Tình Cờ Yêu

Chương 9: Tiết trời Cốc vũ

“Bạn đã quyết định, bạn đã quyết định.”

Biết Chu Diễm muốn qua, Lương Duệ Hi lo lắng tột độ, ăn hai ba hết miếng bánh mì, lật đật mở danh sách bài hát trên di động ra, tìm kiếm bài hợp âm nào để hát cho Chu Diễm nghe.

Tưởng Thịnh pha rượu xong quay lại liền thấy Lương Duệ Hi chưa khô đầu đã nói với y: “Lát nữa bạn học kia của tao muốn quán tới, mày pha cho mày ấy ly sở trường của mình nhưng đừng tính tiền mày ấy nha !”

“Bạn học của bạn à?” Tưởng Thịnh nói người, “À, Chu Diễm phải không, sau này cứ việc nói thẳng tên cậu ấy thôi, đừng nói bạn học này bạn học kia mãi, còn ai không phải bạn học của mày nữa.”

Y vừa nói vừa tìm xung quanh đồ thị.

Lương Duệ Hi lại xuôi dò: “Tâm trạng anh ấy chắc là không tốt đâu, tối qua mày cũng nghe rồi đó, anh ấy nói chuyện bạn gái lâu năm kia sắp cưới, tới lúc đó cũng đừng cho anh ấy mấy loại “ tâm trạng thất tình” hay “cầu xanh tan vỡ” còn gì bằng, cho cậu ấy cái gì vui vẻ thoáng qua.”

“Treo cho cái gì? Tối nay không về nhà?”

“… Đừng bao giờ, đó cũng là màu xanh, nhìn có vẻ u buồn.”

“Đến lúc đó đưa thực đơn rượu cho cậu ấy tự chọn đi, trên thực đơn này làm gì có món nào không phải sở trường của tao đâu.”

“Được rồi,” Lương Duệ Hi thấy đã gần đến giờ, chuẩn bị lên sân khấu bắt đầu kinh doanh, vừa bước lên, nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Tưởng Thịnh, “À đúng rồi, tao mới ăn nửa ổ bánh mì của bạn rồi.”

Tưởng Thịnh: “???”



Chín giờ mười phút tối, Chu Diễm lái xe chui ra khỏi hầm để xe của tòa nhà Thời Dương thì phát hiện bên ngoài trời đang mưa.

Mưa phùn rả rích nhìn không thấy sờ không được, chỉ trong chốc lát, một mảng hơi nước đã phủ kín lớp kính chắn gió, Chu Diễm điều chỉnh tần số của cần gạt nước xuống mức thấp nhất, bật điều hướng để lái xe đến vị trí Lương Duệ Hi đã gửi.

Quán bar kia nằm ở ngã ba công viên Lâm Sơn và bệnh viện Lăng Châu số hai, từ đây qua gần hơn so với buổi sáng từ bệnh viện trở về, có điều giờ này trung tâm thành phố vẫn hơi kẹt xe, anh lái xe tầm hai mươi phút mới đến.

Tìm chỗ đậu xe gần đó khá khó, Chu Diễm phải lái vòng vòng thêm mười phút để tìm bãi đậu xe tư nhân, sau đó đi bộ qua, gần mười giờ mới tìm được biển hiệu “Chờ điều sắp tới” kia.

Năm chữ được thiết kế theo kiểu bo tròn mảnh mai tỏa ra màu sắc ấm áp trong đêm tối, xuyên qua bức màn mưa, giống như một chùm pháo hoa sắp rơi lả tả sau khi đã nổ.

[1] “Chờ điều sắp tới” là “期待可能性”, vậy nên mới bảo là năm chữ.

Cụm từ này vốn chỉ sinh viên luật mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó, lại xuất hiện trong khung cảnh như vậy, quả là có chút lãng mạn.

Chu Diễm vừa bước tới cửa đã nghe thấy một giai điệu quen thuộc, lòng anh khẽ động, bàn tay ướt sũng chạm vào cánh cửa gỗ có treo biển “Open” kia, anh đẩy mạnh, tựa như đẩy mở cánh cửa nhà tù đã đóng nhiều năm.

