhận ra là mày khịa đỉnh thế nhỉ?”
Lữ Tĩnh Đồng: “Đây là ba năm không gặp, mới gặp lại đã xuất đại chiêu.”
Lương Duệ Hi đang định voice đáp trả thì Chu Diễm đã về, mùi thơm nồng nàn tỏa ra từ bịch nilon trên tay anh.
Lương Duệ Hi ngửi ngửi: “Cậu mua đồ ăn gì à?”
“Mua một tô miến canh vịt.” Chu Diễm thay giày ra đi vào, lấy đồ ăn đã đóng hộp trong bịch ra bỏ lên bàn trà.
“Wow, thơm quá…” Lương Duệ Hi vốn không cảm thấy đói nhưng ngửi thấy mùi thơm thì sâu bụng thèm thuồng, hắn liếc nhìn bịch trống không, sốt sắng hỏi, “Chỉ một tô thôi hả?”
Chu Diễm lại đi vào bếp lấy một cái chén không và hai đôi đũa, sau khi quay lại thì lấy một chén miến nhỏ, đổ một ít nước, để ở trước mặt mình, còn lại đều đưa cho Lương Duệ Hi, nói: “Ăn đi.”
“Cậu chỉ ăn ít vậy thôi sao?” Lương Duệ Hi hỏi.
“Tôi ăn tối rồi, bình thường cũng không hay ăn khuya,” Chu Diễm khoanh chân lại ngồi xếp bằng trên thảm, nói, “Sợ cậu ngại không thấy ngon miệng nên ăn với cậu một chút.”
Lương Duệ Hi sững sờ nói: “Cậu cố ý đi mua cho tôi?”
“Không thì sao?” Chu Diễm nhìn về phía hắn, “Bữa tối chỉ ăn mỗi một ổ bánh mì, giờ đã mười một giờ rồi, không đói hả?”
Lương Duệ Hi cười “khà khà”, cũng trượt từ trên sô pha xuống, ngồi đối mặt với Chu Diễm.
“Cậu cũng đừng ăn nhiều quá, cẩn thận khó tiêu, ăn không hết thì cứ để đó.” Chu Diễm dặn dò.
“Ăn hết được, ăn hết được.” Lương Duệ Hi cầm chén lên húp canh vịt nóng, ấm áp thư giãn toàn thân.
Chu Diễm thưởng thức dáng vẻ ăn uống của hắn một hồi, cười cười, đoạn liếc nhìn điện thoại của hắn ở bên cạnh: “Vẫn còn đang nói chuyện với bọn Ngụy Nhiên à?”
“Ừm,” Lương Duệ Hi nhớ tới tin nhắn tụi kia vừa gửi trong nhóm liền giận không có chỗ trút, “Toàn mấy thằng xử nam, chưa đứa nào có bạn gái mà cứ suốt ngày trêu chọc tôi.”
“Chọc cậu cái gì?” Chu Diễm hỏi.
Lương Duệ Hi thoáng nghẹn họng, rũ mắt xuống nói nhỏ: “Cũng không có gì.”
… Sao có thể kể tụi nó bảo hai đứa mình ai trên ai dưới được?
Nhưng Lương Duệ Hi nghĩ tới phỏng đoán của bạn học cũ đối với Chu Diễm thì cũng không thể hoàn toàn không để ý được.
Uống hai ngụm canh, Lương Duệ Hi lại nhịn không được trộm dò xét Chu Diễm. Từ góc độ này không nhìn được hông anh, nhưng có thể nhìn thấy l*иg ngực vạm vỡ được bọc trong chiếc áo len cashmere xám, còn có cánh tay thon dài này nữa…
Cuối cùng ánh mắt lại rơi trên chén canh vịt nóng hầm hập kia, Lương Duệ Hi quả thực muốn thay Chu Diễm bênh vực kẻ yếu.
Người đàn ông này tốt biết bao nhiêu, Tiêu Chỉ sao có thể nói không muốn đã không muốn rồi.
“Bọn nó đoán Tiêu Chỉ phải lòng người khác là bởi vì kỹ thuật của cậu không tốt,” Yết hầu Lương Duệ Hi khẽ động, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Chu Diễm, hỏi, “Cho nên, rốt cuộc cậu, cậu thế nào?”
Chu Diễm: “…”
Vừa hỏi xong Lương Duệ Hi đã lập tức hối hận, chỉ thấy Chu Diễm nghiêm mặt ngồi đó, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn hắn chằm chằm, như thể muốn xuyên thủng hắn.
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi,” Lương Duệ Hi vội vàng bù thêm, “Cậu không muốn trả lời cũng không sao.”
Chu Diễm nhìn hắn hồi lâu, mới nghiêng mắt đi, nói: “Tôi với Tiêu Chỉ chưa từng làm.”
“Phụt…” Lương Duệ Hi không kịp phản ứng phun một ngụm miến canh vịt vào tô, “Hự, cái gì? Chưa từng làm? Vì sao?” Hỏi liên tiếp ba câu, lại nói, “Cô ấy không cho à?”
Chu Diễm lập tức nói: “Là tôi không muốn.”
“Tại sao chứ?” Lương Duệ Hi nghĩ mãi không thông, cả tướng mạo lẫn dáng người của Tiêu Chỉ không phải đều rất tốt sao. Nhưng hắn lập tức nghĩ tới nguyên nhân mình bị đá, cả người run lên, hoảng sợ nói, “Chẳng lẽ ngay cả cậu cũng…”
Hắn không dám nói ra nửa câu sau, cảm thấy đó là sự xúc phạm đối với Chu Diễm.
