Nghe thế, Như Hương liền trợn mắt nhìn Ngọc Tuyết, người mà Ngọc Tuyết thường nhận là hoàng tử trong lòng không ai khác chính là nhóc Cương nhà nàng.
Các cô giáo khác đều biết điều này, nghe đến Cương, các cô lại xôn xao bàn tán.
Một cô nói: “Thằng bé càng ngày càng trổ mã, lại còn học giỏi, ngoan ngoãn, tương lai chắc chắn sẽ là một hot boy.”
Cô khác cảm thán: “Con em mà được một phần như con chị Hương thì em mừng phát khóc.”
Cô khác nói: “Nhưng thằng bé có vẻ còn ngây thơ, nhút nhát lắm, có vẻ như dậy thì muộn hơn chúng bạn.”
Ngọc Tuyết nói: “Ối xời! Dậy thì sớm hay muộn gì cũng sẽ trở thành chồng em.” Rồi Tuyết quay sang hỏi Hương: “Đúng không mẹ chồng?”
Như Hương đánh lên tay Tuyết và nói: “Ai gả cho cô, con vàng con bạc nhà tôi, gả cho cô về thành kẻ hầu người hạ phục vụ nhu cầu của cô suốt ngày hay gì?”
Ngọc Tuyết bĩu môi: “Chị cứ nghĩ xấu cho em! Em thề em sẽ chăm sóc hầu hạ con chị thật chu đáo!”
“Không là không!” Như Hương thẳng thừng cự tuyệt.
Ngọc Tuyết trêu chọc: “À em hiểu rồi! Chị muốn giữ làm của riêng phải không? Mấy hôm nay em thấy chị tươi tắn hẳn ra nè! Có phải chị làm gì chồng em rồi không?”
Biết là Ngọc Tuyết chỉ đùa giỡn, nhưng vì giỡn trúng tim đen nên Như Hương không khỏi lúng túng nóng bừng cả mặt, cũng may là đúng lúc tiếng trống trường vang lên nên nàng có cớ để né tránh.
Nhưng sự lúng túng của nàng không qua được cái nhìn của Tuyết, tuy không xác định nhưng Tuyết đoán Hương đã có gì đó mờ ám với con.
...
Trời chuyển về đêm.
Sau một lúc ngâm mình trong bồn tắm ấm áp dễ chịu, Như Hương đứng dậy, thân hình trần trụi của nàng ướt đẫm vươn lên khỏi mặt nước.
Như Hương bước ra khỏi bồn tắm, từng tia nước chảy dọc theo thân hình đồng hồ cát vừa đẫy đà vừa quyến rũ của nàng. Nước và ánh đèn làm làn da trắng của nàng trở nên lấp lánh tạo thành một cảnh tượng vô cùng gợϊ ɖụ©.
Như Hương lau khô người bằng chiếc khăn bông trắng rồi đưa tay lấy chiếc đầm ngủ nhưng vô tình khiến chiếc đầm rơi xuống sàn nhà ướt sũng.
Không còn cách nào khác, Như Hương đành mặc qυầи ɭóŧ rồi quấn tạm chiếc khăn trắng quanh người để trở về phòng.
Khi Hương về phòng thì thấy Cương đã chờ sẵn, ngày mai là Chủ Nhật nên nó muốn tranh thủ đến sớm để có thêm nhiều thời gian với mẹ.
Nhìn mẹ tiến đến mà trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tim Cương lập tức đập liên hồi. Với mái tóc búi cao, cái cổ thon và bờ vai trắng quyến rũ của mẹ nó hoàn toàn trần trụi lộ ra trước mắt, chiếc khăn tắm chỉ đủ che từ nửa ngực xuống đến nửa mông, cái sự che giấu hờ hững này chỉ càng làm tăng tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ gợϊ ȶìиᏂ.
Như Hương không cố ý, nhưng cái sự quyến rũ vô tình này cũng khiến chính nàng cảm thấy hồi hộp và kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước ánh nhìn khao khát của con trai. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy khiến Như Hương nảy sinh ý muốn thủ da^ʍ cho con trai khi chỉ khoác khăn tắm trên người.
“Con vào đi.” Như Hương gọi con.
Thằng Cương định quay về chờ mẹ mặc quần áo rồi sang, nhưng khi nghe mẹ cho vào phòng thì nó liền mừng rỡ theo vào.
“Con có cần dùng máy tính của mẹ không?” Như Hương hỏi con khi nàng đến ngồi vào bàn trang điểm để thực hiện các bước chăm sóc da mặt, môi và mắt.
“Dạ không ạ.” Thằng Cương lên giường ngồi chờ, nhìn mẹ trang điểm trước gương, nó có một cảm giác như bị mê hoặc trước khung cảnh vừa quyến rũ vừa lãng mạn, những động tác nhẹ nhàng của mẹ, tấm lưng gợi cảm của mẹ, mùi hương nồng nàn của mẹ.