Mà trong ngục tù ấy, là những tâm tư cùng nhung nhớ mà anh khóa lại chẳng dám mở ra suốt hai năm sáu mươi tư ngày.

“Liệu em có đột nhiên xuất hiện, ở quán cà phê nơi góc đường ấy, tôi sẽ mang gương mặt tươi cười, vẫy tay chào em...”

Tiếng hát lọt vào tai anh trước tiên, Chu Diễm nhìn thấy Lương Duệ Hi trên đài, Lương Duệ Hi cũng đang nhìn anh, giống như đã đợi anh rất lâu, một giây trước vẻ mặt vẫn còn vội vàng bất an, thì một giây này đây đã giãn lông mày, thả lỏng cười xán lạn.

Chu Diễm nhìn quanh một vòng, tìm một chỗ trống ít được chú ý rồi ngồi xuống, rất nhanh sau đó Tưởng Thịnh đã qua tiếp đãi.

“Trời ơi, sao giờ này cậu mới tới?” Y tiến đến trước mặt Chu Diễm thấp giọng nói, “Tám giờ anh Duệ đã nói cậu muốn tới, hát tình ca đợi cậu cả đêm rồi.”

“……Phải không?”

Tưởng Thịnh hơi tiếc nuối nhìn thoáng qua sân khấu, “Có điều bình thường trễ nhất là mười giờ nó ngừng hát rồi, bài này chắc là cuối cùng đó.”

Chu Diễm gật gật đầu: “Ừm, lâu rồi không gặp.”

Tưởng Thịnh khó hiểu: “Không phải tối hôm qua mới gặp sao?”

Chu Diễm nở nụ cười: “Tôi nói bài hát của cậu ấy, là “Lâu rồi không gặp” của Trần Dịch Tấn.

“À…..” Tưởng Thịnh nhanh chóng mang menu rượu cho anh, “Cậu xem thử muốn order ly nào, còn có đồ ăn nữa đó.”

“Tôi lái xe, không thể uống rượu, cho tôi ly nước là được rồi.” Chu Diễm đáp.

“Vậy sao được,” Tưởng Thịnh chỉ Chu Diễm lật ra mấy trang sau, “Phía sau có loại cocktail không cồn mà các cô gái thích uống đó, cậu chọn đi.”

Chu Diễm nhìn lướt qua, thấy một ly tên là “Tiết trời Cốc vũ”, rất hợp với thời tiết lúc này, bèn nói: “Thế lấy ly này đi.”

“Có ngay.” Tưởng Thịnh cầm menu rượu đi pha chế.

Bài này vừa kết thúc, khi hát “Lâu rồi không gặp”, Lương Duệ Hi mỉm cười nhìn sang Chu Diễm, tựa như đang thực sự cẩn thận nói “lâu rồi không gặp” với anh. Chu Diễm cũng cười theo, cảm giác vô cùng ấm áp trong lòng.

Khi giọng hát dần nhẹ đi, hai cô gái đằng trước bất đắc dĩ thở dài cảm khái “cuộc vui đêm nay kết thúc rồi”, nhưng bọn họ đợi một hồi cũng không thấy Lương Duệ Hi bước xuống, ngược lại thấy hắn cầm micro ho nhẹ một tiếng, rũ mắt xuống nói: “Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, đáng lẽ đây là bài cuối cùng rồi, nhưng lại vừa chào đón một người bạn cũ, cậu ấy không xem trọn vẹn được buổi diễn, vậy nên tôi muốn hát một bài nữa tặng cậu ấy.”

Phía dưới lập tức vang lên tiếng ủng hộ nhiệt liệt, còn có không ít người nhìn quanh tứ phía, muốn xem thử rốt cuộc vị quý nhân nào đã “ban phước” giúp họ được nghe thêm một bài nữa.

Tiếng nhạc nhanh chóng vang lên, Lương Duệ Hi giương mắt, hàng mi dài tựa như hai chiếc quạt nhỏ dưới ánh đèn sân khấu, đôi mắt sáng rực như đang phóng điện thẳng về phía Chu Diễm.