Nhưng Chu Diễm nghe nửa trước đã đoán được, dở khóc dở cười đổi đầu đũa gõ lên trán Lương Duệ Hi: “Cậu đang nghĩ cái gì đó?”
Lương Duệ Hi khẽ “auuu” một tiếng, ôm chặt đầu, nom vô cùng khốn đốn.
“Có điều chuyện này thì liên quan gì tới cậu?” Chu Diễm không so đo với hắn.
“Hả?” Lương Duệ Hi không hiểu lắm.
“Không phải cậu nói bọn họ trêu chọc cậu à?” Chu Diễm yên lặng nhìn hắn, “Kỹ thuật của tôi có tốt hay không cũng liên quan tới cậu ư?”
… Nói nhiều như vậy rồi mà luật sư Chu còn chưa quên ngữ cảnh!
Lương Duệ Hi lúng túng giật giật khóe miệng, vội vàng cúi đầu, nói: “Tụi nó hay so sánh hai đứa mình đó, cậu biết mà.”
Chu Diễm như cười như không nhìn hắn: “Tôi cũng thấy lạ lắm, hồi năm hai cậu còn lớn gan đến độ trèo lên giường trực tiếp sờ của tôi để so lớn nhỏ, sao bây giờ mới bị người ta chọc ghẹo đôi câu thôi mà mặt đã muốn chôn trong tô canh vịt rồi.”
Lương Duệ Hi: “…”
Chu Diễm trào phúng xong liền đứng dậy: “Tôi đi dội nước phát, cậu ăn xong thì dọn dẹp sơ một chút, nghỉ ngơi sớm tí.”
“Ừm…” Lương Duệ Hi ôm bát giả vờ ngoan ngoãn, nhưng trong đầu lại miên man bất định, trong thời gian cực ngắn đã não bổ ra được cả rổ tình tiết “Tiêu Chỉ yêu Chu Diễm sâu sắc cũng đã vài lần uyển chuyển tỏ ý muốn thế nhưng Chu Diễm lại trấn định như thể dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt thì sắc mặt vẫn không thay đổi và khi Tiêu Chỉ bày tỏ mong muốn thì dùng lời lẽ chính trực từ chối cô nói rằng cả hai không thích hợp làm những chuyện trái với lễ nghi trước khi kết hôn.
Khi Chu Diễm bước vào phòng tắm, Lương Duệ Hi lập tức lấy điện thoại di động ra, gõ lạch cạch một tràng chữ: “Các anh em, thật sự bị tụi bây đoán đúng rồi.”
Ngụy Nhiên: “Chuyện gì chuyện gì?”
Lương Duệ Hi đi thẳng vào trọng điểm: “Hai người bọn họ chia tay có lẽ là do đời sống tìиɧ ɖu͙© không hài hòa.”
Lữ Tĩnh Đồng: “Vãi, mày vừa đi xác minh hả?’
Ngụy Nhiên: “Cho nên rốt cuộc là ai không được?”
Lương Duệ Hi: “Chu Diễm không được.”
Lương Duệ Hi: [Dame.jpg] (Gốc là 达咩, phiên âm tiếng Trung của từ tiếng Nhật だめ (dame), có nghĩa là không được, không thể.)
Ngụy Nhiên: ĐM.
Lữ Tĩnh Đồng: ĐM.
“Thẩm Huy” đã mời “Chu Diễm” vào “Nhóm ăn dưa 326”.
Thẩm Huy: [Screenshot]
Thẩm Huy: “@Chu Diễm, chủ tịch Chu, hot boy nói mày bất lực nè.”
Thẩm Huy: “Có thể nhịn được không?”
Lương Duệ Hi: “…”
Mẹ nó cái tên Thẩm Huy này có thù với hắn phải không?!
Mười lăm phút sau, Chu Diễm ra khỏi phòng tắm, thấy Lương Duệ Hi đã ăn hết miến canh vịt, còn bỏ lại chén không vào túi nilon, bàn trà bóng loáng sạch sẽ, hắn thì ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên sô pha.
“Cậu tắm không?” Chu Diễm hỏi.
“Ừm, cũng tắm một phát đi, nhưng tôi không mang đồ để thay… Cậu còn nữa không?”
Chu Diễm lại vào phòng ngủ cầm cho hắn một bộ mới, nói đùa: “Xem ra đêm nay phải chốt đơn mua thêm mấy cái qυầи ɭóŧ cho riêng cậu để ở đây rồi.”
Lương Duệ Hi cũng không lên tiếng, nhận quần áo rồi chuồn lẹ vào trong phòng tắm.
Chu Diễm cầm khăn lau tóc một hồi, chỉ nghe tiếng di động mình rung liên tục, mở ra xem, mấy giây sau thì cười “khì” thành tiếng, anh nhìn phòng tắm một chút, cầm điện thoại trả lời.
Chu Diễm: “Không thể nhịn.”
Chu Diễm: “Đêm nay xử cậu ta luôn.”
Lời tác giả:
[Chút chuyện bên lề]
Chu Diễm: Nghe bảo cậu cảm thấy tôi “không được.”
Lương Duệ Hi: Không phải tôi, tôi đâu có, đại ca đừng nhìn tôi chằm chằm vậy, tôi sai rồi (Run lẩy bẩy.jpg)…
Chu Diễm: Lại đây, tôi cho cậu cảm nhận thử xem là được hay không.