Cô Giáo Hương

Chương 4

Thanh cao cộng với quyến rũ kèm thêm chút dâʍ ɖu͙©, Như Hương nhìn chính bản thân mình trong gương mà còn cảm thấy cửa mình đang dần ẩm ướt, thử hỏi có người đàn ông nào nhìn thấy mà không xiêu lòng?

Tiếc là người có diễm phúc nhất thì lại không còn hứng thú nhìn ngắm.

Tiếng chuông điện thoại reo vang, Như Hương nhấc máy trong hy vọng rằng chồng sắp về đến, nhưng nàng nhận lại chỉ là những lời hỏi thăm máy móc lặp lại qua ngày này tháng nọ, thậm chí còn chẳng thèm gọi video xem mặt dù đây là một tính năng đơn giản chứ không còn khó khăn như hơn mười năm trước.

Từ lâu Như Hương đã chấp nhận một sự thật, rằng tuy nàng có đẹp, có giỏi, nhưng dùng lâu ai chẳng chán, trong khi ngoài kia còn biết bao nhiêu người trẻ đẹp lại ngoan ngoãn sẵn sàng phục vụ những gã có tiền mà không hề có bất kỳ ràng buộc nào. Như Hương từng buồn, từng khóc rất nhiều, nhưng vì con nên nàng đành cam chịu, đau quá đã thành quen, vì quá quen nên không còn cảm xúc.

Không còn cảm xúc với chồng, nhưng cảm xúc khao khát của bản thân thì vẫn âm thầm tồn tại. Cửa mình vẫn còn ươn ướt, Như Hương lại nhìn hình ảnh dâʍ đãиɠ tuyệt trần của mình trong gương, và lại nhớ đến những lời trêu chọc của Ngọc Tuyết.

Nghĩ đến đây, Như Hương lại nhớ đến những câu nói của Ngọc Tuyết: “Còn người khác xem mà! Nhóc Cương chứ ai! Bõ công nuôi được cậu con xinh trai như vậy mà không hưởng thì phí hoài tuổi xuân!”

Ai mà không có khao khát du͙© vọиɠ, chẳng qua là ít hay nhiều, che giấu kỹ bao nhiêu. Như Hương không phải một thiếu nữ ngây thơ mới lớn, sống trong cảnh thiếu thốn hơi chồng, làm sao nàng có thể phớt lờ những phản ứng sinh lý bản năng của cơ thể. Đã không ít lần Như Hương khao khát có một người đàn ông đến bên nàng, thậm chí là một người đàn ông khác ngoài chồng cũng được. Nhưng khao khát chỉ là khao khát, vì định kiến, vì tự tôn, vì danh dự, Như Hương chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Chịu đựng thì chịu đựng, nhưng khao khát thì vẫn khao khát. Là một người mẹ, Như Hương thừa hiểu biết và tinh tế để nhận ra con trai nàng đã bước vào giai đoạn dậy thì, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© non nớt đã sẵn sàng cho những lần xuất tinh đầu đời. Đã có lần, trong cơn thèm khát túng quẫn, bản năng du͙© vọиɠ đã dẫn dắt Như Hương nảy sinh ý tưởng tìm đến đứa con trai tuấn tú của nàng để giải cơn khát tình.

Nhưng ý tưởng vẫn chỉ là ý tưởng.

Như Hương nằm trên giường, vẫn mặc bộ áo dài dâʍ ɖu͙©, hai chân nàng dang ra, đôi mắt đẹp nhắm hờ để tạo một bức màn đen cho bộ não vẽ ra hình ảnh đứa con trai tuấn tú của nàng.