Hai cô gái ngồi trước phấn khích che mặt: “Anh ấy đang nhìn về phía tụi mình phải không?”

Đoạn nhạc dạo kết thúc, Lương Duệ Hi lại rũ mi, hạ giọng khẽ ngâm nga tiến vào trạng thái: “Trong đám người đang khóc, cậu chỉ muốn trở thành một màu trong suốt, sẽ không phải mơ, phải đau đớn, phải động lòng, cậu đã quyết định, cậu đã quyết định…….”

Toàn thân Chu Diễm khẽ run khi nghe, suy nghĩ dần dần bay xa theo tiếng hát của Lương Duệ Hi.

Hai năm bốn tháng trước, anh từ chức Thư ký ở Tòa án Trung cấp Nam Thị và quay về Hải Thành. Sau khi nhậm chức ở Ngân Thiên, anh gọi điện thoại hẹn Lương Duệ Hi ra ngoài ăn cơm, muốn tự mình nói cho hắn biết dự định sau này ở lại Hải Thành phát triển của mình.

Nhưng cảm xúc của Lương Duệ Hi trong điện thoại lại khá sa sút, còn ra sức từ chối lời mời của anh, khiến Chu Diễm lo lắng trong lòng.

Một tuần sau, Chu Diễm tình cờ nói chuyện với một đàn chị làm chung công ty với Lương Duệ Hi, mới biết ông nội của Lương Duệ Hi đột ngột qua đời vì xuất huyết não, Lương Duệ Hi xin nghỉ nửa tháng về nhà xử lý hậu sự.

Chu Diễm biết Lương Duệ Hi rất thân với ông nội, nhưng trong nhà có chuyện lớn như vậy, hắn lại không nguyện ý nói cho anh biết.

Mãi đến tận cuối năm, Lương Duệ Hi mới hẹn gặp anh. Đó là ngày mười lăm tháng hai, một ngày sau Valentine.

Hai người hẹn ở một nhà hàng đơn giản, chỗ ngồi gần cửa sổ, order vài món như khoai tây chiên, thịt bò các kiểu, còn có hai tách cà phê nóng.

Trước tiên, cả hai trò chuyện về tình hình hiện tại của Chu Diễm sau khi vào Ngân Thiên, Lương Duệ Hi chúc mừng anh, trong giọng nói tràn đầy yêu thích và ngưỡng mộ.

“Tháng chín năm nay sẽ lại có kỳ thi Tư pháp,” Chu Diễm cổ vũ hắn, “Thử lại lần nữa đi, tôi ở Ngân Thiên chờ cậu.”

Lương Duệ Hi rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Không được.”

“Không thi nữa sao?” Chu Diễm hỏi.

“Ờ, nghe nói lương của luật sư mới thấp lắm, phải chịu đựng mấy năm mới có thể kiếm được tiền, nên là thôi đi.” Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, giống như đã suy nghĩ kĩ càng, “Đãi ngộ ở công ty hiện tại của tôi rất tốt, mới vào làm có nửa năm mà ông nội đã qua đời, chị Trưởng phòng Nhân sự còn cho phép tôi nghỉ hai mươi ngày, đổi thành những công ty khác thì đã sớm đuổi việc rồi…” Khi nói những lời này hắn vẫn đang cười, lông mày cong lên, trông rất vui vẻ: “Có thể là do tôi đẹp trai nên mới được khoan hồng độ lượng đó.”

Chu Diễm không nhịn được nói: “Nếu như cậu cần, tôi có thể…”

“Không được đâu Chu Diễm,” Lương Duệ Hi còn chưa nghe anh nói có thể làm gì đã dứt khoát từ chối, “Tôi đã quyết định rồi, không thi nữa.”

Hệt như bây giờ hắn đang hát trên sân khấu... Cậu đã quyết định rồi, cậu đã quyết định rồi.

“Cậu lặng lẽ chịu đựng, nắm chặt ngày hôm qua lại trong lòng, mà ký ức càng ngọt ngào thì càng đớn đau, càng nắm chặt thì lòng bàn tay càng chi chít nhiều vết dao sâu hoắm...”

Ký ức quay trở lại thời điểm bọn họ học năm nhất đại học, Chu Diễm nhớ rõ có một lần Lương Duệ Hi chỉ tay lên trời ngay trước mặt các bạn học và bá đạo tuyên bố rằng: Tôi muốn trở thành luật sư đẹp trai nhất Trung Quốc, tôi muốn triệt đường trốn của tất cả tội phạm, tôi muốn ánh sáng công lý chiếu trên mặt đất này, để ngành luật mãi nhớ tên tôi!

Hắt thật sự dám nói những lời đao to búa lớn như vậy, có chí khí như vậy... Nhưng ở cái tuổi mười tám mười chín thì chẳng làm người khác cảm thấy chướng tai chút nào, ngược lại những ai nghe được còn thấy cảm động.

Có thể là vì vẻ ngoài đẹp trai, trời sinh đã được lòng người.

Mà trái ngược với lời tuyên bố ngạo mạn kia của hắn là chiếc móc chìa khóa treo trên ngón trỏ đang tuyệt vọng quay tròn. Tuy rằng chiếc móc khóa bạc xoay tròn làm cho ngón tay của hắn trở nên mảnh mai và xinh đẹp hơn, nhưng nhìn vẫn rất ngốc.

Hắn nói xong những lời kia, các bạn học đều cười toe toét đem hắn ra làm trò đùa, căn bản không coi ra gì.

Nhớ lại cảnh đó, Chu Diễm luôn luôn không nhịn được bật cười, không nhịn được muốn dùng sức lực cả đời này để che chở cho khoảnh khắc tuyệt đẹp đó.

Muốn được thấy Lương Duệ Hi mãi luôn như vậy, tỏa sáng lấp lánh đứng trong đám đông, mạnh miệng cũng không hổ thẹn, té ngã vẫn có thể đứng dậy.

Chứ không phải như bây giờ, ở một góc trong quán bar, hát những bản tình ca thất tình, khác xa với lời tuyên ngôn trước đây.

“Cậu không thật sự hạnh phúc, nụ cười của cậu chỉ là lớp màu tự vệ cậu khoác lên mình, cậu quyết định không hận nữa, cũng không yêu nữa, nhốt linh hồn mình trong một thể xác vĩnh viễn bị khóa chặt…”

Chu Diễm còn nhớ rõ, trời đã mưa rất to vào cuộc gặp ngày mười lăm tháng hai hôm đó.

Anh đến trước, đợi khoảng mười phút thì đã thấy Lương Duệ Hi trong chiếc áo khoác màu xám trắng xuất hiện bên ngoài cửa kính của nhà hàng. Hắn cất dù đi, trên quần áo lấm tấm những hạt mưa, vừa bước vào đã run như cầy sấy.

Mọi người ăn Tết xong thì mập lên một vòng, cằm của hắn ngược lại nhọn đi rất nhiều, và khuôn mặt cũng bị những vất vả của cuộc sống mài giũa đến nỗi mất đi vẻ sáng sủa. Hắn cao một mét tám, nhưng lại trông nhỏ bé khi khoác lên mình chiếc áo lông, lông mày cũng khác xưa, dài ra tận hai bên thái dương nhưng lại hơi rũ xuống.

Chu Diễm rất muốn ghi nhớ dáng vẻ của hắn khi ấy, nhưng có lẽ do đã quá lâu, hình ảnh ngày đó càng lúc càng mờ, kém sống động hơn rất nhiều so với ca sĩ đang hát trên sân khấu lúc này.

“Cậu không thực sự hạnh phúc, vết sẹo ấy chưa bao giờ khép miệng hẳn, tôi đứng ngay bên trái cậu nhưng lại như cách cả Ngân hà, chẳng lẽ thực sự ôm tiếc nuối mãi đến ngày già đi...”

Trên bàn cơm, Chu Diễm nhìn chằm chằm hắn mãi không rời, đến nỗi Lương Duệ Hi không thể không giương mắt nhìn thẳng lại anh, nhưng chỉ một giây sau đối phương liền tránh.

Có quá nhiều thứ trong ánh mắt ấy, khiến Chu Diễm khẳng định tại sao Lương Duệ Hi không còn nhờ mình giúp đỡ.

Sự nhiệt tình của anh dường như bị đóng băng trong tích tắc, không còn dám bộc lộ thêm chút nào.

Sau khi bị từ chối, Chu Diễm gật gật đầu, trầm giọng nói một câu: “Vậy thì tùy cậu đi.”

Từ đầu đến cuối Lương Duệ Hi đều không nhắc đến chuyện của ông nội mình, Chu Diễm cũng không hỏi, càng không nói với hắn có việc cần thì cứ tìm mình bất cứ lúc nào như khi tốt nghiệp nữa.

Vậy mà lúc này đây Lương Duệ Hi lại thỉnh thoảng nhìn về phía anh bằng một đôi mắt đã nhuốm màu sương gió, đã trải qua gian khổ nhưng vẫn sáng ngời, với sự chân thành chẳng ngại che dấu, tất thảy đều khiến Chu Diễm hoài nghi, hai năm trước là anh sai, là anh phán đoán nhầm.

Hắn hát cho anh nghe: “Cậu xứng đáng có được hạnh phúc thật sự, cậu nên cởi bỏ lớp màu tự vệ, vì sao đã mất đi rồi mà vẫn phải chịu phạt chứ, giờ phút này cứ để toàn bộ bi thương kết thúc đi được không, bắt đầu một cuộc sống mới…”

Cuối bài này còn có một đoạn lời tự nhủ: “Vết sẹo của cậu, tôi biết, tôi hiểu rõ, tôi muốn cậu được hạnh phúc, tôi muốn cậu được hạnh phúc….”

Toàn bộ quán bar chỉ có chưa đến ba mươi người, và cuối cùng đều đồng thanh ngâm nga “Tôi muốn cậu được hạnh phúc” cùng với Lương Duệ Hi, hệt như một nhóm người xa lạ đang nguyện chúc cho Chu Diễm vậy.

Nhưng Chu Diễm lại nghĩ, câu nói kia, rõ ràng là lời anh muốn nói với hắn.



Khi Lương Duệ Hi xuống khỏi đài, quán bar còn đắm chìm trong bầu không khí tươi đẹp sau màn hợp xướng.

Tưởng Thịnh mặt mày hớn hở kéo hắn qua nói: “Anh em, mày trâu bò quá rồi! Chu Diễm nghe mày hát mà khóc luôn!”

“Cái gì? Thật hay giả?” Lương Duệ Hi vui sướиɠ nhảy cẫng lên nhìn về phía Chu Diễm, nhưng chỉ thấy một gương mặt không cảm xúc, “Có đâu, khóc lúc nào vậy?”

“Mày đứng xa vầy sao thấy được!” Hồi nãy tao vừa bưng đồ uống cho cậu ấy thì thấy hốc mắt đỏ hết cả lên, tao nói chuyện cậu ấy cũng không phản ứng, nghe tới nỗi đắm chìm luôn!”

“Tuyệt, không hổ là tao, cậu ấy thất tình mà, nghe mấy bài như này là hợp nhất.” Lương Duệ Hi hớp một ngụm nước để thấm giọng, vừa định đi qua tìm Chu Diễm thì nhớ ra, hỏi, “Mày làm cho cậu ấy ly gì vậy?”

Tưởng Thịnh nói: “Cậu ấy nói phải lái xe, không thể uống rượu được, nên tao pha ly “Tiết trời Cốc vũ” cho cậu ấy.

Lương Duệ Hi sững sờ: “Màu xanh lục kia à?”

“Ừ, xanh lục nhạt.”

“Vãi,” Lương Duệ Hi nắm chặt cổ áo Tưởng Thịnh, tức giận nói, “Cậu ấy vừa bị người đội nón xanh rồi mày còn làm cho cậu ấy một ly xanh lá?”

Tưởng Thịnh vội vàng la lên: “Tự cậu ấy gọi mà sao lại trách tao?!”

“Con mẹ nó mày không đề cử cho cậu ấy một ly không màu được à?” Lương Duệ Hi quả thực tức muốn xỉu, phẫn nộ đập Tưởng Thịnh một phát, “Như vậy cậu ấy không khóc mới là lạ!”